Ngày hôm sau, Hoàng Nhưỡng dậy thật sớm.
Nàng mở cửa phòng, người qua đường bên ngoài đều ngoái nhìn nàng.
—— chỗ ở của Đệ Nhất Thu chính là quan xá của Huyền Vũ ti, một khu vườn riêng cũng không có.
Ngoài cửa là lối đi, ai cũng có thể đi ngang.
Thế là trong chớp mắt, nhiều loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng bủa tới vây chặt lấy nàng.
Hoàng Nhưỡng mặc kệ —— dù sao thì ngoài đời nàng cũng chịu không ít người dò xét, giờ da mặt cũng dày rồi.
Nàng ra cửa, đi thẳng đến thư phòng của Đệ Nhất Thu.
Trong thư phòng của Đệ Nhất Thu, mấy vị đại nhân đã qua chờ từ sớm.
Bấy giờ người trong bốn ti chưa nhiều, nhưng việc công mỗi ngày cũng không ít.
Hai Giám phó, bốn Thiếu giám, cùng chủ các bộ đều ở đấy.
Hoàng Nhưỡng thoáng nhìn qua, có phần do dự.
Mấy vị đại nhân kia vì Giám chính nhà mình xưa nay không gì giỏi hơn là Thủ Tác*, không ưa nữ sắc, nên vẻ mặt cũng rất đầy chính trực, không nghĩ lệch lạc gì.
Giám chính đại nhân đang lúng túng vì chuyện đêm qua, giờ đây trước mặt người ta vô cùng nghiêm túc.
(*) giỏi làm thủ công
“Có chuyện gì?” Y hỏi.
Hoàng Nhưỡng rất giữ thể diện cho y, nói: “Có tí việc, có thể mời Giám chính đại nhân dời bước ra đây một chuyến không?”
Giám chính đại nhân hiện giờ là lúc làm hiền giả, dĩ nhiên không tính lén la lén lút trước mặt thuộc hạ, như kiểu hai người có chuyện gì cẩu thả ấy.
Nên y mới nói: “Có chuyện gì mà không thể nói ở đây?”
Được thôi.
Thế là Hoàng Nhưỡng mới hỏi: “Vớ của ta đâu?”
!! Chư vị đại nhân ngửa đầu nhìn trời.
Giám chính đại nhân như bị giáng một đòn vào đầu, lùi lại một bước, bất giác nhìn sang bàn sách — đêm qua y tiện tay thảy vớ của Hoàng Nhưỡng lên trên bàn kia.
Hoàng Nhưỡng thuận theo tầm mắt y nhìn sang, thật ra, không chỉ mỗi Hoàng Nhưỡng, tất cả đều nhìn sang! Quả nhiên, chiếc vớ lưới màu trắng kia, đang lặng lẽ nằm ở một góc bàn sách.
Thứ này nãy các vị đại nhân có thấy, song còn tưởng là một chiếc túi gấm.
Cho đến giờ, cả đám choàng tỉnh.
Hoàng Nhưỡng bước lên mấy bước, chụp chiếc vớ xoay người rời đi.
—— bọn trẻ bây giờ, thật biết chơi mà… Trong thư phòng yên như chết, cặp mắt chư vị đại nhân nhìn thẳng phía trước, không nói không cười, cố giữ vẻ mặt đơ đơ.
Hoàng Nhưỡng mặc lại vớ, đi một mạch đến nhà ăn.
Thức ăn của nhà ăn đúng là không tinh tế, nhưng ngoài đời nàng chỉ có thể nhìn không thể ăn, giờ có cơ hội cũng nên nếm mấy ngụm chứ.
Quả nhiên, nhà ăn của Ti Thiên giám trăm năm chưa từng thay đổi, vẫn ở ngay đấy.
Hoàng Nhưỡng bước vào đã nghe mùi thức ăn tràn ngập.
Nàng đi đến trước nồi cơm, phụ bếp múc cơm thấy nàng, bèn hỏi: “Nhìn cô nương lạ quá, không biết thuộc bên nào?”
À? Hoàng Nhưỡng nói: “Ta là khách của Giám chính các anh mời đến.”
Đám phụ bếp ngây ra, nhưng thấy cô xinh đẹp vẫn khách khí hỏi: “Thế cô nương có lệnh bài không?”
“Này thì…” Hoàng Nhưỡng nhíu mày, nhưng nếu là quy định của người ta thì nàng cũng đâu thể nói gì.
Nàng nói: “Không biết có quy định ấy nên không mang.”
Đám phụ bếp còn định lên tiếng, đầu bếp ở bên cạnh đã tới, nói: “Cô nương, khách của Ti Thiên giám đều phải đưa lệnh bài.
Nếu ngài không có cũng không thể…” Mới nói đến đây, một tiểu bào đường vội chạy tới như bay, ghé tai ông ta nói nhỏ.
Dù cậu ta nói vừa nhanh vừa nhỏ song Hoàng Nhưỡng vẫn nghe thấy.
Tiểu bào đường kia nói là —— cô nương này đêm hôm qua ngủ trong phòng Giám chính đấy.
Đại đầu bếp mất kiên nhẫn đuổi tên tiểu bào đường, mắng: “Đi đi đi, trước mặt khách mà lén lén lút lút còn ra thể thống gì!” Mắng xong, ông quay lại nhìn Hoàng Nhưỡng, cười he he nói tiếp: “Nếu ngài quên mang cũng không thể để bụng đói nhỉ.
Một cô nương thiên sinh lệ chất như ngài, chịu đến đây nếm thử tay nghề của tiểu nhân, quả thực là vinh dự trời ban cho tiểu nhân.
Ngài cứ lại đằng kia chọn chỗ đi, tiểu nhân sẽ bố trí riêng cho ngài.”
Hoàng Nhưỡng: “…”
Không thể không nói, món của nhà ăn Ti Thiên giám mặc dù chưa chắc là ngon, song đầu bếp đúng là một người hay ho.
Hoàng Nhưỡng chọn một bàn lớn ngồi xuống, chỉ lát sau, Đệ Nhất Thu đã đến.
Chắc buổi họp sáng đã kết thúc, y muốn đưa mình vào cung đây.
Hoàng Nhưỡng nói: “Đơn thuốc cho Song Xà quả ta sẽ liệt kê ra.
Cây này ta chưa từng gặp qua, dĩ nhiên vật cần sẽ rất phong phú.
Ngài phải đặc biệt phái người thu mua.”
Đệ Nhất Thu quay mặt đi, ừ đáp, vẻ mặt rất khó chịu.
Hoàng Nhưỡng đành nói tiếp: “Còn điển tịch có liên quan tới Song Xà quả cũng phải tìm tới, càng kỹ lưỡng càng tốt.”
“Sẽ có người chuẩn bị.” Giám chính đại nhân cũng không đưa mắt nhìn thẳng nàng.
Lát sau, phòng bếp dọn lên món ăn nhẹ, rất tinh xảo.
Không chỉ có loại bánh ngọt táo đỏ nhìn muốn động lòng, mà còn có trứng gà chiên mềm xốp.
Tuyệt vời nhất chính là còn có một bát sữa trâu có điểm cánh hoa hồng nữa chứ.
Món khác Hoàng Nhưỡng không ưng, chứ bát sữa hoa hồng này, ngoài đời nàng không thể uống, giờ hứng thú chết đi được.
Nàng cầm thìa bạc nhỏ múc từng tí từng chút đưa vào trong miệng.
Giám chính đại nhân liếc mắt, qua quýt nhìn sang.
Thấy nàng cũng chẳng để ý tới mình bèn không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Cô gái này thật xinh đẹp, bộ váy vàng nhạt rất tôn dáng nàng.
Nàng ngồi trong một góc, như trong cốc suối chảy vào hư vô, như đồng hoang ngập tràn sắc hoa.
Ánh mắt nàng ta chỉ khẽ động thôi, những ngôn từ đẹp đẽ kia dường như đều do nàng mà sinh ra.
Tay nàng thon dài lạ thường, ngón tay xanh tươi, lúc cầm thìa bạc cũng làm nó rạng rỡ không ít.
Chỉ lát sau, phụ bếp cũng dọn điểm tâm đến cho Giám chính.
Đương nhiên là cháo loãng thức nhắm cộng thêm màn thầu.
Giám chính vừa ăn vừa giật mình —— từ đêm qua đến giờ, thật sự lòng mình đầy ý nghĩ mờ ám như ma, xúc cũng xúc đi không hết.
Hoàng Nhưỡng uống xong chén sữa trâu hoa hồng, tâm tình rất tốt.
Tâm tình nàng tốt hơn, làm việc cũng sẽ không cù cưa, nói: “Đi thôi!”
Đệ Nhất Thu chậm rãi ăn, nghe vậy nhíu mày, hỏi: “Đi đâu?”
Hoàng Nhưỡng nói: “Vào cung ấy.
Xem gốc Song Xà quả của bệ hạ ấy kìa.”
Nàng chủ động muốn giúp vốn là chuyện tốt, Đệ Nhất Thu lại nói: “Để bọn họ đưa tới Ti Thiên giám cũng được.”
Hoàng Nhưỡng không hiểu nha —— không phải ngươi đang sắp xếp để vào cung à? Nàng hỏi: “Khác nhau ở chỗ nào chứ?”
Đệ Nhất Thu không nói.
Đương nhiên vẫn có chỗ khác nhau chứ, dầu gì ở trong cung, có thể y sẽ không tiện thường xuyên qua lại.
Có điều thiếu niên mặt mũi non choẹt, sao nói ra miệng được?
Hai người dùng bữa xong, cùng ra khỏi nhà ăn.
Đệ Nhất Thu có vẻ đã chốt, nói: “Mấy nay cô cứ ở lại Ti Thiên giám, còn Song Xà quả ta sẽ sai người đưa đến Chu Tước ti, cô đến đó chăm sóc.
Toàn bộ thứ cần mua tự sẽ có người lo.”
Sau lưng không nghe tiếng trả lời, Đệ Nhất Thu quay lại, thấy Hoàng Nhưỡng đứng im, cười như không cười ngắm nghía y.
Y khẽ nhếch mày: “Sao thế?”
Hoàng Nhưỡng che miệng cười: “Chả nhẽ Giám chính đại nhân không nỡ để tiểu nữ vào cung à?”
! Đệ Nhất Thu tuyệt đối không thể ngờ, lại bị một cô gái đùa bỡn ở Huyền Vũ ti.
Bát Thập Lục điện hạ da mặt vốn đã mỏng, lập tức giận tái mặt, nói: “Thập cô nương xin tự trọng!”
Song y không nói còn đỡ, lời vừa thốt, Hoàng Nhưỡng sấn tới luôn.
Giám chính đại nhân nào từng gặp thế trận vầy chứ? Y chỉ cảm thấy diễm sắc vô biên tới gần, mà mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc làm đầu y muốn váng vất, tay chân như nhũn ra.
Y bất giác lui lại, song y cứ lùi một bước thì Hoàng Nhưỡng tiến một bước.
Đến cuối cùng, lưng y đập vào tường viện phía sau.
Chung quanh cây lá tươi tốt, Hoàng Nhưỡng chống một tay lên cạnh người y, chóp mũi như muốn chạm mũi của y.
Giọng Giám chính đại nhân có phần mơ hồ, y hỏi: “Cô muốn gì?”
Hoàng Nhưỡng đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hầu kết của y, nói: “Ta còn tưởng rằng, Bát Thập Lục điện hạ không nỡ nô gia, mới muốn giữ ta lại ở Ti Thiên giám, để dễ bề ngày ngày gặp nhau chứ.”
Môi đỏ gần trong gang tấc, hơi thở mỹ nhân như lan, chữ chữ thơm ngát.
Giám chính đại nhân khi nào từng biết qua chứ? Y cảm thấy ngạt thở, đẩy nàng ra, nói: “Vô vị.”
“Hì.” Hoàng Nhưỡng lùi chút, để y có thể thở dốc.
Nào ngờ trong lúc đó thấy mặt y như nhuộm đỏ cả.
Ui còn trong sáng quá! Hoàng Nhưỡng đổi lại có mấy phần hiếu kì, nhẹ điểm móng tay nhọn lên vai y, hỏi: “Không phải là ngài chưa được biết qua đàn bà chứ?”
Ngón tay ngọc thon thon, như đâm vào lòng vậy.
Giám chính đại nhân không chút lưu tình hất tay nàng ra, trên mặt sớm đã không nén giận nổi! Thấy có người qua đường, y lập tức gọi: “Bạch Khinh Vân!”
Thì ra người qua đường Giáp này chính là Thiếu giám Thanh Long ti Bạch Khinh Vân.
Bạch Khinh Vân đã sớm thấy hai người không đúng, đang xoay người tính đi thì bị gọi giật.
Giám chính đại nhân giận nói: “Đưa nàng ta vào cung!”
… Hơ, giận rồi hả.
Hoàng Nhưỡng đành theo Bạch Khinh Vân vào cung, trên đường, Bạch Khinh Vân nín cười, vẻ như muốn nói lại thôi.
Hoàng Nhưỡng vẫn không thèm màng tới hắn.
Rốt cuộc, Bạch Khinh Vân không kìm nổi bèn nói: “Nếu như Thập cô nương có ý với Giám chính bọn tôi, vậy phải nắm chặt lấy nhé.”
“Hửm?” Hoàng Nhưỡng như cười như không.
Bạch Khinh Vân liều lĩnh khoác lác hộ Giám chính nhà mình: “Giám chính bọn tôi xuất thân cao quý, quyền cao chức trọng, tướng mạo thì ngài cũng thấy đó, nói ngàn dặm mới tìm được một, cũng không quá nhỉ?”
“Không quá, không quá.” Hoàng Nhưỡng phụ hoạ.
Bạch Khinh Vân lập tức đánh rắn lựa cây: “Ở Thượng Kinh con gái ái mộ ngài ấy à, đâu chỉ ngàn vạn chứ? Có điều hạ quan xem ra, đối với Thập cô nương ngài ấy đúng là nhìn với con mắt khác.
Phần thắng của Thập cô nương có phần lớn đó.”
Thật hả? Đáng tiếc thật.
Giám chính của anh một trăm mười năm sau vẫn là một kẻ độc thân, vẫn ở quan xá mà chỉ quan độc thân mới ở đấy.
Hoàng Nhưỡng yên lặng phỉ nhổ.
Bạch Khinh Vân ngừng đoạn lại tiếp tục thổi phồng Đệ Nhất Thu, lượm mấy sự tích gọn gàng, nói quá trời.
Hắn còn ngại chưa đủ thì đã đến Thiên uyển hoàng cung.
Hắn dẫn Hoàng Nhưỡng vào trong uyển, Đới nguyệt đã đứng ở một bên.
Nhìn thấy Hoàng Nhưỡng, cô nàng còn không dám ngẩng đầu.
Còn Phúc công công vội vàng chào đón, nói: “Ôi Thập cô nương, lão nô thật mong ngài quá.
Ngài nhanh xem phải làm sao mới ổn thỏa đây…”
Ông dẫn Hoàng Nhưỡng đi xem gốc cây Song Xà quả, Bạch Khinh Vân đứng nguyên tại chỗ đó ngó —— cô gái này người thì thướt tha, phong thái nhu mì.
Quả là phong tình vạn chủng.
Không biết Giám chính bọn này có mấy phần chắc chắn đây.
Ôi chao, nhân duyên của Giám chính bọn này… Thật phát rầu mà.
Dù sao thì mình cũng cố gắng hết sức rồi.
Hắn lắc đầu, quay về Ti Thiên giám.
Lúc này, Ti Thiên giám.
Thiếu giám Chu Tước ti Chu Tương đi nhận bản thảo pháp khí hôm nay.
Cô nàng mang đám bản vẽ về Chu Tước ti, tiến hành rèn đúc.
Nhưng khi phát xuống, mọi người nhanh chóng phát hiện huyền cơ mặt sau trang giấy.
—— sau lưng bản thảo, nét bút hoặc mạnh mẽ hoặc nhẹ nhàng, hoặc hư hoặc thực, ròng rã vẽ mười một bức mỹ nhân xuân ngủ… Hơn nữa tư thế, thần thái, phong tình của người đẹp đều không giống nhau.
Đám đại nhân ở khí cục Chu Tước ti bàn tán kịch liệt mãi hơn nửa ngày, cuối cùng rút ra kết luận, này chả liên quan khỉ gì đến pháp khí.
Sở dĩ xuất hiện trên mấy bản vẽ, đại khái là vì Giám chính chúng mình… trưởng thành rồi đây.
—— Chu thiếu giám nghiêm túc điền vào hồ sơ đúc khí..