Cao Trí kéo tất cả lực lượng xuống biển cứu người, giờ khắc này hắn thật sự quá sợ hãi, hắn biết Hàn gia yêu Thẩm Y Nhiên, nhưng yêu đến mức cùng chết cùng sống, hắn chưa từng dám nghĩ tới.
Không lâu, người của Cao Trí tìm được Hàn Tử Sâm bị dạt vào bờ, cơ thể lạnh lẽo, chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt, toàn thân đầy vết thương, máu ở đầu vẫn còn tuôn trào.
Cao Trí vội vàng đưa Hàn Tử Sâm đến bệnh viện, cho người tiếp tục tìm Thẩm Y Nhiên.
Cuối cùng đến ngày thứ 30, thứ kéo lên chỉ là xác xe, người không thấy, Hàn Tử Sâm vẫn chưa tỉnh lại.
Chuyên gia nói rằng, Thẩm Y Nhiên cùng xe lao xuống, ko có cơ hội sống sót, trải qua 30 ngày, chỉ e xác đã bị cá ăn hết.
Cao Trí ngồi trước mặt thư ký Vương đang bị giam ở tù, hắn ta được đối đãi trong tù không tệ, khi Cao Trí đến gương mặt hắn ta vẫn còn lưu nhiều dấu vết.
“Đây chính là điều Hàn lão gia tử muốn sao? Hàn gia hiện tại còn chưa tỉnh, đến khi tỉnh lại… biết tin Thẩm Y Nhiên đã chết mất xác, liền chẳng còn thiết sống…” - Cao Trí gầm lên giận dữ: “Anh phải sống, đợi Hàn gia tỉnh lại sẽ xử lý anh.”
Thư lý Vương chỉ cười cười: “Hàn lão gia tử muốn Thẩm Y Nhiên chết, cô ta chết liền đã theo ý muốn của ngài ấy. Về phần Hàn thiếu gia, cậu là thân tín của cậu ta, không lẽ là thấy chết không cứu.” - Thư ký Vương lấy bút ghi một số điện thoại đẩy về phía Cao Trí: “Khi Hàn thiếu gia tỉnh lại, nếu cậu không muốn nhìn thấy người đó tự sát hay điên loạn… hãy tìm người này. Tôi là người của Hàn lão gia tử, tôi không muốn Hàn gia phải tuyệt tử tuyệt tôn.”
Cao Trí nhìn số điện thoại trên bàn, cuối cùng mới phát hiện đây chính là nhà thôi miên có tiếng.
Hàn Tử Sâm cũng không tỉnh lại, bác sĩ nói não của anh bị chấn động mạnh, vả lại anh dường như cũng không có ý chí sống, nên chỉ có thể duy trì hơi thở.
Cao Trí dùng mọi cách bưng bít thông tin cũng được hơn nửa năm, hắn nói Hàn Tử Sâm vì thương nhớ phu nhân đã mất nên đã đi du lịch châu âu, mọi thứ sẽ được giải quyết online, Cao Trí đi theo Hàn Tử Sâm đã lâu, cũng là học được cách giải quyết theo phong cách của anh.
Cho đến một ngày, có một người đặt một bé trai trước cửa dinh thự Hàn gia, nghe thấy tiếng khóc trẻ con, quản gia nhanh chóng bế vào, nhìn gương mặt bé trai giống y hệt Hàn thiếu gia ngày còn bé.
Cao Trí nhận được thông tin, cắn răng cắn lợi… Thẩm Y Nhiên còn sống? Còn sinh ra con? Thai đôi sao chỉ có một đứa trẻ.
Hắn lại một lần nữa đi tìm thư ký Vương, hắn ta chỉ nhếch môi cười: “Vì Hàn lão gia thật sự xem thường thiếu gia, sợ thiếu gia chết theo Thẩm Y Nhiên, Hàn gia sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, nên ở dưới vực tôi đã cho sẵn người cứu cô ta, nếu cô ta thật sự vì thiếu gia mà hy sinh mạng mình.”
Cao Trí gầm lên nắm cổ áo thư ký Vương: “Chó chết, bây giờ phu nhân đang ở đâu? Đứa trẻ còn lại đang ở đâu?”
Thư ký Vương nhếch môi: “Cô ta không phải mạng quá lớn, khi rơi xuống biển, xương đều bị gãy, đầu cũng va chạm chấn thương… hài tử bên trong cũng giữ được một, tôi cho người truyền dinh dưỡng giữ giọt máu còn lại của Hàn gia, nhưng cơ thể cô ta ngày càng yếu, đứa bé mổ ra cũng không đủ ngày đủ tháng, sau khi bắt được em bé phải nuôi ở lồng mấy tháng, còn Thẩm Y Nhiên đã không qua khỏi. Hiện cô ta chỉ còn lại một hũ cốt mà thôi.”
Cao Trí đỏ mắt nhìn hắn ta, song thai giữ lại được một đứa trẻ, phu nhân và đứa bé còn lại đã chết…
Nếu Hàn gia tỉnh lại, nhận được sự thật này, sẽ đả kích ra sao
Điện thoại Cao Trí vang lên, bên phía bệnh viện thông báo Hàn Tử Sâm đã tỉnh lại…
Khi Cao Trí đến phòng bệnh, bên trong phòng bệnh yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng thiết bị từng nhịp vang lên đều đặn.
Hàn Tử Sâm vừa nhìn thấy Cao Trí bước vào, câu đầu tiên ở miệng liền hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Cao Trí cẩn trọng đáp: “Hàn gia, ngài đã nằm viện hơn 7 tháng rồi.”
Hàn Tử Sâm gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi: “Y Nhiên đâu rồi, cô ấy sinh con chưa, thật có lỗi với cô ấy, mang thai cực khổ tôi lại nằm viện.”
Cao Trí toàn thân tê cứng, giờ khắc này hắn không biết phải trả lời thế nào.
“Sao vậy? Cô ấy vẫn chưa tha thứ cho tôi sao? Vẫn còn giận tôi chuyện năm đó đã thờ ơ với cô ấy, khiến cô ấy chịu đau khổ. Nhưng…không phải cô ấy đã nói đã tha thứ cho tôi rồi sao?” - Hàn Tử Sâm vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh hỏi.
“Hàn gia… phu nhân…vẫn chưa tìm ra.” - Cao Trí không nói nên lời.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp híp lại: “Y Nhiên đang ở đâu”
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh có một người tự xưng là người của thư ký Vương muốn gặp Hàn Tử Sâm.
Cao Trí trợn mắt không muốn cho vào, nhưng Hàn Tử Sâm lại cau mày: “Cho vào đi.”
Người đàn ông ôm một túi đen đi vào bên trong, sau đó nhìn thấy Hàn Tử Sâm liền mở túi ra, lấy ta một thứ như hũ tro cốt đứng trước mặt Hàn Tử Sâm nói: “Hàn gia… thư ký Vương chuyển cho ngài.”
“Y Nhiên đang ở đâu?” - Hàn Tử Sâm đôi mắt đỏ hoe nhìn vào chiếc bình, khó khăn nói.
“Không phải đang ở trước mặt ngài sao?” - Hắn đáp.
Nhưng Hàn Tử Sâm không quan tâm đến lời nói của hắn, anh nghiêm nghị hỏi, dùng hết sức lực nắm lấy cổ áo người kia hỏi: “Y Nhiên ở đâu?”
“Hàn gia, nếu ngài không ngại tro cốt của Thẩm Y Nhiên vươn vãi trên mặt sàn thì ngài cứ đánh tôi.”
Hàn Tử Sâm toàn thân run lên, anh chộp lấy chiếc bình và ôm chặt trong lòng.
Tro cốt? Vì cái gì một người có thể biến thành tro cốt.
Dáng vẻ và nụ cười của cô, vẫn còn trong tâm trí của anh.
Cô nói: “A Tử, em yêu anh.”
Cô ấy nói: “A Tử, em sẽ mang đến cho anh một gia đình, sẽ cho anh cảm giác hạnh phúc của một gia đình.”
Cuối cùng cô ấy nói: “A Tử, sống tốt nhé.”
“Y Nhiên…” - Hàn Tử Sâm gào lên, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng anh, cả người giống như bất lực, ngã xuống.
Nhưng dù thế nào, hai tay anh vẫn ôm lấy hủ tro cốt, như ôm thứ gì đó quý giá.
Cao Trí hung hãn đấm người của thư ký Vương, lúc này Hàn gia đã bất tỉnh, anh vừa tỉnh lại, hắn liền đem đến một cái đã kích khác, Hàn gia làm sao có thể chịu đựng nổi.
Lúc này, Cao Trí không thể không gọi điện cho nhà thôi miên, mời hắn đến Nam thành một chuyến.<code> Năm năm sau… Hàn Tử Sâm năm nay đã 33 tuổi, vợ mất, còn có một đứa con trai 5 tuổi, nhưng mọi cô gái ở Nam thành đều muốn trở thành người của Hàn gia. Hiện tại anh giống như một tảng băng trôi, sẽ không cho phếp bất cứ ai đến gần mình. Lúc này, tại một bữa tiệc giới thượng lưu, Cố Lệ Thần đứng ở một nơi cách xa Hàn Tử Sâm đưa mắt nhìn. Lúc này Hàn Tử Sâm ăn mặc đầy sang trọng, khí chất lạnh lẽo, trên môi khi trò truyện với đối tác đều có ý cười nhàn nhạt, giộng như cái chết của Thẩm Y Nhiên đã bị anh xóa nhòa theo thời gian. Tử Sâm? Thật sự đã buông bỏ được Thẩm Y Nhiên sao? Cố Lệ Thần lúc nhận được tin đã không thể tin được, hắn đến bệnh viện tìm người chỉ thấy Hàn Tử Sâm như một kẻ điên ôm lấy hủ tro cốt. Lúc đó, Hàn Tử Sâm vừa khóc vừa cười trả lời hắn vì sao Thẩm Y Nhiên lại chết: “Đúng vậy, tại sao cô ấy lại chết…rõ ràng… người chết phải là tôi..” Gương mặt Hàn Tử Sâm tràn đầy nước mắt: “Đáng lẽ ra người phải chết là tôi… thế nhưng… vì cái gì cô ấy lại muốn tôi sống tốt? Cô ấy không biết? Người ở lại sẽ đau đớn ra sao?” Đối diện với kẻ vừa khóc vừa cười, gương mặt gầy ốm giống như một thay ma, Cố Lệ Thần mọi sự chất vấn đều nghẹn ở cổ họng. Sau đó, Cố Lệ Thần trực tiếp rời Nam thành, tiếp nhận một chi nhanh ở nước ngoài của Cố thị. Hắn hối hận, nếu lúc đó hắn cương quyết bằng mọi thủ đoạn cướp Thẩm Y Nhiên đi, có lẽ cô ấy sẽ còn sống ở trên đời này. Hắn quay về Nam thành, lập tức còn nhận được tin đồn Hàn Tử Sâm đang thân mật với một nữ nhân khác. Đối với thông tin này, nếu Hàn Tử Sâm còn nghĩ đến Y Nhiên, hẳn sẽ làm rõ phủ nhận, nhưng Hàn Tử Sâm lại dường như không có động thái gì. Nhưng với Cố Lệ Thần, dù là năm năm, hắn vẫn không thể quên được Y Nhiên, anh thường xuyên mơ về quá khứ của hai người, giật mình thức giấc trong nước mắt. Đến hắn còn như vậy, sao Hàn Tử Sâm lại như thế. Cố Lệ Thần cầm ly rượu đi về phía Hàn Tử Sâm đang nói chuyện cùng các đối tác, nhìn thấy Cố Lệ Thần đi tới, mọi người đều ngầm hiểu ý tản ra. “Không ngờ gặp cậu ở đây, cậu về khi nào?” - Hàn Tử Sâm nhếch khóe môi, tựa như chào một người bạn cũ. “Không ngẫu nhiên, tôi biết cậu tham gia bữa tiệc này, nên muốn đến gặp cậu.” - Cố Lệ Thần nói. “Ồ.” - Hàn Tử Sâm nhướng mày: “Gặp tôi, có chuyện?” “Cậu…đối với Thẩm Y Nhiên vẫn còn tưởng nhớ được bao nhiêu?” - Cố Lệ Thần trực tiếp hỏi. Nụ cười trên môi Hàn Tử Sâm dần dần biến mất, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Cố Lệ Thần: “Việc này dường như không liên quan đến cậu.” “Tôi chỉ muốn biết, trong lòng của cậu còn có cô ấy không?” - Cố Lệ Thần hỏi. Không khí xung quanh dường như đông lạnh, những khách mời xung quanh nhanh chóng tản đi, họ ước gì như chưa từng nghe thấy điều gì. Hàn Tử Sâm nheo mắt lại, đột nhiên cười khẽ: “Xem ra trước kia cậu cũng thích cô ta. Sao vậy, chẳng lẽ trong lòng cậu vẫn còn người phụ nữ này?” Sắc mặt Cố Lệ Thần đột nhiên thay đổi. Người phụ nữ này… Hàn Tử Sâm dùng từ người phụ nữ này để nói về Thẩm Y Nhiên. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Tử Sâm lại hỏi về tình cảm của hắn dành cho Y Nhiên? Chẳng phải Tử Sâm biết rõ hắn yêu Thẩm Y Nhiên? Cố Lệ Thần nheo mắt nhìn Hàn Tử Sâm, gương mặt lạnh lẽo nửa cười trước mặt rất xa lạ. “Hàn Tử Sâm, cậu có còn yêu Y Nhiên không?” - Cố Lệ Thần chần chừ một chút vẫn mở miệng hỏi. “Không yêu.” - Hàn Tử Sâm dùng thanh âm sắc bén trả lời, sau đó nhàn nhạt nói: “Đáp án này cậu đã hài lòng chưa?” Trong lúc nhất thời, Cố Lệ Thần không biết phải nói cái gì, khi Hàn Tử Sâm nói hai từ không yêu, đôi mắt đào hoa kia vẫn bình tĩnh và sâu thẳm, như không hề có chút sóng gió nào. Hàn Tử Sâm đã thật sự không còn yêu Thẩm Y Nhiên nữa. Hàn Tử Sâm rời khỏi bữa tiệc, anh ngồi trong xe vẫn còn nhớ đến gương mặt của Cố Lệ Thần, giống như chuyện anh không còn yêu Thẩm Y Nhiên là điều không thể tin được. Đúng, người phụ nữ đó đã rời bỏ anh và bị tai nạn chết đi… một người phụ nữ đã rời đi…tại sao anh phải yêu, phải tưởng nhớ… chắc chắn anh sẽ không thể yêu người phụ nữ đó.</code>