Hoàng cung, Thiên uyển.
Hoàng Nhưỡng chăm chỉ nuôi cây Song Xà quả, ngoài đời nàng chưa từng gầy dưỡng qua cây này.
Đương nhiên trong mơ hiện giờ phải hao tốn rất nhiều tâm trí.
Đệ Nhất Thu mãi không đến, ngay cả Lý Lộc Bạch Khinh Vân cũng không.
Hoàng Nhưỡng đợi mấy hôm, lại phái Đới Nguyệt qua hỏi thăm.
Nhưng Đới Nguyệt cũng không thể gặp Đệ Nhất Thu —- y không ở Ti Thiên giám.
Hôm nay, Đới Nguyệt lại hụt lần nữa.
Cuối cùng Hoàng Nhưỡng cũng không ngồi yên được nữa, nàng bước ra khỏi Thiên uyển.
Cung nữ canh cổng bắt gặp, vội nói∶ “Thập cô nương, cung đình quan trọng, không thể tùy ý đi lại.
Người muốn đi đâu thế?”
Hoàng Nhưỡng đối đãi cung nữ cũng đầy hoà nhã, nàng dúi một thỏi bạc sang, cười nói∶ “Mầm Song Xà quả sắp thành, nhưng trước mắt cần một thứ rất gấp.
Phiền cô đưa ta đi tìm Phúc công công.”
Nếu là đi tìm Phúc công công, vậy dĩ nhiên là không sao.
Cung nữ nhận bạc, cảm thấy nàng hiền hòa, cũng cười nhẹ nhàng đáp: “Đã là cần gấp hẳn không thể để dở dang.
Mời Thập cô nương đi theo tôi.”
Hoàng Nhưỡng đi theo, bước trên con đường nhỏ nơi thành cung san sát.
Thỉnh thoảng có cung nhân ngang qua, dáng đi vội vàng, nhìn thẳng phía trước.
Nàng không biết bố cục trong cung, dĩ nhiên không rõ mình đang đi đâu.
Nhưng trước mắt nếu muốn biết tung tích của Đệ Nhất Thu e chỉ có tự mình đi hỏi Sư Vấn Ngư.
Nàng không muốn đi gặp Sư Vấn Ngư, Sư Vấn Ngư vì chuyên quyền mà có thể xoá tên các con ruột thịt của chính mình khỏi hoàng thất.
Vì trường sinh, lão có thể rót máu Huỷ Xà vào người ruột thịt con mình.
Một người như vậy, ai tình nguyện cầu kiến chứ?
Nhưng Hoàng Nhưỡng nhất định phải gặp lão.
Nàng bây giờ nhỏ yếu như sâu kiến, nhưng dù là thế nào cũng nên thử một lần.
Dù gì ngoài đời cũng thiếu y mấy phần ân nghĩa, có thể nào ngồi yên không màng chứ?
Hoàng Nhưỡng tăng tốc, sốt ruột bước đi.
Mà lúc này, tháp Viên Dung.
Đệ Nhất Thu đã thắt xong năm trăm sợi dây châu, trong gian tù nho nhỏ, ánh nến tán xạ chuyển động trên châu san hô.
Y đăm đăm nhìn mớ dây châu, lại nhìn cánh tay màu tím đen của mình, móng tay y đã đen thui cả, sưng lên như muốn nát rữa.
Y gọi: “Lộc công công.”
Ngoài cửa, vị công công trông chừng trước nến đang ngủ gà gật chợt bừng tỉnh, đáp∶ “Giám chính?”
Đệ Nhất Thu nói∶ “Bộ y phục này, siết chặt quá.”
“Dạ… dạ.” Lộc công công vội nói, “Cũng phải.
Gần đây Giám chính sưng ghê quá, bộ này nhất định là không vừa rồi.
Ngài cởi ra trước đã, lão nô tìm áo khoác rộng rãi cho ngài.”
Nói thì nói vậy, nhưng bộ quan phục trên người Đệ Nhất Thu còn cởi được chỗ nào nữa? Nó bó chặt trên người như một lớp da khác vậy.
Lộc công công tìm một bộ áo bào đen tới, không còn cách nào đành tìm cây kéo cắt bỏ giúp.
Theo tiếng kéo cắt qua vải, toàn bộ da thịt Đệ Nhất Thu cũng lộ ra.
Làn da tím đen, thấm máu, còn chỗ nào giống người đâu?
Vảy rắn cong cong xếp lớp, xấu xí đến giật mình.
Đệ Nhất Thu chằm chằm nhìn lớp vảy mịn trải rộng toàn thân, sau đó, ánh mắt y bị hấp dẫn bởi cây kéo.
Kéo rất nhỏ, cũng không sắc bén.
Nhưng ánh nến phản chiếu trên nó, lấp lánh vụn vỡ.
Lộc công công vùi đầu cắt áo bào giúp y, đột nhiên y nói∶ “Lộc công công, mớ dây châu này, phiền ông giúp ta giao cho Hoàng Nhưỡng cô nương.”
“Hoàng…” Lộc công công trong phút chốc không nhớ ra là ai, nhưng kịp phản ứng rất nhanh, ông nói∶ “Thập cô nương? Được được, Giám chính để…”
Một chữ “tâm” còn chưa chui ra, Đệ Nhất Thu đột nhiên lắc cổ tay chặt một cái, gõ ông bất tỉnh lăn ra đất.
Lúc Lộc công công ngã xuống, tay vẫn cầm cây kéo kia.
Đệ Nhất Thu vươn tay, run run nắm cây kéo trong tay.
Trên tay chân y đều bị trói bằng khoá xích, vòng khóa phức tạp, với tình trạng hiện giờ của y, vốn không thể nào mở ra.
Nhưng giờ, y đã có cây kéo.
Nóng nảy đau đớn nhiều ngày, toàn bộ bộc phát trong tích tắc.
Muốn ra ngoài, rời khỏi chỗ này!
Y nắm chặt cây kéo, run rẩy mở khóa xích nơi cổ tay.
Trong khóa xích có khoá chụp chín lớp, cần chìa khoá đặc chế mới mở ra được.
Đệ Nhất Thu cố hết sức huỷ cây kéo thành hai nửa, sau đó dùng một nửa cây kéo mài dũa nửa còn lại.
Tay y đang run rẩy, thân thể đau đớn đến không biết đau ở đâu nữa.
Y cảm giác mình đang nát rữa ra.
Nhưng tay y vẫn đang điên cuồng mài giũa.
Bên tai như có âm thanh, lặp đi lặp lại từng lần một —— rời khỏi chỗ này.
Một chiếc chìa khoá phức tạp như thế mà y mài giũa vẻn vẹn chỉ mất nửa khắc.
Hơi thở y cuồng loạn, mắt gần như không còn nhìn rõ gì.
Nhưng chiếc chìa khoá thô đơn sơ vẫn cắm được vào trong lỗ khóa.
Y nhẹ nhàng chuyển động nửa cây kéo này, trong đầu chỉ còn hỗn độn, không nghĩ được gì nữa.
Song đôi tay lại tựa như có tư tưởng của mình.
Chỉ nghe một tiếng cạch, vòng xích mở ra.
Hơi thở Đệ Nhất Thu dần dần gấp rút, y dùng chiếc chìa khoá nửa cây kéo này, mở gông xiềng còn lại —— Sau đó, y đột nhiên vọt lên xông ra.
Tầng một tháp Viên Dung, Cầu Thánh Bạch đang viết y án, xem việc dùng thuốc hôm nay.
Bỗng một bóng đen từ tầng tháp xông lên.
Cầu Thánh Bạch sửng sốt, mãi lâu mới phản ứng kịp, lập tức nghiêm nghị hô∶ “Người đâu, mau tới! Ngăn ngài ấy lại!”
Đệ Nhất Thu không nghe được âm thanh bên tai, huyết khí xông lên, trong đầu chỉ đầy cuồng loạn.
Y chỉ biết là phải chạy tới trước, lại không biết phải đi nơi nào.
Quan phục trên người y bị cắt rách bươm, một lớp da trương nở phát tím, trên người mọc vảy rắn chi chít.
Đồ chụp tóc đã bị lấy đi từ trước vì sợ y tự tổn thương.
Tóc y xõa xượi, cũng không phủ thêm ngoại bào.
Y chân trần chạy hết tốc độ giữa lối đi trong cung, như thú hoang, như quỷ quái.
Nhìn sao cũng không giống một con người.
Cầu Thánh Bạch dẫn người đuổi theo sau, nhưng một thầy thuốc như ông nào có sức đó? Ông chạy quá nhanh, vấp ngã ra đất, đành nghiêm nghị hô to∶ “Nhanh bắt ngài lại, độc phát của ngài nhất định phải tĩnh dưỡng kỹ, nếu không máu chảy ngược dòng, khí độc công tâm, tất nhiên sẽ điên cuồng phát tác, kiệt lực mà chết!”
Đám người nghe được đành đuổi theo.
Nhưng lúc này Đệ Nhất Thu sức lớn vô cùng, thị vệ cũng không dám tổn thương y, sao tóm được?
Y đã hoàn toàn mất phương hướng, trong đầu mất trí, chỉ quanh quẩn loạn trong cung.
Cung nhân đuổi theo, y nhảy vọt một cái, nhảy ra khỏi bức tường thành.
Trên con đường nhỏ bên dưới chân tường, Hoàng Nhưỡng đang được cung nữ dẫn đến chỗ Phúc công công.
Nàng đi rất gấp, thình lình trên tường đột nhiên có thứ gì nhảy xuống, xông tới chỗ nàng, một thứ gì thu thế không kịp, bỗng va vào nàng.
Hoàng Nhưỡng chỉ cảm thấy một lực cực lớn từ phía đối diện đâm đến mức nàng đứng không vững, ngã ngồi, mắt váng đầy sao.
Nếu không phải tập mấy năm võ đạo, lần này đủ sức chịu đựng của nàng.
Nàng xoa ngực, nói∶ “Cái gì —— “
Nói đến đây, tầm mắt nàng tỏ tường lại.
Tháng tư nhân gian, nàng nhìn thấy người va vào mình cũng ngã nhào trên đất.
Trên người y dù rách rưới bẩn thỉu vô cùng, nhưng nhìn kỹ cũng có thể thấy lớp lót ban đầu… là màu tím.
Y chân trần tóc dài, rạp sát đất, không ngẩng đầu lên.
Tóc dài xõa xượi che khuất mặt y, Hoàng Nhưỡng không thấy được vẻ mặt y.
Nàng không đi qua, cung nữ bên cạnh kéo lấy tay nàng, nói: “Cô nương mau đừng xem, đi mau!”
Quái vật hình người trên đất không động đậy nữa, y yên tĩnh nằm rạp đó, mãi cho đến khi cung nhân đuổi tới, đè y lại.
Bọn hắn dùng gông cùm nặng nề khóa tay y lại, y không giãy thoát, cả khuôn mặt từ đầu đến cuối đều giấu dưới mớ tóc rối.
Hoàng Nhưỡng theo cung nữ đi ngang qua bên cạnh y, y không nhúc nhích như đã chết.
Cung nữ nhỏ giọng∶ “Thật là dọa chết người!”
“Đáng sợ thật.” Hoàng Nhưỡng cụp mắt đi qua bên cạnh y, nhìn hình dạng bàn tay sưng đến méo mó của y, đến cả móng tay cũng đen thùi.
Sao có thể là tay của con người chứ.
Giày thêu của Hoàng Nhưỡng giẫm lên con đường nhỏ cạnh bàn tay y.
Đường cung sạch sẽ, làm nổi bật bàn tay bẩn thỉu vô cùng kia, trên ấy mọc vảy rắn chằng chịt, thật không rét mà run.
Nàng thì thầm∶ “Không biết là ai nhỉ.”
Nàng theo cung nữ đi tiếp, mãi đến khi động tĩnh sau lưng xa dần, nàng mới hơi nghiêng người.
Sau lưng nàng, thị vệ khoá người kia lại, xốc hai cánh tay y lên kéo đi.
Y đi chân trần, bị mảnh gạch cung mài rách, kéo một đường máu cực nhỏ dài.
Nàng phải rất dùng sức mới tiếp tục giữ được nụ cười mỉm.
Phúc công công hôm nay không trực ban.
Lúc Hoàng Nhưỡng vào tới, ông đang ngồi chơi uống trà.
Hoàng Nhưỡng mỉm cười, vén áo thi lễ với ông∶ “Phúc công công bình an.”
“Ôi, sao Thập cô nương lại tới đây?” Phúc công công gác chung trà, vội nói: “Vậy là dưỡng xong cây Song Xà quả rồi à?”
Hoàng Nhưỡng cười yếu ớt nói: “Hồi công công, Song Xà quả sắp thành hình, Hoàng gia cuối cùng không phụ bệ hạ.
Nhưng hiện có một chuyện vẫn chưa giải quyết được, dân nữ đành cầu kiến Giám chính hoặc là bệ hạ.”
“Cầu kiến bệ hạ?” Phúc công công lộ vẻ đầy bất ngờ, song vẫn cười hỏi∶ “Không biết Thập cô nương có chuyện gì cần kiến giá thế?”
Hoàng Nhưỡng nhẹ hít thở một hơi giữ âm sắc của mình nghe không có chỗ khác thường.
Nàng nói: “Thực không dám giấu giếm, một tháng trước, Giám chính đến thôn Tiên Trà, từng nói trước mặt mọi người muốn nghênh cưới con gái Hoàng gia ta.
Nhưng hôm nay hôn kỳ đến gần, cũng không ai biết đến đâu rồi.
Công công biết đó, đối với con gái người ta mà nói, đây là chuyện chung thân đại sự.
Hoàng Nhưỡng đành phải cầu bệ hạ làm chủ.
Hoặc xin cầu kiến Giám chính đại nhân cho một câu trả lời.”
Một tia lúng túng loé lên trên mặt Phúc công công, Hoàng Nhưỡng đương nhiên nhìn thấy.
Nàng nói: “Công công có chỗ khó khăn ạ?”
“À.” Phúc công công mãi mới nói∶ “Mấy hôm nay Giám chính… e là không thể tới gặp Thập cô nương.
Lão nô sẽ thay mặt Thập cô nương thông bẩm với bệ hạ một tiếng.”
Hoàng Nhưỡng vén áo thi lễ: “Vậy phải làm phiền Phúc công công.”
Vốn Phúc công công được lệnh Sư Vấn Ngư giao cho là chuyện nuôi dưỡng Song Xà quả.
Giữa chừng có rủi ro ông đã rất thấp thỏm lo âu, giờ thấy cây giống sắp thành, ông cũng không hy vọng có xảy ra rối loạn gì.
Thế là bèn dự định hồi bẩm Sư Vấn Ngư.
Tháp Viên Dung
Lúc Phúc công công đi vào, bên trong đã hỗn loạn tưng bừng.
“Có chuyện gì vậy?” Phúc công công nghiêm mặt.
Cầu Thánh Bạch đã đủ sứt đầu mẻ trán, ông ta kéo Đệ Nhất Thu xuống gian tù giam ở đáy tháp.
Đệ Nhất Thu không phản kháng, cả người y như đã bị rút khô khí lực, như vật chết.
Phúc công công thấy y thế càng khó xử, nói∶ “Hầy dà, Thập cô nương vừa rồi còn nói muốn gặp Giám chính…
“Thập cô nương… không phải nàng ta đang nuôi dưỡng Song Xà quả sao? Gặp Giám chính làm gì?”
Cầu Thánh Bạch chỉ huy thị vệ khoá kỹ Đệ Nhất Thu lại, rồi phái người khiêng Lộc công công ra.
Lộc công công cũng không quá đáng ngại, không cần phải trị liệu, đợi tỉnh dậy là được.
Phúc công công nói: “Nghe nói là vì chuyện hôn nhân với con gái nhà họ Hoàng.
Bây giờ xem ra, đành phải đến bệ hạ thông bẩm giúp nàng ta rồi.”
Hai người đang nói, người trước mặt thình lình khẽ động.
Cầu Thánh Bạch run lên, Phúc công công bị dọa lùi lại mấy bước.
“Đừng để nàng kiến giá.” giọng Đệ Nhất Thu yếu ớt không có sức, nhỏ đến không thể nghe được.
Phúc công công nói: “Giám chính, ngài tỉnh rồi?”
Ông thấy Đệ Nhất Thu thành thế này, tưởng đã ngất đi.
Đệ Nhất Thu lặp lại∶ “Đừng để nàng kiến giá.”
Phúc công công đã nghe rõ, nói∶ “Nhưng dù sao Thập cô nương cũng đang chăm sóc Song Xà quả cho bệ hạ, nếu nàng ta không chịu tận tâm tận lực, chỉ e…”.
Đệ Nhất Thu mấp máy môi∶ “Ta… đi gặp nàng ấy.”
Phúc công công lập tức đầy khó xử, nói: “Nhưng mà bộ dáng hiện giờ của Giám chính…” Ông nói đến đây, tự nhiên cũng thấy không ổn, vội sửa lời: “Chỉ sợ tổn thương bên trong, chịu gió chịu lạnh, thực sự không nên ra ngoài.”
Đệ Nhất Thu nỗ lực muốn ngồi dậy, Phúc công công định qua đỡ.
Cầu Thánh Bạch ở bên cạnh nói∶ “Không được.”
“Sao thế?” Phúc công công hỏi.
Cầu Thánh Bạch nhỏ giọng∶ “Đêm qua Tiểu Xuân tử đỡ Thất gia, bị Thất gia cắn đứt cổ.”
Phúc công công rùng mình, thầm biết đám người này nghiễm nhiên đã đổi tính, không thể đoán theo lẽ thường.
Ông định bước lên lại không dám.
Đang lúc đó, Đệ Nhất Thu ráng gắng gượng ngồi dậy, vòng xích hai tay lạo xạo rung động, y nói∶ “Chuẩn bị một gian tĩnh thất.
Ta… sẽ cách lớp màn nói với nàng ấy mấy câu.”
Vì lưỡi y sưng trướng, y nhả chữ cũng không rõ.
Phúc công công nhìn Cầu Thánh Bạch, Cầu Thánh Bạch đành nói∶ “Được.
Nhưng không được tháo cùm tay chân.”
Đệ Nhất Thu cứ thế mang theo một tấm gỗ đen, đi thẳng lên tầng một trên tháp.
Y đi ra cửa tháp, bên ngoài không có nắng, tia sáng thật ra cũng không mạnh.
Ban nãy trong cơn điên cuồng y không cảm thấy, giờ thần trí quay lại, lại vô thức quay đầu tránh đi ánh sáng.
Mượn sắc trời chợt chiếu tới, y nhìn rõ dơ bẩn trên người mình.
Y vừa vây bắt Huỷ Xà đã lập tức vào cung, qua mấy ngày bị cầm tù thử nghiệm thuốc, máu và bụi đất đã sớm hoà vào y hòa thành một.
Vừa nãy Lộc công công cắt bỏ bào phục của y, một thân rách rưới, không còn bất kì chỗ nào giống người.
Giống như là một con quái vật trốn trong tối tăm âm u tham sống sợ chết, bỗng hiện thân dưới nắng trời.
Y tập tễnh đi vào một gian tĩnh thất, cả đường không nói gì.
Phúc công công giúp y kéo một chiếc rèm, rèm vải ngăn cách sắc trời nhạt nhòa, cũng ngăn cách y với người mình không còn dám nhìn thẳng giữa trời tháng tư nhân gian.
Chờ rèm kéo xong xuôi, Đệ Nhất Thu ngồi xuống trong tĩnh thất, Phúc công công mới đi mời Hoàng Nhưỡng.
Trong lúc chờ đợi, Cầu Thánh Bạch vẫn không yên lòng, ông hỏi∶ “Giám chính đang cảm thấy thế nào rồi?” Đương nhiên câu này là muốn thử dò xét y có tỉnh táo hay không.
Dẫu sao y mới bị cuồng chứng phát tác, chiếu theo dĩ vãng, sẽ dần mất ý thức, cạn sức mà chết.
Đến cùng vì sao ngài ấy đột nhiên hồi phục thần trí nhỉ?
Đệ Nhất Thu tựa hồ cảm nhận mình một chút, y nói∶ “Năm giác quan mơ hồ, sợ ánh sáng, tứ chi rung động không kiểm soát.
Mạch như lửa đốt.”
Y nhấn rõ từng chữ, dù mơ hồ không rõ, nhưng ý thức lại rất tỉnh táo.
Cầu Thánh Bạch ghi chép lại triệu chứng vào y án, muốn hỏi nguyên nhân thần trí y khôi phục nhưng sợ y lại bị kích thích.
Sau chốc lát, ngoài cửa có tiếng bước chân.
Đệ Nhất Thu bất giác ngồi thẳng người lên, y ngẩng lên, nhìn thấy sau rèm vải có người chậm rãi bước tới.
Khoảng cách rất ngắn nhưng mỗi một bước đều như đạp trong lòng y.
“Giám chính đại nhân, vẫn khoẻ cả chứ.” Cách lớp màn dày, cô gái kia mỉm cười, hờ hững chào y.
Làm lễ nữ nhi.
Nàng làm lễ nữ nhi nhìn rất đẹp, đoan trang ưu nhã, bồng bềnh như tiên.
Giọng nàng vọng tới, thảng như cách lớp chướng ngại trùng trùng.
Đệ Nhất Thu đành mơ hồ nghe nội dung, nhưng y biết, trong đó mang theo ý cười, chữ chữ đầy đặn trong veo.
Mỗi một chữ y đều nói rất chậm, nhưng rất rõ ràng∶ “Hôn ước giữa ta và Đới Nguyệt xem như thôi.
Nàng đã chăm sóc xong cây Song Xà quả hãy về thôn Tiên Trà.
Khi bệ hạ ban thưởng sẽ tự mang đến Hoàng gia.”
Cầu Thánh Bạch đứng bên cạnh y, nghe y nhả rõ từng chữ, rõ ràng hơn trước nhiều.
Thậm chí có thể nói, âm sắc không khác thường ngày.
Sao ngài ấy làm được vậy nhỉ?
Hoàng Nhưỡng đứng ngoài màn, nàng cười yêu kiều như nước mùa xuân∶ “Vậy thì xem như Giám chính đã phụ Đới Nguyệt rồi.
Mấy hôm nay nha đầu kia luôn nhớ nhung ngài đấy.”
Rèm vải dầy đặc, chỉ mơ hồ nhìn thấy dáng người sau rèm.
Bóng người ngồi ngay ngắn, vẫn giữ hông thẳng thớm.
Nghe giọng Đệ Nhất Thu∶ “Thập cô nương làm tốt việc được giao là đủ.
Đi đi.”
Hoàng Nhưỡng yếu ớt cười nói∶ “Giám chính đúng là vô tình mà.
Thế, vụ xuân sang năm chúng ta gặp lại nhé.”
Sang… Sang năm ư? Người sau rèm chậm chạp không đáp.
Hoàng Nhưỡng lại nói tiếp∶ “Nhắc đến, ta có học ủ một loại rượu, lấy mùi thơm của hoa hồng mà ủ thành, vào miệng thuần mỹ.
Vụ xuân sang năm, ta mời Giám chính cùng uống.
Được chứ?”
Rượu hương hoa hồng ư? Cách rèm vải, Đệ Nhất Thu chăm chú nhìn bóng ảnh mơ hồ kia.
Thật đẹp, đến cả một cái bóng không rõ ràng cũng yểu điệu vô song.
Mà y thì mặt mũi sưng vù, da tím ngắt, vảy rắn tuỳ ý mọc tứ tung trên người, khắp cả người đều tràn ngập một mùi rắn tanh.
Y nói∶ “Không cần.”
“Nếu đại nhân không đến, ta sẽ tự mình đưa tới.” giọng Hoàng Nhưỡng như chuông bạc, nàng đi tới trước rèm, thì thầm∶ “Nếu đại nhân không uống, ta sẽ tự tay đút cho ngài.”
Một câu thì thầm mềm yếu rả rích, dịu dàng như mật.
Đệ Nhất Thu không trả lời.
Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng cúi đầu, nàng lui ra mấy bước, lại tiếp tục nhìn về phía sau rèm.
Trong rèm chỉ có một bóng người, ngồi ngay ngắn bất động, không đáp lời.
Nàng xoay người, bước ra căn tĩnh thất.
Tháng tư nhân gian, hoa cỏ xanh xanh.
Nhưng bước chân của nàng như có sức nặng ngàn quân, khiến nàng cất bước rất gian nan.
Dù là biết đây chỉ là một giấc mơ, dù là biết y nhất định sẽ hóa hiểm thành lành, nhưng sao có thể điềm nhiên như không?
Gió cuối xuân mang theo hơi lạnh đến, thời gian khuấy loạn trong chỉ tay, chuyện xưa đan chéo ngang dọc.
Đệ Nhất Thu, đây là ta lần thứ hai mời ngươi uống rượu.
Mong… ngươi nhất định phải tới nhé..