Hoàng Nhưỡng hầm hừ quay lại học xá, phát hiện trong học xá mình có thêm một người.
Hơn nữa còn là người quen.
“Mẹ?” Hoàng Nhưỡng trợn to mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm, “Mẹ tới bao lâu rồi? Còn nữa, mặt mẹ…”
Tức Âm không ngừng lấy tay che mặt, nói: “Là người của Ti Thiên giám đưa ta đưa tới đây.
Ta không biết… đây là chỗ con ở.”
“Ti Thiên giám?” trong chớp mắt Hoàng Nhưỡng rõ ngọn nguồn: “Mẹ đi tìm Hoàng Thự?”
Tức Âm ừ đáp, hai mẹ con từ nhỏ không nói chuyện.
Giờ gặp nhau, ít nhiều có phần xấu hổ.
“Mẹ tìm lão ấy làm gì?” Hoàng Nhưỡng cười lạnh, “Không phải muốn cùng lão nối lại tình xưa chứ?”
Tức Âm nghe xong, lập tức lên cơn: “Con thối, xem tao xé rách mồm mày!”
Bà xông lại, Hoàng Nhưỡng vừa thấy tình thế không đúng, quay đầu chạy luôn.
Lúc bé Tức Âm đánh Hoàng Quân không hề lưu tình.
Cho nên Hoàng Nhưỡng cũng không mấy có ấn tượng tốt với bà.
Cùng lắm là tốt hơn Hoàng Thự một nắm thôi.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, nàng cũng mỉa mai Tức Âm không ít.
Đến mức mười mấy năm lên Thượng Kinh, mỗi lần nàng viết thư đều cho Khuất Man Anh, cho Hà Tích Kim, cho Hoàng Quân, thậm chí còn cho Hà Túy, Hà Đạm.
Nhưng không lần nào ân cần thăm hỏi Tức Âm.
Nàng chạy đi, sau lưng Tức Âm cũng không đuổi theo.
Hoàng Nhưỡng lang thang trong Huyền Vũ Ti, lần thứ hai không nhà để về.
Thấy sắc trời dần tối, nàng đương nhiên càng nghĩ càng giận — Đệ Nhất Thu một tiếng chào hỏi cũng không, đã nhét người vào học xá của mình.
Vậy sao mình ngủ đây?!
Hoàng Nhưỡng không phải kẻ nhẫn nhin, ta đã không ngủ, vậy thị mọi người cũng chớ ngủ!
Nàng giận đùng đùng đi vào quan xá Huyền Vũ Ti.
Dĩ nhiên ở đây có thủ vệ trực đêm chứ, nhưng người ta từng tên đều rất có mắt, ai mà ngăn nàng chứ.
—— cái cô đã làm cơm cho Giám Chính ngần ấy năm…
Hoàng Nhưỡng đi thẳng đến quan xá Đệ Nhất Thu ở, không chút do dự đưa tay gõ cửa rầm rầm.
Đệ Nhất Thu vốn ngủ rất tỉnh, lập tức bị đánh thức.
Y khoác áo ngồi dậy, hỏi: “Ai?”
Giọng Hoàng Nhưỡng cứng rắn: “Tôi, mở cửa.”
Vậy Giám Chính đại nhân còn cách nào? Đành ra mở cửa thôi.
“Muộn vậy rồi, cô không ngủ được sao?” Y hỏi.
“Nói nhảm, tôi ngủ được chắc?” Hoàng Nhưỡng tức giận, nàng đi vào trong phòng, tự ngồi xuống bàn, thậm chí còn tự rót cho mình một chén trà nhỏ.
Đệ Nhất Thu đành phải ngồi xuống đối diện nàng, ngáp một cái, hỏi: “Sao không ngủ được? Hai mẹ con gặp nhau, không phải kề gối tâm sự sao?”
“Gì chứ!” Hoàng Nhưỡng cả kinh xua tay lia lịa, “Tôi với bà ấy không có gì để nói.
Nếu thật tình mà so, tôi tình nguyện kề gối tâm sự với ngài còn hơn.”
Đệ Nhất Thu khoác hờ áo ngoài trên đầu vai, người chỉ mặc một lớp đồ trắng lót trong.
Tóc dài đen nhánh xõa xuống hông.
So với lâu nay chỉnh chu tỉ mỉ, đêm nay chỉ tỏ mấy phần lười biếng.
Y kiên nhẫn nói: “Trước giờ bà ấy không phải một người mẹ hiền, đúng không?”
“Mẹ hiền?” Hoàng Nhưỡng nghe thấy, suýt phụt cười, “Bà ấy nằm mơ cũng muốn sinh con trai, chờ mong rất nhiều năm sinh ra một đứa như tôi.
Sao mẹ hiền được chứ? Từ nhỏ áo của tôi đều do chị tôi may, ngày ngày bà ấy đánh chửi chị tôi.
Từ nhỏ tôi đã mong bà ấy chết sớm một chút.”
Đệ Nhất Thu cầm tay cầm bình trà, phát hiện trà lạnh.
Y gọi hạ nhân dâng trà mới.
Sau đó Giám Chính đại nhân hỏi: “Không có chỗ nào tốt cả sao?”
Sắc mỉa mai trên mặt Hoàng Nhưỡng dần biến mất.
Nàng suy nghĩ thật lâu, nói: “Cũng có chứ.
Lúc nhỏ tôi với Hoàng Tăng đánh nhau, à, Hoàng Tăng là anh cả cùng cha khác mẹ của tôi ấy.
Hắn ta to khỏe, có sức.
Tôi đánh không lại.
Mẹ hắn thì cứ luôn la hét bên cạnh bảo hắn đánh tôi cho đến chết đi.”
Hoàng Nhưỡng nheo mắt, hiếm khi nhớ lại chuyện xưa: “Hôm đó tôi chảy rất nhiều máu.
Mẹ tôi xông tới, nói với mẹ của Hoàng Tăng, nếu tôi mà chết, bà ấy sẽ giết hai mẹ con hắn đền mạng cho tôi.
Lúc đó ánh mắt bà vừa điên cuồng vừa hung ác, sau này Hoàng Tăng có đánh tôi cũng không dám ra tay độc nữa.”
Đệ Nhất Thu không hỏi vì đâu mà Hoàng Thự mặc kệ.
Sau khi nghe Hoàng Nhưỡng kể về con người Hoàng Thự, cơ bản y sẽ không hỏi thế nữa.
“Sau đó tôi hôn mê rất lâu, lúc mở mắt, nhìn thấy một quái vật tóc tai bù xù, hai mắt đỏ bừng trước mặt.
Tôi sợ quá khóc lên, còn tưởng mình xuống điện Diêm Vương rồi.” Hoàng Nhưỡng chìm vào chuyện năm xưa, hơi nhếch khóe môi, “Khóc mãi mới phát hiện là bà ấy.”
“Thật không ngờ cô cá mặn già cũng có lúc ngờ nghệch bốc đồng thế đấy.” Giám Chính đại nhân bật cười, cười cười, nhưng cách quãng đời, vẫn thấy chuyện xưa mềm mại mà lạnh lẽo.
“Ngài nói cái gì?” Hoàng Nhưỡng nghe thấy, ánh mắt dần dần âm trầm.
Giám Chính đại nhân lập tức sửa lời: “Ta không nên nói cô ngờ nghệch bốc đồng!”
Ai biết, Hoàng Nhưỡng bỗng tiến tới, đưa tay chụp lấy y: “Ngài dám kêu tôi là cá mặn già!!!”
Nàng đè Giám Chính lên bàn, vẻ mặt dữ tợn: “Nói lại tôi nghe!”
Lưng Giám Chính đại nhân dán lên mặt bàn, ánh mắt ngửa lên trên.
Tóc người kia rủ xuống, ra vẻ hung ác, nhưng mũi cao thẳng nhỏ nhắn, môi mọng đỏ mềm mại dịu dàng.
Y không tự chủ được nhượng bộ.
“Cá mặn nhỏ…” Y dè dặt uốn nắn.
Hoàng Nhưỡng hừ lạnh: “Vẫn khó nghe!”
Giám Chính đại nhân tùy ý nàng bấu cổ áo trong của mình, nói: “Một cô cá mặn trẻ trung thông minh, xinh đẹp, hoạt bát…”
Thủ vệ ngoài cửa nghe được rùng mình — buồn nôn quá.
Mấy người không tự chủ được lùi ra xa hơn trượng.
Hoàng Nhưỡng thỏa mãn buông cổ áo y, ngồi xuống thuận miệng hỏi: “Ngài xử cha tôi sao rồi?”
“Cô còn nhớ đó là cha cô à…” Giám Chính đại nhân ngồi xuống bên cạnh, cũng im lặng, thật lâu mới nói: “Nhốt vào Bạch Hổ Ti.
Cô muốn xử lý như nào?”
Nói xong, y bổ sung: “Không được để lão chết nhanh chóng vậy, dầu gì cũng là một chi của họ Hoàng, nếu Tộc trưởng Hoàng Thạch Ý khăng khăng muốn tra ra, sẽ hại đến lòng hiếu đạo của chị em hai người.
Tốt nhất nên giữ lại, từ từ tận —— hiếu.”
Hai chữ cuối cùng được y nói với ý vị đầy sâu xa.
Hoàng Nhưỡng kinh ngạc: “Sao ngài còn nhỏ mà khéo xử sự chu đáo trọn vẹn thế?”
Giám Chính đại nhân không vui uốn nắn: “Bổn tọa không nhỏ nha.”
“Ờ ờ.” Hoàng Nhưỡng thế là cũng thức thời nói lại, “Ngài lên Giám Chính cũng không bao lâu, sao khé xử sự chu đáo trọn vẹn thế?”
Giám Chính đại nhân mới đáp: “Chuyện trong cung lục đục với nhau, gặp nhiều rồi.”
Y không có ý giải thích cặn kẽ, Hoàng Nhưỡng cũng thức thời không hỏi nhiều.
Nàng chỉ nói: “Dù gì thì có bà ấy thì tôi không về được.
Đều do ngài gây nên, ngài phải chịu trách nhiệm!”
“Ừm.” Giám Chính đại nhân nín cười, hiếm khi thấy cô cá mặn gặp phải chuyện khó giải quyết.
Y nói: “Cô vẫn còn chán ghét bà ấy sao?”
“Cũng không phải.” Hoàng Nhưỡng ôm cánh tay làm gối, gục cả người xuống bàn, “Sau này tôi có mơ một giấc, mơ thấy bà đã chết.
Chết lúc tôi còn nhỏ xíu.
Tôi vẫn luôn tự nói với chính mình, bà chết thì càng tốt.
Từ rày về sau, tôi với chị tôi xem như thoát khỏi bể khổ.”
Nàng một lần nữa bước vào năm ấy ngoài đời, đi vào tiểu viện, nhìn đăm đăm một góc tường máu tung toé.
Cuối cùng rũ mắt nhìn mặt bàn gỗ tếch, nước mắt lặng lẽ rơi: “Nhưng giấc chiêm bao lạnh buốt ấy cũng quá dài, dài tới mức từ vỗ tay bảo hay, từ từ tôi đã hiểu ra rồi tha thứ.
Cuối cùng hận cũ như gió thổi mây tạnh, chỉ còn hồi ức lặp đi lặp lại.”
Nàng hít sâu một hơi, nói: “Nên giờ đây, tôi nghĩ, có lẽ tôi cũng không ghét bà ấy vậy đâu.”
Đương nhiên, cũng không thích.
Đệ Nhất Thu vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, hồi lâu nói: “Chẳng qua là giấc mơ thôi.
Ít nhất thì hiện giờ bà ấy vẫn còn sống.
Mẫu hậu của ta qua đời từ rất sớm, bà là kế hậu của bệ hạ, mà trong cung thậm chí tìm không ra một bức chân dung của bà.
Từ lâu ta đã không còn nhớ được dáng vẻ của bà.”
“Tôi còn nhớ này!” Hoàng Nhưỡng nghe xong, hăng hái trở lại, “Lại đây, lấy giấy bút.”
Giám Chính đại nhân nửa tin nửa ngờ, Hoàng Nhưỡng đẩy y, nói: “Đi, đi thư phòng của ngài.”
Hai người cùng ra ngoài, cỡi ngọn gió đêm giữa hè, thẳng tiến đến thư phòng Đệ Nhất Thu.
Hoàng Nhưỡng trải rộng trang giấy, hứng thú bừng bừng nói: “Đến đây, mài mực.”
Giám Chính đại nhân đành lấy thỏi mực, bắt đầu mài mực.
Hoàng Nhưỡng nâng bút chấm mực, bắt đầu vẽ tranh.
Đệ Nhất Thu phát hiện, kỹ năng vẽ của nàng cũng không tệ.
“Cô… hình như cũng không phải cá mặn cho lắm.” Giám Chính đại nhân nói một mình.
Hoàng Nhưỡng khinh bỉ nói: “Cá mặn? Đó là ngài chưa nhìn thấy cảnh bà đây dụng công đó.
Hứ, không phải tôi khoác lác nhé, nếu tôi tem tém lại, ngài cũng chỉ có thể quỳ xuống làm đệ đệ thôi.”
“Không được nói bậy!” Giám Chính đại nhân không thích nhất là kẻ khác trêu mình còn bé.
Giống như Hoàng Nhưỡng không thích nhất là có kẻ bảo nàng già vậy.
Hoàng Nhưỡng cũng nương theo, lập tức sửa lời: “Được rồi được rồi, nếu mà tôi tem tém ấy, ngài cũng chỉ có thể cam bái hạ phong thôi, hừ.”
Giám Chính xùy một tiếng, mạnh miệng nói: “Theo bổn tọa thấy, là kỹ năng khoác lác của cô còn hơn kỹ năng vẽ tranh một bậc.”
Hoàng Nhưỡng á lên: “Lười múa mép với ngài.”
Nàng đặt bút như có thần, một bức tranh mỹ nữ từ từ thành hình dưới ngòi bút.
Đệ Nhất Thu nhìn thấy diện mạo của người trong bức họa mỗi lúc một rõ, không khỏi bừng tỉnh.
Cô gái trong tranh mặc bộ hậu phục, đầu đội mũ phượng, trán còn mang băng bảo hộ khi ở cữ.
Nàng cười yêu kiều, xinh đẹp đoan trang, thật sự là hiền thục đoan trang của bậc mẫu nghi một nước.
Có điều…
Giám Chính đại nhân chỉ chỉ trong ngực của người đẹp, hỏi: “Sao bà ấy lại ôm một đứa bé?”
“A, ngài hỏi em bé này ấy à!” Hoàng Nhưỡng đầy phấn khởi giải thích, “Cậu bé ấy chính là ngài đấy! Ngài không biết chứ, hôm ấy gặp dịp ngài đầy tháng, Hoàng hậu nương nương mời dì dượng tôi vào cung.
Ui, rất nhiều người vây quanh ngài, từng người từng người khen ngài đầy phúc tướng.”
Miệng nàng nói, cũng không ngừng bút, sắc mặt Giám Chính từ từ thay đổi.
Hoàng Nhưỡng còn đang dương dương đắc ý: “Nói đến, tôi cũng đã uống tiệc đầy tháng ngài rồi đấy nhé! Cũng may là tôi đi, nếu không giờ ngài muốn thấy mặt mẹ ngài, thật là khó càng thêm khó…”
Giám Chính đại nhân nhìn nàng đăm đăm, mãi mới sâu kín nói: “Vậy thật đúng là đa tạ, dì Hoàng.”
“Ậy…” biểu cảm trên mặt Hoàng Nhưỡng từ từ cô đọng lại.
Mãi lâu, trong thư phòng truyền ra một tiếng rít: “Ngài gọi tôi là gì? Đồ chó không biết tốt xấu kia! Ngài thử gọi lại một tiếng xem!”
Theo đó mà đến, còn có tiếng thịch thịch bốp bốp.
Thủ vệ thư phòng cũng yên lặng rời ra xa một trượng.