Tên truyện: Không thể xem thường Ngưu Tiểu Hi
Có thể nói rằng, trong suốt cuộc đời Mộ Lạc Nguyên, chỉ có hai người làm anh thấy hối tiếc nhiều nhất, chính là Phương Khả Vy và Ngưu Tiểu Hi.
Đối với cái chết của Phương Khả Vy, anh luôn cảm thấy bản thân mình chính là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết của cô. Nếu không lấy anh thì Hạ Lan đâu phải ra tay với cô, cô đâu phải kết thúc cuộc sống của mình như thế, có lẽ bây giờ cô đang vui vẻ bên chồng con của mình, đâu phải cô đơn một mình dưới lòng đất lạnh.
Còn đối với Ngưu Tiểu Hi, chính anh đã tự tay phá đi hạnh phúc của bản thân và cô ấy. Người bắt đầu là anh, người phá hủy cũng là anh. Đến lúc anh biết được Tiểu Hi có vị trí quan trọng thế nào trong lòng mình thì cô đã bỏ đi.
Kể từ khi cô dọn về sống cùng, anh vẫn luôn loay hoay không trả lời được một vấn đề, chính là việc anh quan tâm chăm sóc Tiểu Hi, muốn sống cùng cô, thật sự chỉ đơn giản vì cô là một phần trong kế hoạch vạch trần Hạ Lan hay còn nguyên nhân nào khác. Chỉ đến khi nhìn thấy tên bắt cóc chĩa nòng súng vào đầu Tiểu Hi, nhìn thấy cô trong tình thế vô cùng nguy hiểm, thì trái tim anh như bị ai bóp chặc, đau đớn, sợ hãi, anh mới biết rằng bản thân mình thì ra vô cùng lo lắng cho cô, nếu mất đi Tiểu Hi, anh sẽ vô cùng đau khổ. Chỉ khi đó anh mới biết, Tiểu Hi đối với anh không hề đơn giản chỉ là một người giúp anh vạch tội Hạ Lan, mà từ lúc nào cô đã âm thầm, len lỏi vào tim anh, lặng lẽ nắm giữ trái tim anh, giúp nó hồi sinh trong khi bản thân anh không hề hay biết.
Anh sai rồi, mỗi bước anh đi đều sai rồi, tất cả những gì anh nhận lấy hôm nay đều là lỗi của anh. Anh là người cuồng vọng, là tên ích kỷ chỉ biết có bản thân mình, hơn năm năm nay đã bao lần anh tự mắng mình như thế.
Năm xưa, anh tính toán mọi thứ, lợi dụng Tiểu Hi bắt tội Hạ Lan, giúp tiểu Vy đòi lại công bằng, anh luôn nghĩ rằng khi mọi việc kết thúc anh còn có Tiểu Hi bên cạnh.
Điều anh không thể ngờ tới chính là Tiểu Hi của anh không chỉ là một cô bé hồn nhiên đáng yêu, không sầu, không lo mà cô còn rất kiên cường, có lúc cố chấp đến lạnh lùng.
Ngày ấy, anh đã hết lời giải thích, năn nỉ lẫn dọa dẫm mới có thể làm cô ấy dịu lại, không lập tức thu dọn hành lý bỏ đi.
Nhưng sau đó thì sao? Cô ấy ở lại như một cái bóng, sáng lặng lẽ đi học, chiều đi làm thêm không về, tối lại ở suốt trong phòng, đến cái bóng của cô mà anh cũng không thể thấy. Mấy tháng sau, cô không nói một tiếng, âm thầm bỏ đi du học, đi suốt mấy năm cũng không liên lạc về nhà.
Lúc ấy, anh vô cùng tức giận, anh vô cùng tức giận Hiểu Linh, Hiểu Hương và Lạc Trâm. Tại sao bọn họ có thể góp tiền cho Tiểu Hi đi du học bỏ anh mà không hề báo cho anh biết? Nhưng anh làm gì có tư cách trách mắng bọn họ, người có lỗi là anh, nếu không tại anh sao cô ấy phải bỏ đi, chính tay anh đã gây nên sự việc như hiện tại thì anh có thể đổ lỗi cho ai.
Năm năm rồi, Tiểu Hi của anh đã bỏ anh đi năm năm rồi. Cô có biết anh đã rất hối hận, rất nhớ cô không? Giờ Tiểu Hi của anh đang làm gì, có bao giờ cô nhớ đến anh?
***
Đang mải suy tư, cửa phòng đột nhiên mở ra, nhưng Lạc Nguyên không hề hay biết.
Mộ Phàm chạy như bay vào phòng, dừng lại trước bàn của Lạc Nguyên, môi nhếch lên thành nụ cười đểu, gõ gõ bàn Lạc Nguyên, chậm rãi phun ra “Lạc Nguyên! Em có một tin mà anh sẽ vô cùng quan tâm.”
Ai đó vẫn trầm mặt, đang chìm đắm vào suy tư của riêng mình.
Thấy anh có vẻ không quan tâm, Mộ Phàm không nhịn được quát lớn “Là Tiểu Hi, em có tin tức của Tiểu Hi đó nha.”
Lạc Nguyên giật mình, Tiểu Hi à? Đã bao lâu rồi không có tin tức của cô ấy. Bừng tỉnh, anh đứng dậy lắc vai Mộ Phàm.
“Tin gì? Cậu nói ngay đi.”
Mộ Phàm cười hắc hắc “Anh không cần phải lúc nào cũng hễ nghe thấy tên ‘Tiểu Hi’ liền kích động như vậy chứ.”
Ngừng một chút, Mộ Phàm lại khoa trương, khoác lác nói với Lạc Nguyên “Anh có biết là em đã tốn bao nhiêu công sức, mồ hôi và nước miếng mới lấy được tin này không hả?”
Lạc Nguyên không kiên nhẫn, cáu gắt “Có gì cậu mau nói đi, đừng có mà vòng vo.”
Mộ Phàm cười giả lả “Được rồi, em nói mà. Anh làm gì mà gấp vậy, người cũng đã về, chẳng chạy đi đâu mà lo.”
“Cô ấy về nước rồi sao?” Giọng Lạc Nguyên không khỏi tỏ ra vui vẻ.
“Về rồi, không những về rồi mà còn đã về hơn nửa năm nay.”
***
Mười lăm phút sau, mọi người ở phòng Kinh doanh của tập đoàn Quang Đông chỉ nhìn thấy Tổng Giám đốc xông vào phòng, túm tay Lạc Trâm lôi ra ngoài.
“Lạc Trâm! Em thật quá đáng. Năm năm trước âm thầm giúp cô ấy bỏ đi không nói một lời, còn bây giờ biết rõ cô ấy đã về cũng không nói với anh. Em thật quá đáng, em có xem anh là anh trai ruột của em không hả?” Lạc Nguyên tức giận nói gần như hét.
Lạc Trâm hoảng hồn, cô lắp bắp “Anh! Không phải em muốn giấu mà Tiểu Hi, cô ấy… cô ấy… không cho em nói. Cô ấy không muốn gặp anh. Em cũng hết cách rồi anh à.”
Lạc Nguyên chán nản, tay anh buông lỏng, dựa hẳn người vào lang can hành lang cầu thang bộ. Bây giờ, có ai biết trong lòng anh có bao nhiêu chua xót, có bao nhiêu đau đớn. Người anh yêu thương không muốn gặp anh. Hai người cùng sống dưới một bầu trời, cùng hít thở không khí chung một thành phố, vậy mà ngay cả việc nhìn cô một lần anh cũng không thể.
Một phạm nhân cũng có ngày mãn hạn tù, còn anh, ai có thể nói cho anh biết đến khi nào Tiểu Hi mới tha thứ cho anh, đến khi nào đây…
Nhìn vẻ mặt đau khổ của anh, Lạc Trâm quả thật không đành lòng. Anh trai cô suốt năm năm nay đã rất ân hận vì những việc mình đã làm. Lúc người nào đó mới bỏ đi, anh ấy đã điên cuồng truy tìm tin tức của cô. Nhưng biển người mênh mông, biết tìm cô ở đâu. Huống chi, người ta đi nước nào du học anh cũng chẳng biết. Anh điều tra danh sách du học sinh của tất cả các trung tâm giới thiệu học sinh đi du học đều không thấy tên cô, làm sao mà biết được khi người nào đó ở miền Nam lại làm thủ tục du học qua trung tâm ở ngoài Bắc.
Vô vọng tìm kiếm, lại đau khổ thất vọng, cuối cùng đành hết cách, chỉ còn cách mỏi mòn chờ đợi người nào đó. Bao năm nay Lạc Nguyên vẫn mòn mỏi chờ đợi, chờ đợi ngày người ta trở lại, chỉ còn cách bấu víu vào hy vọng này, nếu không có lẽ anh đã phát điên.
Được rồi, Lạc Trâm nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu. Dù sao anh trai cũng đã biết, cố giấu cũng vậy, cứ cho anh ấy biết tin về Tiểu Hi.
“Anh hai! Tiểu Hi đang làm cho Hạ Thị, bạn trai cô ấy là cố vấn kỹ thuật cho bên đấy, còn cô ấy làm Giám đốc tài chính”
Ngừng một chút, quan sát sự sụp đổ trong mắt của Lạc Nguyên, Lạc Trâm chậm rãi nói tiếp “Anh… Tiểu Hi thật sự không thể tha thứ cho anh đâu, cô ấy… nếu có thể tha thứ cho anh thì nhiều năm trước đã trở về với chúng ta.”
“Anh không tin, em nói không phải là sự thật, làm sao cô ấy có thể yêu người đàn ông khác.” Lạc Nguyên hét lên, quay mặt bỏ đi, sau đó lái xe xông thẳng đến Hạ Thị.