Không Tình Yêu

“Tớ không điên. Đan Đan, tớ thích cậu rất lâu rồi. Chỉ là vẫn mãi chưa tìm được cơ hội nói với cậu thì cậu đã lấy chồng rồi. Nhưng bây giờ tớ bắt buộc phải nói. Nếu hiện tại cậu không muốn nhắc đến, tớ có thể đợi, đợi bao lâu cũng được.”

Bùi Thuận như bị mất lý trí, nói một tràng dài với cô. Từ Đan Đan tròn mắt nhìn anh, từ trước đến nay, cô luôn xem anh là bạn, không ngờ anh lại có suy nghĩ này. Cô luôn nghĩ Chu Kim Ngân thích Bùi Thuận, hai người chắc chắn sẽ thành một cặp, nhưng giờ đây chuyện lại thành thế này.

“Vậy còn Kim Ngân thì sao? Cậu ấy thích cậu như vậy, lẽ nào cậu không nhìn ra?”

“Tớ chỉ xem cô ấy như em gái của mình thôi. Từ đầu đến cuối, trong lòng tớ chỉ có cậu.”

Từ Đan Đan ngước đôi mắt không chút tình cảm nào nhìn Bùi Thuận. Cô đối với chuyện này vẫn là cảm thấy sốc vô cùng. Cô luôn trân trọng tình bạn ba người này, nhưng hôm nay, khoảnh khắc anh nói ra câu thích cô, mọi thứ dường như kết thúc rồi. Nếu để Chu Kim Ngân biết, cô ấy sẽ nghĩ sao về cô, sẽ đối xử như thế nào với cô đây?

“Bùi Thuận, hiện tại tớ vẫn chưa ly hôn với Dịch Thiên Kỳ, vẫn là vợ hợp pháp của anh ta, giữa chúng ta không có khả năng.”

“Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn thôi.”

“Cho dù như vậy tớ cũng sẽ không cùng cậu hẹn hò. Phải, tớ hận Dịch Thiên Kỳ, nhưng vị trí anh ta trong lòng tớ, người khác không thể thay thế được. Cho nên, tớ không còn niềm tin vào tình yêu nữa rồi, tớ không muốn làm tổn thương cậu. Cậu quên tớ đi!”

“Cậu cứ suy nghĩ đi, tớ đợi cậu!”

Nói xong Bùi Thuận ra ngoài, để lại cô một mình yên tĩnh trong phòng. Từ Đan Đan nhắm mắt dựa vào giường suy nghĩ, tại sao mọi chuyện lại rối tung lên hết như vậy? Chuyện của cô và Dịch Thiên Kỳ còn chưa xong, lại đến chuyện của Bùi Thuận. Cô biết ăn nói làm sao với Chu Kim Ngân đây? Liệu có vì chuyện này mà cô đánh mất đi hai người bạn hay không? Càng nghĩ càng đau đầu.

Cánh cửa lại lần nữa bật mở, Từ Đan Đan ngẩng đầu nhìn, là Chu Kim Ngân. Cô ấy đứng ở ngay cửa, đôi mắt phiếm hồng, giống như vừa mới khóc xong một trận. Cô biết ngay chuyện chẳng lành, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn thẳng cô bạn thân. Xem ra những lời cô và Bùi Thuận nói, Chu Kim Ngân đã nghe hết rồi. Từ Đan Đan ấp a ấp úng mãi mới nói được vài chữ lại bị Chu Kim Ngân ngăn lại:

“Kim Ngân, tớ, tớ không biết nên nói thế nào nữa, tớ…”

“Cậu không cần nói, tớ đều biết cả rồi.”

Chu Kim Ngân đi đến cạnh giường, đặt túi thức ăn lên tủ đầu giường, cẩn thận mở hộp ra đưa cho cô, sau đó kéo một cái ghế ngồi xuống. Từ Đan Đan nhìn cô bạn thân, muốn nghe cô nói chuyện này rốt cuộc là sao? Chu Kim Ngân cười khổ, nói hết mọi chuyện cho cô nghe:

“Tớ biết hết mọi chuyện rồi, biết rằng Bùi Thuận thích cậu. Trước khi cậu nhập viện, tớ đã tỏ tình với cậu ấy, nhưng cậu ấy đã từ chối, với lý do là thích cậu. Lúc đó tớ cũng rất sốc, không ngờ rằng Bùi Thuận lại thích cậu. Lúc nãy cả hai nói chuyện, tớ không dám làm phiền nên đứng ở bên ngoài, vì vậy đã nghe hết rồi. Xin lỗi, tớ không cố ý nghe lén đâu.”

“Là tớ xin lỗi cậu mới đúng. Nếu không có tớ, hai người đã có thể ở bên nhau rồi. Cậu không ghét tớ, đã là tốt lắm rồi.”

Chu Kim Ngân cười khổ trả lời: “Tớ ghét cậu gì chứ. Là Bùi Thuận đơn phương thích cậu, cậu cũng đâu phải cướp của tớ đâu. Thích ai là quyền của cậu ấy, tớ không quản được.”

“Vậy tiếp theo cậu định thế nào?”

“Thì cứ tiếp tục vui vẻ mà sống thôi. Tớ quyết định rồi, cậu ấy không yêu tớ, thì tớ phải tự yêu chính mình. Biết đâu ngày nào đó sẽ có người đến yêu tớ thì sao.”

“Đúng rồi, nhất định người đó sẽ xuất hiện.”

Chu Kim Ngân gật đầu tươi cười với cô. Năng lượng tích cực của cô nàng này rất lớn, cứ như Mặt Trời nhỏ vậy, luôn luôn truyền ấm áp đến mọi người. Cả Từ Đan Đan đang đau khổ, mệt mỏi, khi nhìn thấy Chu Kim Ngân cũng có thể cười thoải mái.

Thủ tục phẫu thuật phá thai tất cả đều đã làm xong. Cô làm chuyện này trong âm thầm, Dịch Thiên Kỳ ngày ngày lui tới vẫn không biết sự tình. Trước khi đưa giấy báo cho cô, bác sĩ còn khuyên cô phải suy nghĩ lại, bởi vì phẫu thuật này rất nguy hiểm, nếu xảy ra sơ xuất, tương lai cô sẽ không thể mang thai được nữa. Chu Kim Ngân cũng khuyên răn đủ đường, đứa bé cũng là một sinh mệnh, đừng để bản thân sau này phải hối hận.

Từ Đan Đan mấy ngày không ngủ được, cuối cùng cũng có thể ngủ được một giấc sâu. Nhưng trong giấc ngủ ấy cô lại nằm mơ thấy ác mộng. Một đứa bé trắng trẻo xinh xắn chạy về phía cô, tươi cười gọi cô một tiếng “Mẹ ơi!”. Từ Đan Đan định nắm tay đứa bé đó thì bỗng nhiên đứa bé bay lên, cứ bay cứ bay rồi biến mất. Sau đó có một tiếng khóc vang lên “Mẹ ơi, con không muốn đi, mẹ đừng bỏ con.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui