Hàn Thiên Từ lợi dụng Thẩm Y Nhiên đang đi công tác, mè nheo với Hàn Tử Sâm liền được đồng ý tham gia bộ phim Thiên Sơn Vĩ Ái.
Cô đang còn cảnh cuối của bộ phim đang quay, Hàn Thiên Từ đảm nhận vai nữ tuyến hai, là một phản diện. Nữ chính vừa vặn là Vu Yến, nên cô mới biết Vu Yến kia không có gì tốt đẹp.
Hàn Thiên Từ đến phim trường, ngồi trang điểm trong phòng thay đồ, quản lý ngồi bên cạnh quan tâm nói: "Tiểu Từ, chị vừa mới nhận được mấy kịch bản rất tốt, xong bộ này em xem thử xem thích bộ nào?”
Hàn Thiên Từ xua tay: "Không cần đâu, em đã nhận kịch bản mới rồi.”
Quản lý Từ trợn mắt kinh ngạc: "Có kịch bản rồi? Em đã nhận bộ nào?”
"Thiên Sơn Vĩ Ái.”
"Em nhận vai nào? Bộ đó cũng là Vu Yến đảm nhận nữ chính, em chắc sẽ muốn tiếp tục cùng cô ấy chứ?” - Quản lý Từ thắc mắc.
Hàn Thiên Từ bĩu môi, vì Thiên Sơn Vĩ Ái đang rất nóng, cô cũng không muốn tạo ra scandal không đáng có, đạo diễn và nhà đầu tư sẽ công bố nữ chính và nam chính.
"Đợi công bố sẽ biết, chị Từ, xong cảnh quay cuối hôm nay, em nghỉ ngơi một thời gian, chuẩn bị để quay Thiên Sơn Vĩ Ái.”
Lúc này, bên trong phòng thay đồ vọng ra một giọng cười, sau đó cánh cửa mở ra, là một diễn viên nữ tuyến hai giống cô bước ra.
"Ai da, có ai đó còn chưa đủ tuổi đã muốn lăn giường tìm vai, Thiên Sơn Vĩ Ái là cái gì, một diễn viên chỉ mới gia nhập làng giải trí lại dám mơ tưởng.” - Lâm Thanh Nhã vừa soi gương vừa mỉa mai nói.
Hàn Thiên Từ không muốn dựa vào gia cảnh nên trong giới không ai biết cô là đại tiểu thư nhà họ Hàn.
Vậy nên đám tôm tép này cứ nhảy múa trước mặt cô.
Nhưng cô cũng lười để ý đến bọn họ.
Thợ trang điểm đã trang điểm xong, thu dọn một chút liền nhìn Tiểu Từ hâm mộ: “Thiên Từ, loại son này lên màu thật đẹp, loại này hình như rất đắt phải không?”
Hàn Thiên Từ không sử dụng đồ trang điểm của đoàn phim, lúc này đưa mắt nhìn cây son, sau đó lắc đầu: “Chị thích sao, vậy em tặng chị, em cũng không nhớ giá trị, hình như ở nhà còn hơn 10 thỏi loại này.”
Thợ trang điểm sửng sốt, sau đó trêu chọc: “Tiểu Từ của chúng ta không những xinh đẹp mà còn là một tiểu phú bà.”
Lâm Thanh Nhã liếc nhìn thỏi son trong tay thợ trang điểm, sau đó đưa tay giật lấy, nhìn thấy thương hiệu quốc tế nổi tiếng, trong nước vẫn chưa có chi nhánh, có tiền cũng không phải là có thể mua được.
Hàn Thiên Từ chỉ mới gia nhập làng giải trí, vốn vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng tính tình hống hách, luôn trêu chọc Vu Yến tỷ, Vu Yến đã nhiều lần ngụ ý muốn cô phải chỉnh Hàn Thiên Từ này.
“Cô làm gì, mau trả lại cho tôi.” - Thợ trang điểm vội nói.
“Hừ… không có tiền thì thôi đi… lại còn xài hàng fake, 10 cây? 10 cây son fake mà cũng thích khoe mẽ…” - Nói rồi Lâm Thanh Nhã mở nắp thỏi son, vặn lên cao, dùng tay bẻ gãy lõi son bên trong: “Tôi đây là giúp nhà nước chống lại hàng giả.”
Thợ trang điểm tức giận, hàng giả? Tuy cô không biết gia thế của Hàn Thiên Từ nhưng mọi thứ trên người Hàn Thiên Từ đều là thứ cao cấp nhất, con mắt cô ta bị mù hay sao mà nói nó là đồ giả.
Hàn Thiên Từ lạnh lẽo nhìn thỏi son bị gãy, đưa mắt liếc nhìn Lâm Thanh Nhã: “Ngu ngốc.”
Bên ngoài, có tiếng đạo diễn hô tập trung, Hàn Thiên Từ liếc cô ta, xem một hồi cô chính cô ta trước mặt mọi người.
Từ Hồng cũng lắc đầu đi theo, không quên để lại một câu: “Lâm Thanh Nhã, Hàn Thiên Từ không phải là người cô có thể động đâu.”
Lâm Thanh Nhã cười khinh, nhưng trong lòng đột nhiên run rẩy, không hiểu sao cái ánh mắt và khí chất của Hàn Thiên Từ luôn tạo cho người khác cảm giác cô ta là kẻ bề trên.
Cảnh quay hôm nay, chính là cảnh cuối cùng, nhân vật phản diện của Hàn Thiên Từ bị nữ chính vạch mặt, sau đó bị bạn thân của nữ chính là do Lâm Thanh Nhã đảm nhận tát một cái.
Đạo diễn gọi ba người đến, sau khi thảo luận liền e dè nói: “Thanh Nhã, Thiên Từ còn nhỏ, tát cũng là nên tát giả, cô hiểu ý tôi chứ?”
Lâm Thanh Nhã mỉm cười gật đầu: “Vâng, em biết rồi. Em là diễn viên gạo cội, không có nghiệp dư như người nào đó.”
Đến cảnh quay, sau khi Vu Yến vạch trần bộ mặt thật của Hàn Thiên Từ đã hãm hại cô ta ra sao, bạn thân của nữ chính là Lâm Thanh Nhã tức giận, lấy nước hất vào mặt Hàn Thiên Từ, và tát cô.
Nhưng cô ta chỉ vừa cầm ly nước đưa lên, đã bị Tiểu Từ đẩy đi, Lâm Thanh Nhã bị Hàn Thiên Từ tát.
“CHÁT.”
Một tiếng giòn tan vang lên làm cả trường quay cả kinh.
“Cắt.” - Đạo diễn hét lên.
Lâm Thanh Nhã sững sờ, gương mặt đau rát, hai mắt ửng đỏ nhìn Hàn Thiên Từ.
“Đạo diễn, cô ta làm cái gì vậy?”
“Đạo diễn, tôi thấy với tính cách của nhân vật, sao có thể để cho người khác hất nước và bị tát. Cô ấy trước kia có bao nhiêu mưu kế để hại nữ chính, chẳng lẽ lại dễ bị ức hiếp sao?” - Hàn Thiên Từ giải thích: “Vậy nên đoạn này nên để tôi tát, mới đúng với tính cách nhân vật.”
Đạo diễn nghe vậy, trầm ngâm.
“Đạo diễn, cho dù là tát, sao lại tát thật.” - Lâm Thanh Nhã ấm ức nói.
“Chẳng phải chị nói tôi nghiệp dư sao? Sao tôi biết tát giả được.” - Hàn Thiên Từ nhún vai nói.
Những người xung quanh có chút bàn tán, thấy vậy đạo diễn vẫy tay: "Được rồi, Thanh Nhã không phải cô nói cô là diễn viên gạo cội sao, chịu một chút cho qua cảnh đi, đây là cảnh cuối rồi.”
Lâm Thanh Nhã không thể tin được nhìn đạo diễn, rồi nhìn Vu Yến.
Vu Yến cũng không ngu ngốc mà ra mặt cho cô ta, nói cô ta đi chỉnh Hàn Thiên Từ, ai bảo cô ta công khai gây sự, quá ngu ngốc.
Cảnh quay cuối diễn ra năm lần mới xong, Lâm Thanh Nhã bị Hàn Thiên Từ tát năm cái, gương mặt sưng vù, ai nấy nhìn đều sợ, cả đoàn phim đều không hài lòng về Hàn Thiên Từ.
Cảnh quay vừa xong, Vu Yến nhìn Hàn Thiên Từ đang ngồi một mình ở bên ngoài phòng thay đồ liền đến gần: "Nghe nói con đi tìm đạo diễn Lý để cast vai nữ chính của Thiên Sơn Vĩ Ái, đừng phí công nữa, vai diễn đó đã được định sẵn cho tôi rồi?”
Hàn Thiên Từ đang xoa bàn tay có chút rát của mình, đưa mắt liếc nhìn Vu Yến: "Con? Chị Vu Yến. Chị có xưng hô nhầm không?”
"Vậy con không biết ta và chú Cố của con sắp kết hôn a? Về vai vế ta nên gọi là con thay vì là hậu bối.” - Vu Yến nhếch bờ môi đỏ mọng cười đầy quyến rũ.
"Khi nào chị được viết tên vào hộ khẩu nhà họ Cố rồi thay đổi xưng hô cũng chưa muộn?” - Hàn Thiên Từ bĩu môi: "Còn về vai nữ chính của Thiên Sơn Vĩ Ái, đợi đến lúc công bố liền rõ ràng ai là nữ chính, chị đến đây khiêu khích tôi làm gì.”
Lúc này, có chị em tốt của Vu Yến đi đến liền cười cợt: “Chồng sắp cưới Vu Yến tỷ là Cố Lệ Thần, là ông vua của giới giải trí Nam thành, dạng tôm tép như cô cũng muốn tranh với chị ấy, đúng là buồn cười.”
Hàn Thiên Từ nghe có người nhắc đến chú Cố, lại đi nói người khác là vợ sắp cưới của chú Cố liền cảm thấy trong lòng như mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
“Tiểu Từ, còn ở đó làm gì, đi thôi.” - Một giọng nói quen thuộc vang lên phía cửa.
Hàn Thiên Từ nhìn ra phía cửa, thì ra là anh Tiểu Vũ đến đón cô. Tiểu Từ nhanh chân đứng lên, hé môi cười tươi chạy về phía anh Tiểu Vũ của cô.
Lâm Thiên Vũ lúc này đã là một chàng trai trưởng thành, mấy năm qua hai mẹ con nương tựa nhau mà sống, từ bé hai đứa trẻ đã rất thân thiết, là thanh mai trúc mã.
Hàn Thiên Từ hôm nay có hẹn đến cửa hàng ăn uống của dì Lâm ăn cơm, lúc đến nơi, Hàn Thiên Từ vẫn nhìn thấy chiếc xe Maybach màu đen quen thuộc dừng ở phía xa.
"Anh Tiểu Vũ, anh xem từ bé đến lớn em đều nhìn thấy chú ấy đều đi theo mẹ anh, theo em thì chú ấy thật lòng yêu thích mẹ anh, Lâm a di thật sự không động lòng sao?” - Hàn Thiên Từ ngây ngô hỏi.
Lâm Thiên Vũ liếc nhìn chiếc Maybach, sau đó chỉ cười cười: "Mẹ anh nấu cho em nhiều món em thích lắm, vào thôi.”
Trước khi bước vào bên trong cửa hàng, ánh mắt Lâm Thiên Vũ liếc nhìn về chiếc xe ở phía xa, khẽ thở dài, bước vào bên trong.
Mười lăm năm, dù trái tim sắc đá nhưng Lâm Thiên Vũ cũng đã tha thứ cho cha của mình, chỉ là… anh càng lớn càng thấu hiểu cho nỗi đau của mẹ mình, anh không còn oán trách người cha kia nhưng cũng tôn trọng quyết định của mẹ.
"Lâm a di, nhớ dì quá.” - Hàn Thiên Từ ôm lấy Lâm Thiên Nhu, nũng nịu: "Hôm nay con quay phim mệt muốn chết a, nhưng nghĩ đến đồ ăn của dì Lâm liền không còn mệt chút nào.” - Hàn Thiên Từ vừa nói vừa bóc đồ ăn trên bàn ăn vụng.
Lâm Thiên Nhu cưng chiều nói: "Cái miệng quá dẻo, ngồi xuống đi, dì còn một món nữa, chúng ta ăn cơm.”
Ba người ngồi ăn cơm vui vẻ, Hàn Thiên Từ kể về dự án phim mới, được một lúc liền lén nhìn Lâm Thiên Nhu nhỏ giọng:”Lâm a di, nam chính bộ phim con vừa nhận cũng là làm chuyện có lỗi với nữ chính, sau đó dùng mười năm ân hận để cầu xin sự tha thứ, cuối cùng khi nữ chính đã chấp nhận tha thứ, nhưng khi nữ chính tha thứ thì nam chính lại qua đời, lúc đó chỉ để lại sự tiếc nuối và ân hận.”
Lâm Thiên Nhu hơi ngừng lại, gương mặt mang theo chút buồn buồn.
Thiên Vũ nháy mắt với Tiểu Từ.
Tiểu Từ ngó lơ Thiên Vũ lại nói: “Lâm A di, Tiểu Từ tuy là không thể hiểu hết mọi chuyện, nhưng nếu có một người yêu con mười năm không thay đổi, dù có lỗi lầm ra sao, con cũng sẽ tha thứ cho người đó.”
Lâm Thiên Nhu ngẩng đầu lên mỉm cười hiền từ: “Tiểu Từ nhà chúng ta đã lớn rồi, còn biết khuyên dì Lâm nữa, được rồi được rồi, ăn cơm đi, dì Lâm hôm nay đặc biệt nấu toàn món Tiểu Từ thích nhất.”
Tiểu Từ gật đầu mỉm cười: “Vâng, Tiểu Từ thích nhất món dì Lâm nấu.”
Ăn cơm xong, Tiểu Từ vào phòng anh trai Thiên Vũ cùng nhau chơi game, buổi tối được Lâm Thiên Vũ đưa về.
Bên ngoài, chiếc xe Maybach vẫn an vị, trong xe một người đàn ông trung niên vẫn cô đơn ngồi đó, nhìn người phụ nừa hắn chờ đợi tha thứ.
Có lẽ là cả đời, Diệp Minh Tu vẫn cam lòng chờ đợi.<code> Sáng hôm sau, Tiểu Từ từ sáng sớm đã có mặt ở nhà riêng của Cố Lệ Thần. Nhà riêng của Cố Lệ Thần không có người hầu ở lại, mở điện tử cài đặt vân tay của Cố Lệ Thần và Hàn Thiên Từ, vậy nên lúc này Hàn Thiên Từ đã ở trong phòng ngủ của Cố Lệ Thần. Người đàn ông trên giường vẫn còn ngủ, Tiểu Từ cười khúc khích lẻn từ phía dưới chiếc mền chui lên phía trên, ngồi trên bụng Cố Lệ Thần. Cố Lệ Thần đang ngủ, bị vật nặng đè lên người, chân mày cau lại, căn phòng bị bóng tối che khuất, mở mắt ra chỉ thấy một bóng đen liền cảnh giác đè người trên thân xuống giường. “Ai?” - Cố Lệ Thần đưa tay muốn tóm lấy cổ Tiểu Từ bị ngã xuống giường Hàn Thiên Từ nào có chịu thua, lách người qua một bên né tránh, dùng chân đạp lên người Cố Lệ Thần phòng vệ. Cố Lệ Thần lúc này không tóm được cổ người kia, nhưng thân thủ không nhanh bằng anh, bàn tay túm lấy cổ chân Tiểu Từ kéo lại. “Đau, chú Cố, đau quá.” - Tiểu Từ bị bàn tay săn chắc kia bóp chặt khiến cô gào lên. Cố Lệ Thần nghe giọng nói quen thuộc liền thả lỏng bàn tay, vươn người mở công tắc đèn, căn phòng trở nên bừng sáng. Lúc này, Hàn Thiên Từ mặc chiếc váy rộng, bàn chân bị Cố Lệ Thần kéo cao, chiếc váy hở ra đến mông, lộ ra đường cong chết người. Hàn Thiên Từ mở to mắt nhìn Cố Lệ Thần lúc này đang không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần đùi, vật căng lớn buổi sáng ngỏng đầu sáng sớm. “A…..a…a…” Hàn Thiên Từ hét lên che mắt lại, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Cố Lệ Thần cau mày, dùng hai tay xoa xoa thái dương, hình ảnh bờ mông của Hàn Thiên Từ khiến toàn thân anh nóng bừng. “Cầm thú.” - Cố Lệ Thần đi vào nhà tắm, tự mắng chửi mình, nhìn vật căng lớn phía dưới không cách nào dịu xuống được. Ba mươi phút sau, Hàn Thiên Từ ngồi ở phòng ăn, thấy Cố Lệ Thần đi xuống, gương mặt đỏ ửng, nhưng vẫn cố tỏ ra tự nhiên. Tiểu Từ bình thường sẽ chạy đến ôm lấy Cố Lệ Thần nũng nịu, nhưng hôm nay nhìn thấy chú Cố đi đến, đồng tử chỉ nhớ đến vật nhô lên thật cao kia, nuốt nước bọt. “Chú Cố, Tiểu Từ hôm nay tự tay nấu bữa sáng cho chú, mau đến ăn thôi.” Cố Lệ Thần nhìn thấy món ăn trên bàn, hơi nhíu mày, sau đó mỉm cười ngồi xuống bàn ăn: “Tự tay Tiểu Từ nấu?” “Đúng, chính là đại tiểu thư Hàn gia chuẩn bị cho chú, chú mau ăn đi.” - Hàn Thiên Từ chớp mắt đầy mong đợi. Gương mặt Cố Lệ Thần khó tả, không phải lần đầu tiên bị tra tấn kiểu này phải không? Cố Lệ Thần dù nghĩ vậy, vẫn là không biểu hiện cái gì, từ từ ăn món ăn trên bàn. “Chú Cố, có ngon không?” Cố Lệ Thần gật đầu: “Ngon lắm. Sao hôm nay lại có nhã ý muốn nấu đồ ăn cho chú?” Tiểu Từ nhớ lại mục đích đến đây liền quên hết mọi thứ ngại ngùng khi nãy, từ phía sau ôm lấy cố Cố Lệ Thần: “Chú Cố, chiếc túi phiên bản giới hạn của thương hiệu quốc tế XXX vừa ra mắt, trên thế giới chỉ có 5 chiếc.” Không phải Hàn gia không có tiền mua, chỉ là Thẩm Y Nhiên luôn giới hạn chi tiêu của hai đứa con của mình, ngay cả Hàn Tử Sâm cũng không thể làm gì khác. Cố Lệ Thần cảm thấy bờ ngực căng tràn áp sát từ phía sau, toàn thân lại căng thẳng, giọng khàn khàn: “Hay là chú Cố mua cho Tiểu Từ chiếc túi đó, chịu không?” Hàn Thiên Từ cười híp mặt, cúi đầu hôn lên má Cố Lệ Thần: “Tiểu Từ yêu chú Cố nhất. Chú Cố là tốt nhất trên đời.” Cố Lệ Thần: “...” Tiếng chuông cửa vang lên, Cố Lê Thần hơi nhíu mày, sau đó đứng lên đi về phía cửa. Bên ngoài, Vu Yến mỉm cười đưa một hộp giữ ấm về phía trước: “Lệ Thần, đêm qua nghe nói anh đi gặp khách hàng uống rượu, sáng nay em đặc biệt hầm canh cho anh.” Nụ cười của Vu Yến cứng đờ khi nhìn thấy cái đầu nhỏ ló ra ở phía sau lưng Cố Lệ Thần. “Vu Yến, cực nhọc, nhưng tôi ăn sáng rồi.” - Cố Lệ Thần nhàn nhạt đáp. Vu Yến có chút xấu hổ nói: “Không sao, chỉ cần anh uống thêm một chút mà thôi.” Nói xong, cô ta nhanh chóng bước vào bên trong, Hàn Thiên Từ đứng phía sau, đưa tay nhéo lấy eo Cố Lệ Thần, hất cằm về phía Vu Yến, tỏ ra không thích cô gái đó bước vào. Cố Lệ Thần xoa đầu Hàn Thiên Từ lắc đầu: “Đừng rộn, dù sao cô ấy cũng là khách.” Hàn Thiên Từ bĩu môi: “Cọc đi tìm trâu a, đáng xấu hổ.” Vu Yên đổ canh ra chén, đưa về phía Cố Lệ Thần mỉm cười: “Anh uống đi.” Cố Lệ Thần con chưa kịp cầm lấy liền bị Hàn Thiên Từ chọp lấy, một hơi uống cạn, sau đó lau miệng nói: “Canh rất ngon, vừa hay Tiểu Từ chưa ăn gì.” Vu Yến trừng mắt nhìn Hàn Thiên Từ, canh cô ta bỏ công mấy tiếng hầm cho Cố Lệ Thần, vậy mà bị con nhóc kia uống. “Hàn Thiên Từ, đây là canh mà dì làm cho chú của con. Con bao nhiêu tuổi rồi, phép lịch sự cơ bản cũng học không tới?” Hàn Thiên Từ nắm lấy tay Cố Lệ Thần, vành mắt đỏ ửng: “Chú Cố, Tiểu Từ không thể uống sao?” Cố Lệ Thần dùng ánh mắt cực kỳ ôn nhu dành cho Hàn Thiên Từ, bàn tay đưa lên bờ môi còn dính nước canh, xoa xoa mấy cái, sau đó ánh mắt kia thay đổi, hung ác nhìn Vu Yến: “Xin lỗi ngay.” Vu Yến sợ hãi bởi cặp mắt phượng đang híp lại đầy hung ác, tựa như nếu cô ta không xin lỗi, chính là không còn toàn mạng. Giọng Vu Yến không chút cam tâm: “Xin lỗi.” Hàn Thiên Từ không hài lòng: “Cô nói cái gì?” Vu Yến nói lớn: “Tôi nói… tôi xin lỗi.” Hàn Thiên Từ bĩu môi, ôm lấy cánh tay của Cố Lệ Thần: “Chị Vu, tôi khuyên chị đừng nên khoe khoang nữ chính Thiên Sơn Vĩ Ái là của chị nữa, để tránh sau này bị vã mặt rất đau đấy.” Vu Yến mở to mắt nhìn Hàn Thiên Từ: “Ý cô là gì?” Cố Lệ Thần nói: “Vai nữ chính đó sẽ giao cho Tiểu Từ.” Vu Yến không thể tin được lùi lại hai bước: “Cố Lệ Thần, tại sao? Vai đó đã xác định là của em rồi, không phải chúng ta đã hẹn sau khi em quay xong vai diễn đó chúng ta sẽ kết ôn, em sẽ giải nghệ.” Cố Lệ Thần giọng nói đầy lạnh nhạt: “Đó là điều cô muốn, tôi chưa từng đáp ứng. Vu Yến, kết hôn… thôi bỏ đi.” Vu Yên tức giận chỉ thẳng về phía Hàn Thiên Từ: “Có phải vì nó không? Cố Lệ Thần, anh là cầm thú sao, anh lại đi yêu thích một đứa trẻ mới lớn.” Sau đó cô ta gầm lên với Hàn Thiên Từ: “Đồ tiện nhân, mới vừa lớn đã muốn lăn giường đổi vai… cái gì chú chú cháu cháu, hai người thật làm người khác kinh tởm.” CHÁT. Tiếng tát vang vong chói tai. Gương mặt Vu Yến lệch sang một bên, chiếc mũi giả cũng bị lệch đi. Hàn Thiên Từ gầm lên: “Từ nhỏ đến lớn chưa có kẻ nào dám mắng tôi như vậy.” Vu Yến tức giận gào lên: “Tiện nhân liền nói tiện nhân, bao nhiêu tuổi đã bị bao nuôi, thật đáng ghê tởm.” “Câm miệng.” - Cố Lệ Thần hừ lạnh: “Cút ra ngoài.” Vu Yến uất hận ôm mặt: “Hàn Thiên Từ, nhà họ Vu sẽ không bỏ qua cho cô.” Hàn Thiên Từ cười lạnh: “Cô là cái thá gì?” </code>