Phòng SVIP tại một hộp đêm cao cấp.
Hàn Tử Sâm ngồi yên lặng uống rượu, nhàn nhạt nhìn Cố Lệ Thần và Diệp Kỳ Phong đang ngồi đối diện nói chuyện.
"Lệ Thần, nghe nói cậu và con gái nhà họ Vu hủy hôn rồi à?” - Diệp Kỳ Phong dùng tay khoác lên vai Cố Lệ Thần hỏi.
Cố Lệ Thần nhếch môi: "Ừ.”
"Cố tổng, cậu con mắt cao hơn đầu à, Vu Yến người ta là ảnh hậu cậu còn không vừa mắt, cậu năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi, không thể kén chọn mãi được.” - Diệp Kỳ Phong không nhịn được mà nói: "Đừng nói cậu còn…”
Vừa dứt lời đã vội che miệng lại, liếc nhìn về phía Hàn Tử Sâm có chút hoảng sợ.
Ánh mắt Hàn Tử Sâm bình tĩnh nhìn Cố Lệ Thần.
Cố Lệ Thần lắc đầu: "Tôi đã vừa ý một cô gái.”
Diệp Kỳ Phong hai mắt sáng lên, mười mấy năm Cố Lệ Thần không qua lại với bất cứ nữ nhân nào.
Hắn ta thầm nghĩ có hai đáp án, một là Cố Lệ Thần không buông xuống được cô gái năm xưa, hai là…Cố Lệ Thần không còn thích phụ nữ nữa.
Nhưng bây giờ Cố Lệ Thần lại nói đang thích một cô gái, là một người bạn tri kỷ, Diệp Kỳ Phong vui mừng khôn xiết.
“Thật sao? Là tiểu thư nhà nào? Không cần, bây giờ chỉ cần là một cô gái tốt là được.” - Diệp Kỳ Phong vội vàng nói.
Cố Lệ Thần đen mặt, nói cứ như anh gấp lắm rồi.
"Không vội.” - Cố Lệ Thần liếc mắt nhìn Hàn Tử Sâm: "Các cậu cũng có quen cô ấy, nhưng bây giờ chưa phải là lúc.”
Hàn Tử Sâm liếc nhìn Cố Lệ Thần: "Tôi có nên chúc mừng cậu.”
Cố Lệ Thần cười cười: “Tôi rất sẵn lòng nhận lời chúc phúc của cậu.”
Diệp Kỳ Phong ở giữa đoán mấy cái tên, cuối cùng chỉ nhận được những cái lắc đầu của Cố Lệ Thần.
Diệp Kỳ Phong chán nản, sau đó lướt nhìn điện thoại liền nhảy lên tin tức nóng hổi, hắn liền đưa mắt nhìn về phía Hàn Tử Sâm.
"Này, tin tức mới nhất cậu xem đi.” - Diệp Kỳ Phong đẩy điện thoại về phía Hàn Tử Sâm: "Có một tiểu minh tinh tự nhận được Hàn gia bao nuôi làm kim chủ, haha… Tử Sâm, cậu vậy mà làm sugar daddy à?”
Hàn Tử Sâm liếc mắt vào tin tức rên mạng, nheo mắt lại, ai lại có cái gan dám đưa tin tức dính tới cái tên Hàn Tử Sâm.
Cao Trí nhận được thông tin, rất nhanh điều tra được thông tin, cho ẩn bài báo mạng và gửi kết quả cho Hàn Tử Sâm.
Hàn Tử Sâm nhìn kết quả trên điện thoại, có chút cau mày nhìn Cố Lệ Thần.
“Có người tính kế Tiểu Từ?” - Hàn Tử Sâm hỏi.
Cố Lệ Thần nhàn nhạt gật đầu: “Con bé thông minh, không sao cả, cũng trừng phạt bên kia rồi.”
Diệp Kỳ Phong tái mặt, Hàn Thiên Từ là đại tiểu thư Hàn gia, ai có cái gan dám tính kế con bé đó.
“Là Vu gia?” - Hàn Tử Sâm nhếch môi.
Cố Lệ Thần nhún vai: “Tôi không có liên quan gì đến Vu Yến, cậu muốn làm gì thì làm.”
“Tiểu Từ đang tham gia bộ phim mới, con bé rất quý cậu, cậu để mắt tới nó một chút, tôi không muốn chuyện gì ngoài ý muốn.” - Hàn Tử Sâm uống cạn ly rượu trên bàn rồi đứng lên.
Ngành giải trí hỗn loạn, nhưng Tiểu Từ tính khí từ bé đã rất kiên quyết, muốn làm diễn viên liền chạy đi làm diễn viên.
Bên trong ngành giải trí có Cố Lệ Thần, tất nhiên Hàn Tử Sâm cũng yên tâm phần nào.
Hàn Tử Sâm quay về dinh thự Hàn gia, lúc này Tiểu Từ đang ở trong phòng luyện kiếm cổ.
Nhìn thấy con gái đang hành hạ cận vệ, anh liền thay y phục đấu kiếm. Hai cha con đấu với nhau một trận.
Hàn Thiên Từ đổ mồ hôi, bại trận trước baba, tháo mặt nạ, bật cười: “Baba hôm nay có thời gian luyện kiếm với Tiểu Từ sao?.”
Hàn Tử Sâm cũng tháo mặt nạ, đi về phía con gái, ánh mắt cưng chiều: “Tiểu Từ, con nên nhớ mình là đại tiểu thư Hàn gia, con gái của Hàn Tử Sâm, ở bên ngoài vui chơi chán rồi, hãy đi du học cùng Thiên Tử.”
Hàn Thiên Từ bĩu môi, xem ra baba đã biết được chuyện đó, cô bé nhanh chóng ôm lấy cánh tay Hàn Tử Sâm nịnh nọt: “Baba, con là ai, là con gái của Hàn Tử Sâm, là tiểu thư danh giá nhất Nam thành, bọn tôm tép kia sao có thể động vào con.”
“Con muốn làm ảnh hậu, nhưng con muốn dựa vào thực lực để có được vị trí đó. Baba, chuyện này con sẽ tự giải quyết, baba đừng lo.”
Hàn Tử Sâm mỉm cười, tính tình thật giống Thẩm Y Nhiên, cái gì cũng muốn tự lực, mặc dù chỉ cần một lời nói của Hàn Tử Sâm, vị trí ảnh hậu kia không là gì cả.
“Một nửa gia sản Hàn gia là của con, con không chịu học hành chăm chỉ, về sau sao có thể quản. Tiểu Từ, còn muốn baba và mami con lo lắng đến khi nào?” - Hàn Tử Sâm khuyên bảo, giới giải trí chỉ nên vui chơi, không nên quá nghiêm túc.
Tiểu Từ lắc đầu: “Baba, Hàn gia đã có anh Thiên Tử rồi, Tiểu Từ không thích thương trường. Con muốn trở thành ảnh hậu, sau đó sẽ kết hôn với người con thích, sinh con, chăm sóc gia đình… baba, đừng ép con phải đến Hàn thị học quản lý, con không thích.”
Nói đến đây, Hàn Thiên Từ lại nghĩ đến chú Cố, tim lại đập rộn ràng, hai má đỏ ửng.
Nhìn thấy biểu hiện của Hàn Thiên Từ, Hàn Tử Sâm nheo mắt: “Tiểu Từ đã có bạn trai sao?”
Kẻ nào dám dụ dỗ con gái của Hàn Tử Sâm?
Muốn chết sao?
Tiểu Từ đỏ mặt lắc đầu: “Không có.”
Hàn Tử Sâm cũng không tra hỏi, chỉ vuốt ve đầu con gái, sau đó quay về phòng.
Hàn Thiên Từ tắm xong, trong đầu đều nhớ đến ánh mắt của Cố Lệ Thần mà ngẩn ngơ, chú Cố có thích cô không? Hay chỉ xem cô là cháu gái?
Cô nằm trên giường, ôm lấy con gấu bông mà Cố Lệ Thần tặng, nhìn xung quanh căn phòng, đa số thứ gì cũng liên quan đến Cố Lệ Thần.
Hàn Thiên Từ nghĩ mãi, nghĩ mãi… liệu cô tỏ tình với chú Cố, chú ấy có đồng ý không?
Nếu chú Cố từ chối, sau này cô sao còn mặt mũi nhìn chú ấy.
Nhưng nếu không bày tỏ, lỡ như chú Cố đi lấy vợ thì phải làm sao?
Loại bỏ được Vu Yến, lỡ như xuất hiện một cô gái khác, chú Cố nhìn trúng cô gái ấy thì phải làm sao?
Sáng hôm sau, Hàn Thiên Từ đến đoàn làm phim rất sớm, hôm nay là cảnh quay của cô và người thay thế vai diễn công chúa của Vu Yến.
Cô gái này cũng là nữ diễn viên mới nổi của một công ty giải trí khác.
Lúc đang trang điểm, chị Từ đã nói: “Tiểu Từ, người mới thay Vu Yến tên là Tử Yên, cô ta bằng tuổi em, nhưng ở giải trí Tinh Thế đã có chỗ đứng vững chắc lắm.”
“Tử Yên? Tên nghe lạ vậy?”
“Là nghệ danh, tên thật không công khai, nghe nói ông chủ bên Tinh Thế cho cô ấy rất nhiều tài nguyên.”
Hàn Thiên Từ nhìn vào gương xem tạo hình: “Ở giới này, bớt một kẻ thù liền bớt phiền phức.”
Cảnh quay tiếp theo không xuất hiện Cố Lệ Thần.
Là cảnh công chua ghen tuông với Bùi Châu, bắt Bùi Châu vào cung là tỳ nữ để hành hạ.
Tử Yên cũng thực hiện mấy cảnh tát, nhưng cô ấy đều là tát giả, trong đoàn phim ai nấy đều rất được lòng.
Buổi trưa ăn cơm, lại có một xe nước trái cây giải khát do Tử Yên cho người đãi cả đoàn phim.
Hàn Thiên Từ cũng không có chút để tâm đến chuyện đó.
Mấy ngày sau, cảnh quay của cô và Tử Yên ngày càng nhiều hơn, hai người cùng trò chuyện nhiều hơn và trở nên thân thiết.
Gần đây Hàn Thiên Từ đều bận quay từ sáng đến tối, đã mấy ngày đều không gặp Cố Lệ Thần, trong lòng liền khó chịu.
Hôm nay không có cảnh quay, Hàn Thiên Từ đến Cố thị tìm Cố Lệ Thần vào buổi chiều, muốn cùng chú Cố đi ăn tối.
“Hàn tiểu thư, Cố tổng đã đi công tác mấy hôm nay, còn chưa biết thời gian sẽ quay về.” - Thư ký riêng của Cố Lệ Thần nhìn thấy Hàn Thiên Từ liền nói.
Nghe vậy, Hàn Thiên Từ có chút thất vọng, rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, lúc chuẩn bị rời đi, cô nghe thấy những cô gái ở quầy lễ tân buôn chuyện.
“Cố tổng của chúng ta đúng là lão hồ ly, cứ như thế trẻ mãi không già.”
“Cô nghĩ xem vì sao Cố tổng không kết hôn? Có phải là do anh ấy thích đồng giới haha.”
Cô gái kia liền bát bỏ: “Không có khả năng, cô còn trẻ nên không biết. Trước kia Cố tổng có rất nhiều bạn gái trong giới giải trí, tin tức hẹn hò cuối cùng lại là một cô gái không trong giới. Sau đó cho đến bây giờ Cố tổng không có hẹn hò với ai.” - Cô gái tặc lưỡi: “Tôi còn nghe trong giới đồn đại, cô gái kia đã chết, Cố tổng của chúng ta khóc lóc 3 tháng ở mộ phần cô gái kia rồi bỏ đi khỏi Nam thành mấy năm… giống như ngoài em ra, không ai có thể thay thế.”
Hàn Thiên Từ mím môi, chuyện này sao cô chưa từng nghe nhắc tới.
“Không ngờ Cố tổng chung tình như vậy, nhưng thật tiếc a… âm dương chia lìa.”
Hàn Thiên Từ đi lại gần cô nhân viên lễ tân, vành mắt ửng đỏ: “Cô biết bịa đặt sau lưng ông chủ là tội gì không?”
Cô nhân viên lễ tân nhìn thấy Hàn Thiên Từ liên giật mình: “Hàn… Hàn tiểu thư…”
“Tôi… tôi không có… tin tức trên báo đều đưa tin… không tin cô có thể xem lại.”
Hàn Thiên Từ biết mình có chút xúc động, hành động thất thố liền xin lỗi rồi quay đầu rời khỏi Cố thị.
Về đến dinh thự Hàn gia, Hàn Thiên Từ hai mắt đỏ ửng chạy vào phòng.
Thẩm Y Nhiên đang ngồi ở phòng khách cùng Hàn Tử Sâm, nhìn thấy cảnh này, có chút không nói nên lời.
“Để em đi xem con bé.” - Thẩm Y Nhiên đứng lên, muốn đi về phía phòng của Hàn Thiên Từ.
Hàn Tử Sâm gật đầu, ánh mắt quan tâm nhìn về hướng cầu thang: “Đi đi, tuổi này con bé cần em tâm sự nhiều hơn.”
Thẩm Y Nhiên gõ cửa phòng Hàn Thiên Từ, bên trong nghe tiếng thút thít liền không yên lòng mà đi vào.
Bên trong, Hàn Thiên Từ ngồi co ro trên giường, ôm lấy đầu gối, nước mắt tuôn ra ướt đẫm hai cổ tay.
Thẩm Y Nhiên nhẹ nhàng bước đến, xoa lên mái tóc con gái, giọng nói dịu dàng: “Nếu khóc giúp con dễ chịu hơn thì khóc đi, mami ở bên cạnh con.”
“Mami.” - Hàn Thiên Từ lao vào lòng Thẩm Y Nhiên khóc lớn.
Hàn Thiên Từ cũng không rõ vì cái gì lại cực kỳ muốn khóc, có lẽ là tình yêu vừa chớm nở trong lòng, còn chưa thổ lộ đã biết trong lòng đối phương đã có người khác.
Khóc một trận, Hàn Thiên Từ mới dần bình tĩnh hơn.
“Bây giờ thì có thể chia sẽ với mami được không?” - Thẩm Y Nhiên vẫn dịu dàng hỏi.
Hàn Thiên Từ nhớ đến, baba, mami và chú Cố là bạn, liền mở to mắt hỏi Thẩm Y Nhiên: “Mami, mami có biết cô gái trong lòng chú Cố là ai không? Cô gái mà khiến chú Cố mãi không chịu kết hôn là ai?”
Thẩm Y Nhiên: “…”
“Con hỏi vấn đề đó làm gì? Chú Cố của con làm con khóc sao?” - Thẩm Y Nhiên nghi hoặc.
Hàn Thiên Từ quyết định không giấu giếm Thẩm Y Nhiên: “Mami, con thích chú Cố.”
Thẩm Y Nhiên gật đầu: “Mami biết, chú Cố cũng rất yêu thích Tiểu Từ.”
Hàn Thiên Từ lắc đầu: “Không phải kiểu thích chú cháu đó, là kiểu một nữ nhân thích một nam nhân… Mami, con muốn gả cho chú Cố.”
Thẩm Y Nhiên kinh hãi, mở to hai mắt nhìn cô con gái 17 tuổi.
“Mami, không phải người từng nói trong tình yêu không phân biệt giàu nghèo, thân phận, tuổi tác, hay là giới tính… cho nên con thích chú Cố, mami sẽ ủng hộ Tiểu Từ, đúng không?” - Hàn Thiên Từ nói.
Thẩm Y Nhiên: “…”
Đúng là có từng dạy dỗ con gái như vậy.
“Nhưng mà, con nghe nói chú Cố thích một người rất nhiều, trong lòng luôn có người đó… cho nên đến hiện tại mới không kết hôn.” - Hàn Thiên Từ buồn bã nói: “Mami, mami biết cô gái đó là ai không?”
Thẩm Y Nhiên cắn môi, không thể để cho Hàn Thiên Từ biết người đó là mình được, nếu như vậy sẽ rất tổn thương con gái.
Nhưng Tiểu Từ thích Cố Lệ Thần, đó là chuyện Thẩm Y Nhiên chưa vao giờ ngờ tới.
Thẩm Y Nhiên lắc đầu: “Mami cũng không rõ, nhưng mà Tiểu Từ… con có nghĩ là con đang nhầm lẫn giữa tình thân và tình yêu hay không?”
Hàn Thiên Từ lau đi hai giọt nước mắt còn động trên mí mắt: “Không, con chắc chắn… đời này không phải chú Cố, Tiểu Từ liền không gả.”
Thẩm Y Nhiên: “…”
Thẩm Y Nhiên ở lại phòng Hàn Thiên Từ, nhẹ nhàng khuyên bảo mấy câu, thấy tâm tình của Tiểu Từ đã ổn định, Thẩm Y Nhiên mới đi ra ngoài.
Cô chóng đỡ trên cầu thang thở dốc, sự kinh ngạc và tức giận đè nén rất lâu.
Hàn Tử Sâm đi đến đỡ lấy Thẩm Y Nhiên đang chóng lên cầu thang, ánh mắt dò hỏi: “Em sao vậy, không khỏe chỗ nào, anh đưa em đến bệnh viện.”
Thẩm Y Nhiên xua tay: “A Tử… Tiểu Từ… con bé nói… đời này không phải Cố Lệ Thần, liền không gả.”
Hàn Tử Sâm nghe xong, có chút mất bình tĩnh nhưng rất nhanh bình ổn trở lại, đôi mắt thâm trầm nguy hiểm.
“Tên Cố Lệ Thần này… hắn ta thật thích cướp đồ của anh.” - Giọng nói Hàn Tử Sâm đầy nguy hiểm.