Không thể xem thường Ngưu Tiểu Hi - phần 17
Kể từ khi ngồi suốt một đêm dưới khu chung cư cao cấp, nơi Đào Lâm và Tiểu Hi đang sống, cũng đã gần một tháng Lạc Nguyên không hề xuất hiện trước mặt hai người bọn họ.
Điều này làm Đào Lâm hết sức bất ngờ, anh vốn nghĩ rằng Lạc Nguyên sẽ bám riết Tiểu Hi không tha, sống chết không buông, mải miết theo đuổi đến khi nào có thể đoạt người về lại bên mình mới thôi.
Ai ngờ, chỉ có một ngày anh ta lại biệt vô âm tín, đến sợi tóc cũng chẳng thấy, không nói không rằng lặn mất tăm. Ngày đó, Lạc Nguyên làm Đào Lâm lo lắng không thôi, báo hại anh phải mất ngủ cả đêm, trằn trọc suy nghĩ kế sách để đối phó với Hạ Chấn Đông, sợ đến lúc ông ta biết được Tiểu Hi và Lạc Nguyên có chuyện lằng nhằng với nhau thì e rằng Tiểu Hi sẽ gặp rắc rối lớn. Đến lúc đó, với bản tính của lão cáo già Hạ Chấn Đông, Tiểu Hi đừng nói là giữ được chức vụ hiện tại, mà e rằng sẽ gặp phải chuyện còn thê thảm hơn cả việc bị gắn ột tội danh nào đó, sau đó bị đuổi việc mà không còn có thể xin việc ở bất kỳ đâu, từ đó về sau sẽ không bao giờ ngốc đầu lên được nữa. Không chừng sự việc này còn có thể liên lụy đến cả anh nữa.
Tuy rằng Lạc Nguyên không xuất hiện, nhưng không có nghĩa về sau anh ta sẽ không gây ra chuyện gì có hại cho việc của họ đang tiến hành, nguy cơ từ Lạc Nguyên có thể xảy ra bất kỳ lúc nào mà hiện tại, việc bọn họ đang làm vẫn chưa thành công. Cho nên, anh không muốn cứ tiếp tục chờ đợi một cách bị động nữa, quyết định tìm Tiểu Hi thương lượng đối sách.
Nhưng chẳng ngờ, đối với sự nóng ruột của Đào Lâm, Tiểu Hi chỉ nhếch môi trả lời “Anh yên tâm, cho dù Lạc Nguyên có muốn thì bây giờ anh ấy cũng không thể nào phân thân bám theo em.”
Tiểu Hi thấy mình nói thế mà Đào Lâm có vẻ vẫn không mấy tin tưởng, nên cô chậm rãi bổ sung thêm, “Nếu chuyện chúng ta đang tiến hành không thành công thì Lạc Nguyên cũng sẽ không còn tâm trí đâu mà lo chuyện tình cảm của bản thân, vì để Hạ Chấn Đông tin tưởng mình nên em đã ra tay một chút với Quang Đông.”
“Chỉ có một chút thôi sao?”
Tiểu Hi cười hết sức vô lại “Ừ, chỉ một chút như ngón tay thôi.”
Đối với việc Lạc Nguyên im hơi lặng tiếng, cảm xúc của Tiểu Hi thật sự không biết phải nói như thế nào cho đúng nữa, cảm giác vừa nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng có chút buồn bực không hiểu nổi.
Tiểu Hi biết rất rõ lý do tại sao Lạc Nguyên biến mất, không hề xuất hiện trước mặt cô, đơn giản thôi, bởi vì tập đoàn Quang Đông đang gặp rắc rối. Nói chính xác hơn đó là Lạc Nguyên đang phải chạy đôn, chạy đáo giải quyết vấn đề vốn quay vòng cho tập đoàn.
Gần một năm nay, doanh thu của Quang Đông chỉ có giảm không hề tăng, hàng bán càng ngày càng chậm. Sợi sản xuất ra chất đầy các kho, trong các kho sợi thành phẩm, bao sợi thành phẩm được chất cao tới nóc. Nếu không sản xuất thì họ chẳng khác nào phải đóng cửa, nhưng tình trạng này cứ kéo dài, thì đến một lúc nào đó, Quang Đông sẽ không còn vốn quay vòng.
Đáng lẽ, phải mất một thời gian nữa Quang Đông mới gặp rắc rối với vấn đề này, nhưng hiện tại lại xuất hiện một số tình huống ngoài dự kiến của Lạc Nguyên. Bởi vì, gần một tháng nay, đã có hơn ba khách hàng lớn sẵn sàng đền tiền để chấm dứt hợp đồng với Quang Đông. Mất một lúc nhiều hợp đồng lớn, Lạc Nguyên không thể nào trở tay kịp. Cho dù, anh có giỏi giang đến mức nào cũng không thể có biện pháp đối phó với tình huống hiện tại.
Nguyên liệu, vật liệu đều đã mua, giờ lại không có đầu ra, vốn hiện tại của Quang Đông đã vô cùng eo hẹp, giờ phải gánh thêm việc này. Không còn khả năng xoay sở, bây giờ Lạc Nguyên đã bị ép gần đến đường cùng rồi.
Chuyện bị mất khách hàng không phải là chuyện mới, nhưng đây lại là khách hàng mua sợi Visco, bây giờ Quang Đông vẫn còn đang độc quyền mặt hàng này, không lý nào lại có thể xảy ra chuyện này.
Đương nhiên, Lạc Nguyên làm sao có thể ngờ rằng Tiểu Hi đã vẽ bùa vào chuyện này.
Từ lâu, Tiểu Hi đã lên kế hoạch tìm cách đánh vào con đường sống cuối cùng của Quang Đông, một mặt trình kế hoạch này lên cho Hạ Chấn Đông xem xét, một mặt cho người âm thầm thu mua sợ Visco. Hạ Thị chấp nhận nhập sợi Visco với giá bình thường rồi bán với giá rẻ hơn cho các khách hàng của Quang Đông, hòng ép Quang Đông đến đường cùng.
Đối với kế hoạch này của Tiểu Hi, Hạ Chấn Đông vô cùng tán thưởng. Hiện tại, nhà máy sản xuất sợi Visco của Hạ Thị đang trong giai đoạn hoàn thành, trong lúc này, cô tung ra đòn này, các khách hàng muốn mua sợi Visco đương nhiên sẽ nghĩ tới tương lai mà theo họ đánh sau lưng Quang Đông. Mặt khác, đối với Hạ Chấn Đông, cho dù phải mất nhiều tiền hơn nữa mà có thể lật đổ Quang Đông ông ta cũng bằng lòng.
Hôm nay, Hạ Chấn Đông đặc biệt gọi Tiểu Hi lên gặp mặt. Qua việc này, cuối cùng Tiểu Hi cũng lấy được lòng tin của ông ta, bây giờ cô hoàn toàn có thể tự do tiếp cận với hệ thống sổ sách không công khai của Hạ Thị, trước đây mặc dù giữ chức giám đốc tài chính của Hạ Thị nhưng cô không hề có thực quyền, bây giờ thì cô hoàn toàn có thể tự do hành động.Tuy hiện tại trong lòng cô vô cùng nôn nóng hành động nhưng vẫn chưa thể lập tức ra tay được. vẫn phải tiếp tục thu thập thêm bằng chứng.
***
Trong văn phòng của Tổng giám đốc tập đoàn Quang Đông, Lạc Nguyên không ngừng day day thái dương, Hiểu Hương không ngừng rống giận kể lể.
“Anh! Sao anh không nói cho bọn em biết là Tiểu Hi gây ra chứ, không ngờ con người cô ta bây giờ lại trở nên vô tình vô nghĩa như vậy. Nói gì đi nữa thì ngày xưa chúng ta cũng đối xử không tệ với cô ta, sao cô ấy lại như vậy với mình chứ? Nếu có hận anh thì cũng đâu có thể *** hại chứng ta như thế này chứ?”
Sắc mặt Lạc Nguyên trầm xuống, Hiểu Linh kế bên nhận ra vội bịt miệng Hiểu Hương.
“Em đừng lãi nhải bậy bạ nữa, cho dù không hận anh Lạc Nguyên thì Tiểu Hi vẫn làm vậy thôi, giờ cô ấy là người của Hạ Thị làm sao có thể bỏ qua cho chúng ta. Em phải biết rằng, Hạ Chấn Đông chỉ hận không thể sớm đẩy chúng ta vào đường cùng thôi.”
“Giờ chúng ta phải làm sao đây?” Hiểu Hương rối rắm hỏi.
Lạc Nguyên quăng cây bút trong tay, anh đứng dậy đi đến tủ bảo hiểm, lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Lạc Trâm.
“Em liên hệ với bên tập đoàn E Textile đi, chúng ta sẽ bán nhà máy thứ ba ở tỉnh A cho họ để có vốn xoay sở, hôm qua anh đã gặp bên họ bàn bạc việc này. Tuy đây không phải là cách tốt, nhưng hiện giờ không còn cách nào khác. Tuy nhà máy ở tỉnh A đã ngưng hoạt động vài tháng nay, nhưng chỉ mới ráp máy được hai năm nay, nếu bán ra ít nhất cũng được hơn một trăm tỷ”
(Ngưu Ngưu: thông thường một máy kéo sợi tùy công đoạn sẽ có giá từ 30 – 50 ngàn USD)
Hiểu Hương nhíu mày, u ám nói “Liệu cách này có hợp lý không, trong lúc này nếu chúng ta định liệu sai, sẽ dẫn đến nguy cơ phá sản.”
“Anh biết nhưng chúng ta cũng đã hết cách, giờ chỉ còn cách, đầu tư qua mặt hàng sợi se chỉ may mới mong vượt qua được. Nếu cứ tiếp tục sản xuất các mặt hàng sợi truyền thống, không thể nào cạnh tranh nổi với Hạ Thị. Anh biết, trong lúc chúng ta đang khó khăn mà đầu tư nhà máy se sợi là rất phiêu lưu. Nhưng em nghĩ xem, sợi đơn thành phẩm của chúng ta hoàn toàn không bán được, giờ chỉ có thể chuyển qua sản xuất mặt hàng sợi chập. Chúng ta sẽ bán giá rẻ hơn một chút là có thể cải thiện được tình hình hiện tại. Nếu chúng ta cứ tiếp tục đổ vốn vào mặt hàng sợi đơn thì chỉ còn nước chờ ngày tuyên bố giải thể.” Cũng may nhờ Lạc Trâm gợi ý, anh mới có thể nghĩ ra bước này.
“Đúng vậy, hiện tại Hạ Thị đang tập trung đầu tư cho nhà máy sản xuất sợi Visco, lại tốn không ít tiền hại chúng ta, bây giờ muốn tiếp tục đổi công nghệ như chúng ta, e rằng rất khó. Nếu muốn cạnh tranh tiếp thì họ nhất định cần phải có thêm thời gian huy động vốn. Tạm thời chúng ta vẫn còn được an toàn.” Lạc Trâm chậm rãi phân tích. Điều này cũng là Tiểu Hi gợi ý cho cô. Bây giờ, các mặt hàng sợi se vẫn còn rất mới mẻ ở trong nước, nhưng các nước khác thì nhu cầu đang tăng cao, nếu Quang Đông có thể đi trước đón đầu, chỉ có lợi chứ không hại.
Mộ Phong và Mộ Phàm cũng đã xuất ngoại, tìm kiếm khách hàng. Về phần công nghệ, Tiểu Hi đã giới thiệu chuyên gia ở Mỹ cho Lạc Trâm, đến hôm ráp máy, bọn họ sẽ bay qua đây, những người này cũng chính là bạn học của Đào Lâm. Nếu mọi việc tiến triển thuận lợi thì Quang Đông cũng coi như đã vượt qua được kiếp nạn rồi.
***
Bọn Lạc Nguyên suốt hơn ba tháng quên ăn quên ngủ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.Đơn hàng sợi se đầu tiên đã thuận lợi đến nơi tiêu thụ, phản ứng của khách hàng rất tốt, họ còn tiếp tục ký thêm đơn hàng mới, nguy cơ của Quang Đông cuối cùng cũng được giải quyết.
Tạm thời Quang Đông vẫn còn trụ được nhưng trong lòng Hiểu Linh và Hiểu Hương vẫn còn rất oán giận Tiểu Hi. Tuy rằng, Lạc Nguyên ngày thường vẫn luôn nói giúp cho Tiểu Hi, nhưng anh càng nói giúp, nỗi hận trong lòng của họ càng tăng cao. Chỉ tiếc, họ không biết Tiểu Hi ở đâu, nếu biết họ quyết không để cô ấy yên.
Mộ Phàm rất muốn chạy tới trước mặt Tiểu Hi mắng cho cô một trận nhưng dưới sự đe dọa của Lạc Nguyên, anh ta đành nín nhịn.
Về phần Lạc Nguyên, anh vẫn luôn cho rằng chính Hạ Chấn Đông bức ép Tiểu Hi, anh không tin cô lại có thể thay đổi thành người tàn nhẫn như thế. Đôi khi, anh cũng muốn chạy đến hỏi cô cho rõ nhưng lại sợ nghe được đáp án của cô. Anh sợ rằng khi nghe được đáp án rồi, anh sẽ không còn lý do để âm thầm chờ đợi cô. Nếu như ngay cả việc âm thầm chờ đợi cô cũng không được, anh thật sự không biết bản thân mình sẽ phải sống tiếp như thế nào.
Mỗi ngày, Lạc Trâm và Mộ Phong đều không thấy Lạc Nguyên vui vẻ, họ biết anh đang rất đau khổ nhưng vì lời hứa với Tiểu Hi, vì an toàn của cô và Đào Lâm, họ không thể lên tiếng, đành nhìn anh hàng ngày một mình buồn bã đi đi về về.
Người ta nói, oan gia ngõ hẹp, cùng sống dưới một bầu trời thì sẽ có lúc gặp nhau. Tiểu Hi trốn trốn tránh tránh cũng không thoát khỏi việc có ngày phải chạm mặt những người cô muốn tránh.
Hôm nay, để chúc mừng nhà máy sợi Visco đi vào hoạt động, Hạ Chấn Đông quyết định mở tiệc tại khách sạn NW, mà Lạc Nguyên cũng chọn NW để ăn mừng đơn hàng đầu tiên của mình.
Khi bọn Lạc Nguyên tiến vào cũng cùng lúc gặp ngay Hạ Chấn Đông cùng đoàn người của Hạ Thị tiến vào. Hạ Chấn Đông nhìn thấy Lạc Nguyên thì vui vẻ không ít. Ông ta thể hiện khí thế của bậc bề trên, đứng lại khinh khỉnh bắt tay Lạc Nguyên.
“Nghe nói gần đây Quang Đông gặp không ít khó khăn thì phải, dù sao cũng là chỗ quen biết bao nhiêu năm, có cần Hạ Thị chú chiếu cố gì không?” Ngoài mặt làm ra vẻ thân thiết, trên thực tế ông ta nói vậy chỉ nhằm mục đích cười nhạo Lạc Nguyên.
Biết rõ ý đồ của ông ta nhưng Lạc Nguyên vẫn thong dong đáp lời “Nhờ tập thể từ trên xuống dưới của Quang Đông đoàn kết cùng nhau vượt qua khó khăn nên hiện tại vẫn có thể tạm ổn định, cám ơn chú Hạ đã quan tâm.” Anh khẽ cười bổ sung thêm, “Nếu có gặp chuyện lớn hơn nữa, chúng cháu tin rằng mình hoàn toàn có thể vượt qua.”
Phía sau, Mộ Phàm đã tiến lên “Thật là ngại quá, uổng công giám đốc Ngưu một tay sắp đặt, cuối cùng đến cọng tóc của chúng tôi cũng không bị mất.”
Ánh mắt của Hạ Chấn Đông khẽ liếc sang Tiểu Hi, cô vẫn ung dung, thẳng người nhìn về phía trước. Mặc dù rất giận nhưng ông ta nhanh chóng áp chế, cười cười làm động tác khích lệ, vỗ vỗ vai Lạc Nguyên, thong dong bỏ đi.
Tiểu Hi chưa kịp bước theo, đã bị Hiểu Hương tiến lên tát ột tát. Năm dấu tay đỏ chói, không hề vị tình mà in lên mặt cô. Tiểu Hi sững sờ, đưa tay sờ mặt mình, phía trước bỗng nhòe đi một mảng.
Lạc Nguyên không ngờ Hiểu Hương lại có thể làm thế, anh lặp tức ngăn bàn tay muốn hành động tiếp của em mình, “Em điên rồi, sao có thể tùy tiện đánh người như vậy?”
“Anh còn bênh nó, để em thay mọi người cho nó một bài học, nó có thể đối xử với anh em mình như vậy sao?”
Mọi người bắt đầu vây lại, dòm ngó và bình luận.
Đào Lâm sau khi ngỡ ngàng trước hành động của Hiểu Hương, vội vàng nhảy lên che chắn cho Tiểu Hi, miệng không ngớt hăm dọa “Tôi kiện các người, nhất định kiện các người, thế này là thế nào, tự nhiên vô cớ đánh người giữa nơi công cộng, các người không còn coi pháp luật ra gì nữa à?”