Không Thể Xem Thường Ngưu Tiểu Hi

Không thể xem thường Ngưu Tiểu Hi
Tiểu Hi u u mê mê, đến khi nhận ra thì áo cô đã bị cởi ra từ khi nào, chốt áo ngực đã mở, cái gì cần lộ cũng đã lộ ra ngoài. Hừ, cái gì cô có thể nhịn, nhưng có chết cô cũng không muốn lần đầu tiên của mình lại ở trong bệnh viện.
Tiểu Hi không hề báo trước, vung tay xô Lạc Nguyên ra. Cô kéo áo, mếu máo vừa chạy về giường mình, vừa nói:
“Anh dám làm nữa, em tuyệt giao với anh.”
Lạc Nguyên đang ở thiên đường, bỗng nhiên bị xô một cái lập tức rớt xuống địa ngục, khó hiểu hỏi cô “Sao vậy em?”, rõ ràng lúc nảy còn phối hợp với anh lắm cơ mà.
Cô ấp úng, vùi đầu vào chăn nói: “Lần đầu của... em... sao có thể xảy ra tại nơi này được.” Nói xong lại tức giận mắng anh: “Nếu như... như..., ngày mai hộ lý vô dọn phòng, anh kêu em làm sao dám nhìn mặt người ta.”
Lạc Nguyên hiểu ra, cười hề hề xin lỗi cô, hết lời dụ dỗ cô qua lại giường anh, nhưng Tiểu Hi nhất quyết không qua, lửa gần rơm sao không cháy được, có chết cũng không qua.
Lạc Nguyên hết lời dụ dỗ cũng không lay chuyển được cô, đành bất lực nằm xuống giường, tên đã giương cung, ây da, đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ đây.
Kể từ đêm đó, Tiểu Hi sống chết không gần gũi Lạc Nguyên, sáng sớm hôm sau, cô vội vàng chạy về công ty nhất quyết lôi đầu hai tên trời đánh kia vào viện lo cho Lạc Nguyên, còn bản thân thay họ xử lý công việc trong công ty. Mỗi ngày cô chỉ ghé một chút để nhìn anh, còn lại cho dù anh có làm nũng đến khàn cả cổ cô cũng mặc kệ. Không trách cô được, nếu cứ theo cái đà ở bệnh viện đêm đó với Lạc Nguyên, thì e rằng chuyện cô và Lạc Nguyên ... trong bệnh viện là chuyện hiển nhiên.
Trở lại phòng bệnh của Lạc Nguyên, Mộ Phong đang cười nham nhở nói với anh:
“Anh à, để em tắm cho anh nha...”
“Cút...! Tôi tự làm được.” Lạc Nguyên tức giận rống lên, gì chứ, anh đã khỏe lâu rồi, cậu ta thừa biết còn làm bộ làm tịch.
“Anh à...! Người ta là... người ta chỉ làm theo lời của Tiểu Hi dặn thôi mà.” Mộ Phàm uốn **, làm mọi người nổi hết cả da gà.
“Cậu đi chết đi. Mau đi tới chỗ bác sĩ kêu ông ấy lập tức cho tôi xuất viện.” Lạc Nguyên tức giận đẩy Mộ Phàm ra khỏi phòng.
Hiểu Linh bĩu môi, liếc Lạc Nguyên, âm thầm nghĩ: “Cũng may, Tiểu Hi nghĩ ra cách này, nếu không chắc anh ấy còn làm loạn ở đây cả tháng nữa cũng chẳng thèm xuất viện.”
Trong thời gian này, tình hình bên Hạ Chấn Đông vô cùng thê thảm, không những không thể thoát tội mà ông ta còn phải nhận thêm hai tội nữa đó là: chủ mưu giết người và hối lộ quan chức nhà nước. Sau khi điều tra, hàng loạt quan chức của thành phố đã bị triệu tập để phục vụ điều tra. Từ hai viên quản ngục mà Hạ Mi đã từng tiếp xúc trong ngày gặp Hạ Chấn Đông, Tiêu Khang đã lần ra tất cả đầu mối.
Lần này, Hạ Chấn Đông bị chính sự thông minh của mình hại, ông ta nghĩ rằng ai cũng như cha con ông ta vì lợi ích bản thân sẵn sàng *** hại người khác, ông ta thiết kế mọi thứ dẫn dụ Hạ Mi vào bẫy mà không hề biết rằng, để có thể bắt gọn tất cả những người đứng đằng sau ông ta, mọi người đã tương kế tựu kế cho Hạ Mi giả vờ như đã mắc bẫy của ông ta, vì ghen tuông mù quáng muốn giết hại Tiểu Hi, tiết lộ những chứng cứ mà Hạ Lạc đang có.
Ở đời là vậy, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, cả đời ông ta làm chuyện xấu xa, giết hại bao nhiêu người lần nào cũng qua trót lọt, không ngờ cuối cùng lại thất bại dưới tay của một bọn nhóc đáng tuổi con mình. Hạ Chấn Đông cho dù có trăm ngàn lần không muốn cũng không thể làm gì hơn, chỉ còn nước ngồi đếm từng ngày chờ đến khi ra tòa xét xử. Với những tội danh hiện tại của mình, cho dù Hạ Chấn Đông có ở tù đến cuối đời, e rằng cũng không đủ thời gian thi hành án.
--------------------------Ta là đường phân cách chuyện vui-----------------------
Gần đây bọn Lạc Trâm rất bận rộn, vừa phải đón ba mẹ Ngưu lên, vừa phải tất bật chuẩn bị hôn lễ cho người nào đó, ai đó vừa xuất viện, không nói không rằng quyết định cưới ngay lập tức, nói rằng bọn họ đã phí bao nhiêu thời gian, giờ phải nhanh chóng bù đắp lại, không cho người ta thời gian chuẩn bị, báo hại mọi người bận muốn chết, nào đặt lễ phục, lên danh sách khách mời, rồi chuyện công ty. Ôi mẹ ơi điên mất...
Bầu trời trên cao trong xanh, vài đám mây trắng đang lượn lờ nơi góc trời, phía dưới hai hàng cây bên đường đều được thắt nơ hồng tinh tế. Tất cả người qua đường dường như đều phải quay lại nhìn một lần rồi mới có thể bước tiếp, cổng nhà họ Mộ được tết bằng các loại hoa, bảng chữ tân hôn được làm từ hoa hồng đỏ và vàng, lối vào được rải đầy cánh hoa hồng báo hiệu cho thấy hôm nay là ngày kết hôn của gia chủ. Trong biệt thự nhà họ Mộ đầy ắp tiếng cười nói rộn ràng, buổi tiệc đứng được tổ chức bên cạnh hồ bơi. Tiểu Hi mặc váy cưới trắng muốt, thướt tha bên Lạc Nguyên, trên tay là bó hồng đỏ thắm. Anh cầm tay cô gặp từng người chào hỏi, nụ cười trên môi không bao giờ tắt.
Thật ra, hôm nay người vui nhất có lẽ là ba mẹ Ngưu, cuối cùng thì con gái yêu của hai người cũng chịu về nước. Bao nhiêu năm nay vừa mong nhớ con, vừa thương cho thằng con rể tương lai mấy năm trời chờ đợi, thân già chỉ mong sớm có cháu ẵm bồng mà con gái cứ đi biền biệt. Năm năm trước, vì không muốn hai người đau lòng nên Tiểu Hi đã không nói sự thật cho hai người biết, chỉ nói với họ là cô muốn ra nước ngoài mở mang kiến thức. Ba mẹ cô cứ thế mỏi mòn chờ đợi ngày con trở về mà không hề hay biết sự thật đằng sau sự ra đi của cô. Bây giờ, nhìn con gái đã lớn khôn, rực rỡ trong áo cưới cô dâu, vui vẻ sánh bước bên Lạc Nguyên không khỏi làm ông bà vui sướng đến rơm rớm nước mắt.
Đào Lâm nhìn Tiểu Hi và Lạc Nguyên không khỏi ganh tị trong lòng. Nhớ tới Lạc Trâm lại không khỏi thở dài, không biết đến khi nào cô mới chấp nhận lời cầu hôn của anh. Mỗi lần anh đề cặp đến chuyện hôn nhân, muốn cô cùng về bên kia phát triển với anh thì cô lại nhẹ nhàng từ chối, còn bảo rằng muốn nhìn thấy Tiểu Hi sinh con mới có thể an tâm ra đi. Người ta đã có đôi có cặp, không biết chừng nào mới đến lượt anh. Thật ra, Hạ Lạc cũng đề nghị anh về bên này làm việc, nhưng biết làm sao, ba mẹ anh đều ở bên ấy, giờ họ cũng già rồi cần có anh bên cạnh chăm sóc. Nhưng mà, Lạc Trâm của anh lại rất muốn sống bên đây, anh cũng không biết làm sao. Nếu không muốn Lạc Trâm buồn, mà anh lại có thể chăm sóc tốt cho hai cụ, thì chỉ còn cách về bên ấy thuyết phục hai cụ về nước thôi chứ biết sao.
Tiệc cưới đến tối vẫn còn rất đông khách, nhưng chú rể đã ôm cô dâu chuồn ra cửa sau đi từ lúc nào. Lúc lập kế hoạch tổ chức lễ cưới, anh không hề nói với Lạc Trâm là hai người sẽ đi du lịch, thật ra anh thừa biết với tính tình của người nhà anh, họ nhất định sẽ mua vé bám theo anh và Tiểu Hi không tha, đến lúc đó còn gì là tuần trăng mật của hai người nữa. Cho nên, một mặt anh vờ như mình không muốn đi du lịch tuần trăng mật, một mặt âm thầm đặt vé máy bay.
Tại sao phải đi ngay trong tiệc cưới, đơn giản thôi, đi như vậy bọn họ mới không ngờ tới, với lại lúc này chắc chắn cả đám đang bận rộn tìm chỗ trốn trong phòng anh, nên ở ngoài này anh sẽ được tự do hành động.
Tiểu Hi ù ù cạc cạc để Lạc Nguyên ôm lên taxi, đến lúc gần đến sân bay cô mới vỡ lẽ mọi chuyện, cảm giác lúc này chẳng khác nào đang trốn chạy khỏi đám cưới của chính mình, phải nói là vô cùng hưng phấn. Vừa đến sân bay, điện thoại của Lạc Nguyên đổ chuông liên hồi, đến lúc này mọi người mới phát hiện ra cô dâu, chú rể đã mất tích.
Lạc Nguyên nghe điện thoại xong cười hì hì, dắt cô đi làm thủ tục. Nhìn thấy cô dâu mặc váy cưới đi lại trong sân bay không khỏi khiến người khác tò mò, nhìn Tiểu Hi chằm chằm.
Lạc Nguyên lại lấy điện thoại ra gọi cho anh Trương, nhờ anh đem hai va li hành lý mấy hôm trước anh đã gửi nhờ anh đưa đến sân bay.
Lúc anh Trương đến, Tiểu Hi đã vào phòng vệ sinh tẩy trang, Lạc Nguyên vội đem va li đồ vào giúp cô.
Tiểu Hi nhìn va li quần áo Lạc Nguyên chuẩn bị cho cô không khỏi đỏ mặt, thằng cha này cũng bệnh hết sức, đến cả đồ lót, áo ngủ cũng chuẩn bị cho cô. Mà cho dù có như vậy cũng không cần chọn loại mỏng manh, toàn ren là ren thế này cơ chứ. Tiểu Hi nhìn đống quần áo, quần áo ngủ thì nhiều, đồ mặc bình thường thì ít khóc không ta nước mắt. Người gì đâu mà bệnh quá.
Lúc lên máy bay, nhìn người ngồi kế bên đang cúi đầu xem báo, dáng vẻ đạo mạo, một thân đồ tây chững chạc, lịch sự, sang trọng, đứng đắn, đàng hoàng, Tiểu Hi không khỏi khinh bỉ trong lòng một trăm lần. Lại nhịn không được, cô ghé vào tai anh cằn nhằn chuyện đồ mặc đi đường của cô, anh chuẩn bị quá ít, trong va li chỉ toàn đồ ngủ siêu mỏng. Thế mà anh lại vô cùng dửng dưng, mặt không đỏ, giọng không run, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Không sao, khi tới nơi, em chẳng có sức để ra ngoài mấy đâu.” Nói xong còn vươn tay xoa xoa đầu cô, cười ngọt ngào, rạng rỡ với cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui