Không thể xem thường Ngưu Tiểu Hi - phần12
Cảm giác như đang có một cái gì đó cắm sâu vào tay đau nhói, làm cho Tiểu Hi hết sức khó chịu, đồng thời khiến cô từ từ lấy lại ý thức.
Cô dần dần nhớ lại mọi thứ đã xảy ra, Tiểu Hi sợ hãi nhanh chóng mở to hai mắt nhìn xung quanh. Đập vào mắt cô chính là hình ảnh Hạ Lan một tay còn đang cầm kim tiêm nhìn cô lạnh lùng.
Thấy cô mở mắt tay chân bắt đầu cựa quậy, Hạ Lan đưa mắt nhìn cô, nhếch miệng nói: “Tỉnh rồi à?”. Sau đó, đưa tay nhìn đồng hồ.
“Cũng đúng, đến giờ phải tỉnh rồi.”
Tay chân đều bị trói chặt, miệng lại bị dán băng keo không thể nói chuyện, Tiểu Hi chỉ có thể mở to mắt nhìn Hạ Lan, không ngừng giãy giụa, cố gắng nói gì đó nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ. Hạ Lan khinh thường không thèm để ý đến cô, quay lại chỗ mình cách đó không xa, ngồi xuống không thèm để ý đến cô.
Tiểu Hi quan sát xung quanh, có vẻ đây là một nhà kho dùng để chứa sợi, cô thấy xung quanh có chất rất nhiều bao sợi. Cô nằm trong góc, có hai người đàn ông đang ngồi gần chỗ Hạ Lan, chính là hai người đã bắt cô.
Lúc này trong lòng Tiểu Hi vô cùng sợ hãi, cô có hàng trăm thắc mắc không thể giải đáp, ví như tại sao Hạ Lan lại bắt cô, bắt cô thế này nhằm mục đích gì, cô ấy vừa mới tiêm cái gì vào người cô. Thứ Hạ Lan tiêm là thuốc độc hay giống như trong phim truyền hình vẫn thường chiếu, chị ta tiêm ma túy cho cô sau đó ép cô làm gì đó *** hại Lạc Nguyên,...
Cô sẽ ra sao đây?
“Ông trời ơi, con đã làm gì sai, tại sao con lại rơi vào tình huống này, có ai cứu tôi không?” Càng nghĩ càng sợ, nước mắt tự động tuôn trào không ngừng. Tiểu Hi khóc rấm rức, không ngừng phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào.
Khóc chán chê, cô lại nghĩ cho dù bây giờ ngồi khóc đến cạn nước mắt cũng chẳng ích gì, làm gì có ai biết mà đến cứu cô, nếu lúc này cô chết đi thì chắc chắn cô là con ma oan uổng nhất, chết mà cũng không biết tại sao bản thân mình bị chết.
Tiểu Hi không ngừng nói với chính mình, ít ra cô cũng phải được biết lý do tại sao cô lại bị bắt thế này hay chí ít cũng phải biết Hạ Lan muốn gì ở cô. Hạ quyết tâm phải hiểu cho ra lẽ, do đó, cô cố gắng tìm cách gây chú ý cho Hạ Lan và bọn người kia.
Tiểu Hi dùng hết sức, cố gắng lăn lại phía bọn họ, miệng không ngừng phát ra những tiếng ú ớ rất có vần điệu như đang nói gì với bọn họ.
Hai người ngồi canh ngoài cửa chỉ liếc mắt nhìn cô giãy giụa, chẳng buồn đứng lên cản cô, dù sao cô đã bị trói, cũng đã tiêm thuốc rồi bây giờ có trốn cũng chẳng chạy được cho nên họ cũng không thèm tốn sức cứ để mặc cô.
Tiểu Hi lăn lại gần chỗ Hạ Lan, dùng đôi chân đang bị trói của mình lay lay chân cô ta, miệng không ngừng kêu ú ớ.
Cuối cùng Hạ Lan cũng nổi giận, cô ta ngồi dậy giật phăng miếng băng keo dán trên miệng Tiểu Hi ra.
“Mày muốn gì?”
Cô xin thề với trời là lúc Hạ Lan giật miếng băng keo ra, cô đau như miệng mình đã bị xé rách, giờ còn đang điếng người vì đau làm sao mà nói nổi.
Hạ Lan không hài lòng mắng cô, “Mày có biết mày phiền lắm không hả? Mày muốn nói gì sao giờ không nói?” Cô ta còn không kiên nhẫn cúi xuống định dán băng keo lại.
Tiểu Hi sợ hãi nhanh chóng quay mặt cố gắng giữ giọng không run hỏi Hạ Lan.
“Vừa nãy chị đã tiêm gì cho em? Có gây chết người không?”
Hạ Lan nhếch môi, nét mặt xem thường trả lời cô.
“Là một loại thuốc làm cho cơ thể mày nhanh chóng suy kiệt không còn sức lực.”
Tiểu Hi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“Phù! May quá không gây chết người cũng chẳng phải ma túy.” Đương nhiên những lời này cô không dám nói ra miệng.
“Tại sao chị lại bắt em?”
“Đương nhiên là muốn khử mày mới bắt mày tới đây.”
“Chị ... chị..., giết người phải ở tù.” Cô run lẩy bẩy.
Hạ Lan nhếch mép cười cười, lạnh lùng nói với cô.
“Giết mày đối với tao chỉ như giết một con kiến, cái mạng nhỏ của mày ai sẽ cần quan tâm mày sống hay chết.”
“Không đúng, nếu chị giết tôi, Lạc Nguyên và mọi người sẽ không bỏ qua cho chị, cảnh sát điều tra họ sẽ phát hiện ra chị đã bắt tôi rồi giết tôi, sẽ bắt chị đền tội.” Tiểu Hi nước mắt giàn giụa, run run nói với cô ta.
“Mày ngu lắm con ạ, ai sẽ bắt được tao, bằng chứng đâu? Mày tưởng tao ngốc tới mức giết mày mà để lại bằng chứng à?”
“Xem nào, với lượng thuốc vừa rồi tao tiêm ày, sẽ làm ày tiêu hao toàn bộ năng lượng đến độ không còn sức để nhấc nổi tay, trong vòng tám giờ sẽ không để lại dấu vết, đêm nay bọn tao sẽ quăng mày xuống sông. Lúc này, mày sẽ chẳng còn sức để bơi nữa, từ từ chìm xuống đáy, khi mọi người phát hiện thì cho dù cảnh sát có xét nghiệm pháp y chỉ có thể thấy rằng mày bị chết đuối, không tìm ra bằng chứng thì bọn cảnh sát làm gì được tao?”
Khuôn mặt hiện lên vẻ hả hê, cô ta cười khoái trá nói với Tiểu Hi.
“Mày nghĩ xem cảm giác nghẹt thở đến chết nó sẽ khó chịu đến mức nào, trong khi mày chỉ có thể để bản thân từ từ bị chìm xuống không thể tự cứu lấy mình, không còn sức lực để kêu cứu, từ từ chìm xuống, từ từ hết dưỡng khí rồi chết dần vì bị ngạt, cảm giác đó thế nào nhỉ?”
Hạ Lan lạnh lùng nâng cằm cô lên cho cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, “Mày sẽ nhanh chóng biết được mùi vị đó thôi cưng ạ.”
“Tại sao chị lại muốn làm một việc khủng khiếp đến vậy chứ? Tại sao lại là tôi?”
Tiểu Hi thấy cảm thấy nghẹt thở, cô sợ hãi không ngừng khóc rấm rức.
“Tại sao chị nhất định phải giết hại tôi? Tại sao chứ?”
Hạ Lan nhếch môi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hi.
“Mày có biết kể khi mười tuổi, tao đã yêu thích Lạc Nguyên, mười sáu tuổi tao đã phải xuất ngoại đi du học rời xa ba mẹ vì muốn được gần anh ta. Kết quả khi tao qua bên đó chưa được hai năm anh ta đã bỏ về nước. Khi tao ở đất khách cố gắng hòan thành xong khóa học để về nước thì ở bên này anh ta đã làm lễ kết hôn với Phương Khả Vy. Cả cuộc đời tao cứ mãi chạy theo anh ta để rồi có được gì không? Mày có biết lúc hay tin anh ta kết hôn với tiểu Vy tao đau đớn đến thế nào không? Khó khăn lắm tao mới đợi được đến ngày nhìn thấy Phương Khả Vy chết đi vậy mà hai năm sau lại xuất một Ngưu Tiểu Hi cản đường. Mày nghĩ xem, đến tiểu Vy là bạn cùng nhau lớn lên với mình mà tao còn nhìn cô ta chết không một chút áy náy thì mày có là gì với tao?”
Nhớ năm đó khi ba mẹ Lạc Nguyên và Mộ Phong đột ngột mất đi, tập đoàn Quang Đông chỉ còn một mình vợ chồng Lạc Nguyên chèo chống, những người khác nếu không còn quá nhỏ thì cũng không có kinh nghiệm gì trong việc kinh doanh.
Cho nên, tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị đã âm mưu giết hại vợ chồng Lạc Nguyên nhằm thâu tóm tập đoàn Quang Đông về tay mình.
Nhưng không ngờ tai nạn do ông ta giàn dựng chỉ có thể lấy đi sinh mạng của người vợ Lạc Nguyên.
Lúc đó, Hạ Lan vì si tình với Lạc Nguyên đã hết lời xin ông để cô từ từ vun đắp tình cảm với Lạc Nguyên, đợi đến lúc hai người lấy nhau thì gia tài kia cũng thuộc về cha con họ.
Nhưng thật không ngờ hai năm sau lại xuất hiện một Ngưu Tiểu Hi cản đường cô.
Hiện tại, thời thế đã thay đổi, Lạc Nguyên đã chia hẳn cổ phần cho tất cả anh em họ, Mộ Phong và Mộ Phàm đều đã rành rẽ trong việc kinh doanh của tập đoàn, ngay cả Lạc Trâm, Hiểu Hương và Hiểu Linh tuy vẫn còn đi học nhưng đã được Lạc Nguyên huấn luyện và thực hành trên sổ sách thực tế của công ty.
Nói một cách khác, chính là nếu bây giờ giết hại Lạc Nguyên họ cũng không được lợi ích gì vì những người còn lại hoàn toàn có khả năng điều hành tập toàn hoạt động ổn định.
Nhưng nếu cứ để Lạc Nguyên chính thức kết hôn thì ông Hạ Chấn Đông nhất định sẽ nổi giận với Hạ Lan, vì hai năm trước chính cô đã hứa hẹn, cản trở ông thâu tóm tập Quang Đông, bây giờ lại để Lạc Nguyên đi cưới người khác.
Vì không muốn bị ba mình trách phạt, lại có thể tiếp tục ở bên Lạc Nguyên, Hạ Lan chỉ còn cách trừ khử Tiểu Hi.