“Cô đang nói luyên thuyên gì đấy?” Lục Tuân chẳng những không thấu hiểu mà ngược lại giọng điệu anh có vẻ bất thiện, quả nhiên sau khi bị chọc thủng tâm sự thì thẹn quá hóa giận đây mà.“Rõ ràng anh rất cần băng dán cá nhân, nhưng trước mặt cô gái mình thích lại ra vẻ mạnh mẽ mà tự coi vết thương ấy chỉ là vết thương nhỏ, thay đổi hình tượng cứng rắn, cứ như vậy mà thẳng thừng từ chối sự quan tâm của Mạc Tử Tâm!” Tiền Duy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Anh làm như thế là không được đâu, Mạc Tử Tâm sẽ rất nhanh bị người ta cướp mất đấy.”“Cô gái mình thích ở trong lòng?” Lục Tuân giật giật lông mày, vẻ mặt bất thiện: “Con mắt nào của cô thấy tôi thích cô ta?”“Mọi lời giải thích chỉ là ngụy biện, anh không cần nói nữa.” Tiền Duy ra vẻ tôi hiểu mà: “Nếu không sao anh lại không nhận băng dán cá nhân của Mạc Tử Tâm đưa mà lại lấy đồ của tôi? Còn không phải để ý cô ấy mà trưng ra cái mặt cố ý mạnh mẽ ấy à.”“A, trí tưởng tượng của cô giỏi thế sao không đi viết tiểu thuyết luôn đi? Nhưng mà may là cô cũng tự lượng sức mình không ảo tưởng rằng tôi lấy băng dán của cô là vì đối xử với cô khác với người ta.” Lục Tuân hừ lạnh một tiếng: “Cả trường sinh viên nữ muốn đưa đồ cho tôi nhiều như vậy, chẳng lẽ tôi phải nhận hết à? Đã không có ý gì với họ, thì không nên nhận bất cứ thứ gì từ người ta để tránh gây hiểu nhầm.
Về phần cô.” Lục Tuân chỉ chỉ vào khóe miệng mình: “Đây là do em trai cô đánh, không đòi tiền thuốc men củac ô cũng đã không tệ rồi, chỉ lấy một hộp băng dán cá nhân cũng là chuyện quá bình thường.”“Dù sao coi như bây giờ anh không có ý gì với Mạc Tử Tâm thì sau này cũng sẽ có thôi .”“Cô lợi hại thế sao ? Ngay cả tương lai sau này tôi thích ai cũng biết, vậy sao cô không dự đoán được hôm nay gian lận bị tôi bắt tài liệu đi?”Tiền Duy mặt dày mày dạn: “Mạc Tử Tâm vừa xinh đẹp lại thông minh, có khí chất cũng biết đàn dương cầm.
Trên diễn đàn trường học của chúng ta mọi người đều thống nhất bầu cô ấy là hoa khôi đại học luật chúng ta, còn anh thì sao, anh là hot boy đứng đầu đại học ta, tướng mạo trí thông minh đều nổi bật xuất sắc, rất khéo, tài đàn piano của anh cũng đạt tới cảnh giới đỉnh cao, xem xét tổng thể, anh và Mạc Tử Tâm vô cùng môn đăng hộ đối, quả thực là trời đất tạo lên một đôi, sau này hai người còn có thể song diễn piano cùng nhau — anh nói xem có đúng không? Mặc dù không chỉ đại học A, mà toàn bộ sinh viên nữ đại học ở thành phố A đều có ý xấu với anh, nhưng người thật sự xứng đôi với anh cũng chỉ có Mạc Tử Tâm.
Hôm nay anh đúng là chưa có ý với cô ấy, nếu không phải khẩu thị tâm phi, thì chính là chưa hiểu hết cô ấy, con người Mạc Tử Tâm này á, khi anh càng tiếp xúc với cô ấy thì sẽ càng thích cô ấy, cũng chỉ có cô ấy mới gõ cửa được trái tim anh.” Tiền Duy nháy mắt ra hiệu: “Tin tôi đi, không sai đâu.”“Cái giọng nói và giọng điệu này của cô, sao tôi có cảm giác rất giống mấy dì chào hàng bán đĩa đen năm tệ một chiếc ngoài cổng trường mình nhỉ?” Lục Tuân nhíu mày: “Mà sao cô biết tôi biết đàn dương cầm? Tôi chưa từng nói với bất cứ ai chuyện này.”Hỏng bét, tự nhiên quên mất chuyện này, không biết vì sao mà lúc học đại học Lục Tuân chưa từng để lộ cho ai biết chuyện mình có thể đàn piano, Tiền Duy cũng chỉ là công việc sau này mới ngoài ý muốn mới biết anh có thể đàn piano… Lúc cô mười chín tuổi tất nhiên sẽ không thể biết chuyện Lục Tuân biết đàn piano, chuyện này phải giải thích sao đây…Nhiều lúc, khi người ta đưa ra một vấn đề bạn chẳng thể trả lời được thì cách tốt nhất không phải là cứng rắn đối mặt chính diện, mà là ….
nói lảng sang chuyện khác!Tiền Duy ho khan một cái, lên giọng: “Lục Tuân, không ngờ anh lại mua đĩa đen lậu ngoài cổng trường đấy!”Giọng Tiền Duy vô cùng trung khí, câu nói này của cô quả nhiên đã hấp dẫn ánh mắt của mấy sinh viên gần đó.Sắc mặt Lục Tuân đen xì, anh nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một “Tôi, không, mua, đĩa,đen!”“Nếu anh không mua, sao lại biết năm tệ một chiếc hả?”“Chẳng phải trước gian hàng nào cũng có một tấm bìa quảng cáo viết là năm tệ một đĩa à? Chữ to như vậy, hơn nữa tôi đâu có mù!”“Nhưng cậu không có hứng thú với nó thì sao cậu lại nhớ rõ là năm tệ một đĩa được, hơn nữa anh để ý tấm biển quảng cáo của sạp hàng người ta, đã chứng tỏ anh có quan tâm đến nó!”“Là một người bình thường đi qua gian hàng đó nhìn tấm bìa quảng cáo ấy cũng có thể nhớ được, đó không có nghĩa là tôi có hứng thú với nó.” Lục Tuân cáu đến mức sắp rách cả mí mắt rồi.“Nếu anh đi ngang bất cứ sạp hàng nào cũng nhớ được trên biển quảng cáo của họ viết gì, thì anh có biết trên tấm bìa quảng cáo của mấy sạp bán đồ hoa quả trước cổng trường mình viết gì không? Chuối tiêu bao nhiêu tiền một cân? Anh có nhớ không? Người ta viết chữ cũng to lắm đấy, thấy chưa, anh chẳng nhớ đúng không, anh không trả lời được, bởi vì anh không có hứng thú với chuối tiêu thôi.”Giờ thì mặt Lục Tuân không chỉ đen mà còn có chút sát khí mơ hồ.Dường như Tiền Duy cũng nhận ra có gì đó không ổn, mặc dù cô đã nói lảng sang chuyện khác thành công, nhưng bây giờ lại phát sinh vấn đề mới…Cô ho khan một cái, có ý muốn cứu vãn mọi chuyện: “Tôi nói như vậy cũng chỉ muốn làm một phép so sánh thôi, nam thanh niên trẻ tuổi tầm tuổi anh, xem mấy bộ phim đen đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát, anh yên tâm, anh không kinh doanh trục lợi, không truyền bá vật phẩm đồi trụy thì đâu vi phạm pháp luật.
Tôi nói chuyện đó, chỉ là muốn nói với anh không nên khẩu thị tâm phi, ngoài miệng thì nói không muốn, nhưng cơ thể lại rất thành thật, anh nên nhìn thẳng vào tình cảm của trái tim mình, thích thì chính là thích, muốn thích ai cứ thích, không cần phải che che đậy đậy, anh chính là anh, thế gian không có người thứ hai!”“Tiền Duy, cô câm miệng cho tôi.”“Được! Vậy tôi không làm phiền anh đi nộp bài thi nữa!” Tiền Duy nhanh chóng ngậm miệng, lòng bàn chân nhanh chóng bôi dầu trượt đi ngay trước ánh mắt lạnh như băng của Lục Tuân.Lục Tuân hai tám tuổi vô cùng khó lấy lòng, chỉ là không ngờ anh của tuổi mười chín cũng khó tính như thế.Làm cách nào để Lục Tuân vẫn giữ được lòng kiêu ngạo của mình là điều kiện tiên quyết, hơn nữa lại khiến anh không cảm thấy khó chịu mà vẫn thành đôi được với Mạc Tử Tâm? Đây là vấn đề cần được suy nghĩ kỹ hơn..