Cho đến tháng ba, Ti Thiên giám theo dõi thiên tượng, phát hiện sang năm sẽ có trận đại hạn trăm năm chưa từng gặp.
Mà hạt giống trước mắt, dù cũng có giống chịu hạn nhưng còn lâu mới có thể ngăn thiên tai kiểu này.
Triều đình cũng không có Gầy Giống sư có thể trong thời gian ngắn gầy dưỡng ra giống loài chân chính có thể đối phó tình hình thiên tai.
Trong thoáng chốc, lòng dân bất ổn, tin vịt xôn xao khắp nơi.
Dân chúng bắt đầu tích trữ lương thực, lập tức giá lương thực hỗn loạn, thậm chí rất nhiều vựa gạo bị oanh tạc.
Lương thực trong đất còn chưa chín tới đã bị người trộm thu hoạch.
Triều đình dưới sự bất đắc dĩ, đành phái ra đội binh hùng hậu, một mặt ổn định trật tự, mặt khác bình ổn giá lương thực.
Nhưng bất kể thế nào cũng buộc phải có giống tốt chống hạn.
Đệ Nhất Thu đành đến nhà họ Tức, bái phỏng Tức lão gia tử.
Dòng họ Gầy giống danh tiếng bấy giờ có thực lực hùng hậu nhất, không còn nghi ngờ chính là Tức lão gia tử.
Chỉ cần ông có thể ra tay giúp, vậy thì chuyện lương thực còn có thể giải quyết.
Nhà họ Tức.
Thổ địa vùng này khác biệt mọi nơi khác.
Thổ nhưỡng đất vàng óng mịn màng tơi xốp, bóp trong tay mềm như nước.
Xuyên qua bức tường vẽ điêu khắc đầy tinh xảo làm bình phong ngay ngoài cổng, mới tính là vào đến sân đình.
Hành lang bên ngoài dài dằng dặc, có hòn non bộ nước chảy, đình đài như vẽ.
Đệ Nhất Thu được người hầu dẫn đường đi vào.
Không qua mấy lớp viện lạc, cuối cùng mới đến sảnh tiếp khách.
Tức lão gia tử mặc một bộ áo vải đen, chân cũng vận một đôi giày vải.
Chỉ lộ áo trắng lớp bên trong lót ở vùng cổ và ống tay áo.
Ông ngay ngắn ngồi ngôi chủ, cầm chuỗi cầm châu trong tay, vuốt ve món đồ cổ.
Thấy Đệ Nhất Thu, ông cũng chỉ thoáng gật đầu, nói: “Mời Giám Chính ngồi.”
Đệ Nhất Thu chắp tay thi lễ, ngồi xuống ghế khách.
Tự có người hầu dâng trà thơm, Tức lão gia tử hờ hững khẽ khoác tay, nói: “Mời Giám Chính thưởng trà.”
Đệ Nhất Thu lên tiếng đa tạ, nâng chung trà nhỏ hớp một hớp, mới nói: “Có lẽ Tức lão gia tử đã nghe nói, triều đình vừa theo dõi thiên tượng, phát hiện sang năm chắc chắn sẽ có hạn hán.
Hôm nay bổn quan tới đây, chính là muốn thương lượng với Tức lão gia tử, thỉnh Tức lão gia tử tự mình xuống núi, giải cứu vạn dân khỏi nước lửa.”
“Ừm.” Tức lão gia tử dùng giọng mũi lên tiếng, nói tiếp: “Việc này, lão phu cũng nghe nói.”
Đệ Nhất Thu nhìn vẻ mặt ông không quá mặn nồng, dĩ nhiên biết còn câu sau.
Y nói: “Nếu được Tức lão gia tử giúp đỡ, chắc hẳn chuyện sẽ rất dễ giải quyết.”
Dù có thế nào, vỗ mông ngựa trước đã.
Song, Tức lão gia tử hiển nhiên không để mình bị đẩy lòng vòng.
Nghe vậy ông cười nói: “Giám Chính quá khen.
Có điều phía lão phu cũng gặp phải một việc khó, tạm thời không thể phân tâm gầy dưỡng giống tốt.”
“Ồ?” Đệ Nhất Thu nhíu mà, nói, “Mời Tức lão gia tử nói.”
Tức lão gia tử mân mê cọng cầm châu lúc lâu mới từ từ nói: “Mấy năm gần đây, việc bán giống cũng rất gian nan, ta có nghe không ít Gầy giống sư đều phàn nàn.
Có chút chuyện phá luật, có kẻ tiểu nhân cung cấp trong tối mua danh chuộc tiếng.
Nhưng thật ra, đối với viễn cảnh ngành hạt giống vô cùng bất lợi.
Triều đình vẫn phải quản trách.”
Ông ta nói mờ mịt, Đệ Nhất Thu giật mình, trong lòng dần có một phỏng đoán chẳng lành.
“Tức lão gia tử là muốn nói…” Y không lộ vẻ, nhẹ giọng thăm dò.
Tức lão gia tử chậm rãi buông chung trà trong tay, điệu bộ trưởng giả từ ái, nói: “Cũng chỉ tùy tiện nói thôi, Giám Chính chớ để trong lòng.
Lão già như ta lớn tuổi rồi, không thể nhìn thấy người hay chuyện gì không theo quy củ cả.
Khó tránh khỏi dông dài.
Phong nhi… con hầu Giám Chính đại nhân nhé, lát nữa mời Giám Chính đại nhân vào nhà trong uống thêm vài chén.” ông quay sang dặn Tức Phong con trưởng mình, “Mấy đứa đều là người trẻ tuổi, ở chung cũng linh hoạt hơn.
Ta không tiện xen vào.”
Ông ta nói thế, đến nơi là ngưng, ý đồ lại rõ ràng dị thường.
Đệ Nhất Thu tuy còn nhỏ song dù sao cũng xuất thân hoàng thất, như vậy, sao y có thể nghe không hiểu?
Tức lão gia tử chắc đã biết chuyện Đệ Tam Mộng, yêu cầu triều đình ra tay chỉnh đốn.
Đệ Nhất Thu ngồi tiếp Tức Phong uống một bữa rượu, Tức Phong ngược lại rất nhiệt tình chu đáo, hoàn toàn không đề cập tới lời Tức lão gia tử và rồi.
Đương nhiên, cũng chả đề cập tới chuyện gầy giống chịu hạn gì.
Ý nhà họ Tức, đã biểu lộ rất rõ.
Đệ Nhất Thu ăn cơm xong đi ra, Lý Lộc và Bảo Võ chờ tại sảnh phụ vội lại đón.
“Giám Chính, đàm phán thế nào rồi?” Lý Lộc theo sau lưng, nhỏ giọng hỏi.
Đệ Nhất Thu tâm sự nặng nề, hồi lâu, rốt cuộc mới nói: “Lão ta muốn đối phó Đệ Tam Mộng.”
“Cái…, cái gì?” Bảo Võ giật mình, anh gãi đầu, “Tức lão gia tử? Sao chứ? Dù Đệ Tam Mộng tiên sinh rất có tình người, nhưng cũng chỉ bán giống cho các hộ nhỏ lẻ bình dân thôi, thân phận địa vị nhà họ Tức vậy, sao lại khó xử hắn chứ?”
Anh ta nghĩ mãi không rõ.
Vẫn là Lý Lộc giải thích: “Vì hằng năm nhà họ Tức đều có một lượng hạt giống tốt chảy vào chợ đen.
Mớ hạt này thường sẽ bán giá rất cao so với tiêu chuẩn.
Mà giá bán của Đệ Tam Mộng tiên sinh ổn định, hộ nhỏ lẻ bình dân sẽ không mua ở chợ đen nữa.
Dĩ nhiên lão ấy cũng bị đứt một đường kiếm ăn rồi.”
Bảo Võ kinh ngạc ngẩn người: “Nhà họ Tức ấy hả? Dòng chính đệ nhất của dòng tộc tức nhưỡng ấy hả! Họ còn cần kiếm chút tiền ấy à?”
Đệ Nhất Thu nói: “Không chỉ nhà họ Tức, hầu như toàn bộ các thế gia Giầy giống đều cần kiếm số tiền đó.”
Bảo Võ nửa hiểu nửa không, mãi mới hỏi: “Thế không phải là uống máu hộ nghèo nhỏ lẻ sao?”
Đệ Nhất Thu không nói gì thêm.
Bảo Võ là kẻ võ si, người đơn thuần như anh ta tất nhiên không nghĩ ra chỗ then chốt trong đó.
Lý Lộc kiên nhẫn giải thích nói: “Đây không chỉ là một món thu nhập, mà còn là đường tắt các Gầy giống sư xử lý hàng thứ phẩm.
Nếu không thì mớ giống xấu đó, bán cho ai?”
Bảo Võ đầy mặt không dám tin: “Giống kém cũng muốn bán, thế thì thu hoạch năm sau của dân làm sao mà bảo đảm?”
“Nếu không sao lại gọi chợ đen chứ?” Lý Lộc thở dài, “Tốt xấu gì giống lương thực cũng luôn thắng.
Hơn nữa, thân phận giai cấp mấy Gầy giống sư có gốc rễ rất sâu.
Nếu một Gầy giống sư có thể gầy ra giống tốt chuyên bán cho dân đen hộ nghèo vượt trội giống của đa số các Gầy giống sư khác, có được lòng dân và tiếng tăm, thì đám Gầy giống sư kia tính là gì nữa?”
Bảo Võ nghe da đầu tê rần, Lý Lộc nói: “Thật không nghĩ ra, Gầy giống sư đã kiêng kỵ Đệ Tam Mộng tiên sinh như vậy.
Ý Giám Chính thế nào?”
Sắc mặt Đệ Nhất Thu đã đầy âm trầm, nghe vậy nói: “Không có bất kỳ kẻ nào có thể tổn thương tiên sinh.”
Lý Lộc gật gù, nói: “Đáng tiếc tung tích Đệ Tam Mộng tiên sinh khó kiếm, nếu không chúng ta có thể gặp hắn nhờ giúp đỡ.
Nếu hắn chịu gầy giống, việc này còn có thể mổ xẻ.”
Đệ Nhất Thu thở dài thật sâu, nói: “Nói đúng lắm.
Nhưng rốt cuộc tiên sinh không rõ tung tích, sao có thể mời ngài ra tay giúp đỡ đây?”
“Ầy dà!” Bảo Võ bên cạnh nhịn không nhịn nói, “Theo Lão Bảo ta thấy, Đệ Tam Mộng tiên sinh cũng là người lòng mang thiên hạ.
Chỉ cần hắn biết Giám Chính đại nhân đang cầu giống tốt cho vạn dân, chắc chắn sẽ giúp.
Hay là chúng ta dán đầy bố cáo trong thành Thượng Kinh, cầu ông ấy ra mặt!”
“Cũng là một cách.” Lý Lộc gật đầu.
Đệ Nhất Thu tuy cảm giác không đúng chỗ nào, nhưng vẫn không ngăn cản —— ngựa chết xem như trị ngựa sống đi.
(*) tử mã đương tố hoạt mã y: so sánh với chuyện đã hết thuốc chữa nhưng vẫn ôm một tia hy vọng cuối tích cực cứu chữa.
Quả nhiên, vừa về đến Thượng Kinh, Ti Thiên giám lập tức dán ra thiếp bố cáo.
Vạn dân vây xem, phát hiện đây là một bức thư triều đình viết cho tiên sinh Đệ Tam Mộng.
Trong thư cho thấy để đối phó với tình hình hạn hán sang năm, xin tiên sinh Đệ Tam Mộng ra tay trợ giúp.
Bức thư công khai hết thảy hơn một trăm tờ chia ra dán trong ngoài thành Thượng Kinh.
Mà mỗi một tờ trong đó, đều do Đệ Nhất Thu thân bút.
“Để thể hiện tôn trọng tiên sinh Đệ Tam Mộng.” Giám Chính đại nhân đặt bút trịnh trọng, “Hắn đáng giá.”
Thư ngỏ dán ra, vạn dân sôi trào.
Tiên sinh Đệ Tam Mộng, từ tối thành sáng.
Trước đây, hắn chỉ là một vị Gầy giống sư núp trong chợ im ắng gầy giống tốt bán cho hộ lẻ.
Tuy rất nhiều hộ lẻ biết hắn tay nghề cao minh, cũng âm thầm lan truyền, nhưng dù sao chỉ là một Gầy giống sư dạo, hoàn toàn không có lai lịch hay kế tục nghiệp thầy gì.
Nhưng hôm nay, triều đình công khai ném ra một nhánh cảm lãm*.
(*) cành ô liu, trong Kinh thánh có nghĩa tượng trưng cho hòa bình nhưng mình không tìm được nghĩa tương ứng bên TQ, tạm thời để đây.
Lòng dân sao không sôi trào chứ?
Dân chúng bàn tán ầm ĩ, ai không muốn gặp vị tiên sinh này một lần?
Nhưng cũng có rất nhiều người lo lắng.
Việc Đệ Tam Mộng tiên sinh làm có bao nhiêu nguy hiểm.
E là đám hộ lẻ này còn rõ hơn triều đình nhiều.
Giống lương thực chợ đen mấy năm qua có giá bao nhiêu? Giờ mua ở chỗ tiên sinh Đệ Tam Mộng là giá bao nhiêu?
Thật sự bọn họ rất rõ ràng ràng.
Thế là, cũng có người dân ngày đêm canh giữ ở dưới thư thông báo, la lên rằng tiên sinh Đệ Tam Mộng tuyệt đối không được ra mặt.
Thậm chí sang hôm sau, tất cả thư thông báo đều bị xóa sạch, sửa đổi, hoặc xé bỏ.
Dân chúng bắt đầu gặng hỏi động cơ của triều đình, bởi có người đồn, sau khi Giám Chính đại nhân bái phỏng nhà họ Tức về đã lập kế muốn lừa Đệ Tam Mộng ra mặt.
Tức lão gia tử ban đầu nhìn thấy thư ngỏ, vốn giận tím mặt.
Nhưng rồi nghe dân xầm xì, trong lòng cũng hơi có chỗ nghi ngờ —— thật chả lẽ là triều đình lập kế muốn lừa Đệ Tam Mộng ra mặt rồi âm thầm xử lý?
Mấy thứ mánh khoé này ông rõ lắm nhé.
Cho nên, ông quyết định tạm thời quan sát.
Nếu Đệ Nhất Thu thật sự có thể xử lý tai hoạ này, đến chừng đó mình ra tay, cũng vẫn có thể bác một cái vạn thế truyền tụng mỹ danh.
Thế là nhà họ Tức khoanh tay đứng nhìn, mấy Gầy giống sư khác nhao nhao án binh bất động.
—— bọn họ đều trông theo ánh mắt của Tức lão gia tử, hơn nữa cái tay Đệ Tam Mộng này đúng thứ nhọt độc, không khoét bỏ không được.
Thế là chuyện trong phút chốc có nhiều phiên bản.
Mà tên tuổi Đệ Tam Mộng cũng dần dần được mọi người biết tới.
Dù hắn không ra mặt song chỗ “làm ăn” của tòa nhà cổ lại ngày càng tốt đẹp.
Mấy ngày qua không ngừng có người đến thăm viếng.
Có người nhao nhao góp lời, yêu cầu tiên sinh Đệ Tam Mộng tuyệt đối phải giấu kỹ thân phận, chớ xuất hiện.
Cũng có người giả thành dân nghèo hộ nhỏ lẻ, muốn mua hạt giống giá thấp.
Đương nhiên, quản gia chỗ này cũng nào phải người thường.
Hắn điều tra rất cẩn thận, lại thêm chỗ đất các hộ lẻ không nhiều.
Mấy tay giả mạo người cũng rất khó mà tưởng bở.
Trong tích tắc, trong tối càng có thêm nhiều người nghiến răng nghiến lợi.
— mình đặt mua hạt giống tốt đã thông qua triều đình phê lượng, thế mà xem ra kém phẩm chất hơn thứ bán ra hộ lẻ.
Lại còn được giá hơn.
Ai mà không giận cho được?
Gầy giống sư bất mãn, hộ giàu các nơi phàn nàn.
Rốt cuộc hôm ấy, có mấy người tụ tập đến.
Mới vừa vào khuôn viên đã bắt đầu khua gậy gây chuyện.
“Đệ Tam Mộng mau cút ra đây! Ngươi gầy ra hạt giống để bọn ta tận tâm chăm sóc nửa năm, kết quả không thu hoạch được một hạt!” Mấy gã bự con ôm một bao thóc mẫu nhìn như cỏ dại vứt ra đất, chửi: “Cả nhà ta xem như chỉ dựa vào mớ lương thực này mà sống! Đệ Tam Mộng không lương tâm kiếm tiền, uống máu bọn ta, còn định nhai xương bọn ta…”
Lời vừa dứt, một “bà mẹ tám mươi tuổi” của hắn ngồi phịch ngay đó, bắt đầu kêu trời gọi đất, khóc ròng ròng..