Lương Hi lập tức phản ứng kịp, đây là anh đang không vui.
Thật ra bản thân cô cũng cảm thấy rất lúng túng, mới quen biết mấy tiếng đã bảo người ta uống rượu giao bôi, mấy bàn trước yêu cầu không hợp lý toàn bộ đều là thái độ kiên quyết từ chối, nhưng yêu cầu này ngay cả từ chối cũng không, còn bày dáng vẻ “Nếu không phối hợp với tôi chính là cô không thức thời”, ấn tượng tốt của cô với chàng phù rể này bị quét sạch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu còn cảm thấy là một người rất thân sĩ rất thân thiện, bây giờ chỉ cảm thấy sao lại trong ngoài bất nhất như vậy.
Cô im lặng không lên tiếng dịch sang bên cạnh hai bước, cười nói: “Hôm nay dẫu sao chúng ta cũng là phù rể phù dâu, giọng khách át giọng chủ không tốt lắm đâu.”
“Ai da, chị gái này đừng thẹn thùng nha!” Cô vừa dứt lời, bạn của phù rể trên bàn lập tức tiếp lời: “Đây sao có thể gọi là giọng khách át giọng chủ được! Hơn nữa, nói không chừng uống hết ly rượu này, qua một thời gian nữa mấy anh em chúng tôi lại được uống rượu mừng!”
Người trên bàn bắt đầu ầm ĩ hùa theo lời anh ta.
Phù rể nghe bọn họ ồn ào, nụ cười bên miệng bất giác bắt đầu lan rộng hơn.
Cậu ta và Lương Hi cách nhau rất gần, cho nên khi cô vừa mới dịch ra phía ngoài cậu ta đã chú ý thấy.
Có điều thế này thì đã sao? Dưới tình huống cả sảnh ồn ào, chờ lát nữa không phải sẽ ngoan ngoãn trở lại uống rượu sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước lúc kết hôn cậu đã từng thấy cô phù dâu này.
Hôm đó cô dâu thử váy cưới, bọn họ cũng đến thử lễ phục, nếu không phải tiểu thư phù dâu này đến muộn, cậu còn có thể chào hỏi cô tử tế rồi.
Tên Hoắc Khâm kia giục gấp, buổi tối lại không biết mở màn ở đâu, thế cho nên anh chỉ có thể trước lúc rời đi vội vàng liếc mắt nhìn cô đi ra từ trong phòng thử đồ.
Chiếc váy màu champagne trên người tôn lên nước da trắng như tuyết của cô, nghe nói chỉ là một trợ lý nhỏ, khi đi giày cao gót từ trong phòng thử đồ bước ra, khí chất lại không thua bất kỳ một tiểu thư nào trong giới thượng lưu. Cô còn chưa trang điểm, trên mặt vẫn là lớp trang điểm nhạt bản thân hoàn thành mấy phút trước khi ra khỏi cửa, chỉ có sắc son đỏ tươi sáng hơn một chút, cho dù trang điểm đơn giản như vậy, vẫn khiến người ta kinh diễm.
Cô không nhìn thấy cậu, cậu lại khắc sâu bóng dáng sáng ngời này vào trong đầu, mấy ngày liên tiếp đều không xua đi được, mỗi một ngày đều đang đếm ngược chờ mong được gặp cô vào ngày hôn lễ.
Rượu giao bôi hôm nay xem như cậu sắp xếp tốt, mặc dù cậu cũng không bảo mấy người anh em đùa giỡn uống rượu giao bôi, nhưng trước khi hôn lễ bắt đầu đã đánh tiếng với bọn họ, bảo bọn họ tác hợp cho hai người một chút.
Anh thuận theo lời của đám anh em, lộ ra dáng vẻ có chút bất đắc dĩ, hỏi: “Lương tiểu thư, nếu không thì hay là chúng ta uống đi.”
Dứt lời, cậu sát lại gần bên tai Lương Hi nói: “Dù sao cũng chỉ là lướt qua chút thôi, chúng ta nhanh chóng uống rồi thoát thân đi bàn tiếp theo, bằng không trì hoãn ở bàn này lâu như vậy, cô dâu chú rể phải làm sao đây, kế tiếp chúng ta còn phải cản rượu cho bọn họ.”
Phù rể sát lại khoảng cách cực kỳ gần, giống như là dán vào lỗ tai Lương Hi nói chuyện vậy, rơi vào trong mắt Kiều Sâm, có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu, hoặc là nói, phù rể cố gắng kéo một khoảng cách thân mật.
Anh nhìn thấy vị phù rể này rõ ràng không bất đắc dĩ như cậu ta thể hiện ngoài mặt, nói thêm mấy câu với Lương Hi, vẻ mặt cô bất đắc dĩ, hẳn là không muốn lắm, nhưng ở tình huống này nên làm thế nào cho tốt.
“Thế nào đây? Còn uống hay không?” Người trên bàn bắt đầu mất kiên nhẫn, có người cười cợt nhả đoạt lấy hai ly rượu trong tay hai người bọn họ, rót đầy: “Cũng là năm 9012 rồi, uống rượu giao bôi còn ngượng ngùng xoắn xít, rõ ràng ngày thường chơi đại mạo hiểm hôn môi với người xa lạ còn không thấy lúng túng, sao hôm nay lại cổ hủ thế?”
Nói xong lời này, anh ta đưa ly rượu đã rót đầy cho chú rể, bị người ta trừng mắt liếc nhìn, lúc này mới phát hiện bản thân nói lỡ miệng.
Vội vàng cười làm lành, tiện thể nâng ly đưa cho Lương Hi: “Chị gái à, đừng để ý cho, người anh em này của tôi bình thường không có tục như thế, tôi mắng người khác mấy câu mắng đến quen mồm.”
Lương Hi nghĩ thầm lời giải thích này còn không bằng đừng giải thích còn hơn, miễn cường đè sự khinh thường trong mắt, cô đưa tay nhận lấy ly rượu.
Lúc phù rể khuyên cô, cô đã có ý hay, khi rượu này cầm đến tay trực tiếp uống sạch, lại uống thêm hai ly coi như là bội tội, không thể để cho bọn họ cơ hội tiếp tục ồn ào khuyên bảo.
Thật sự không phải cô không chơi nổi, mà là mấy người bạn trên bàn này bao gồm cả phù rể ý đồ quá rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến cô có chút dị ứng, phản nghịch đều bị kích động ra.
Bọn họ càng muốn cô uống cùng phù rể, cô càng không uống đấy.
Kết quả duỗi tay qua, còn chưa chạm vào chân ly, ly rượu đã bị người khác nhanh tay lẹ mắt đoạt đi.
Cô không kịp chuẩn bị nhưng trong lòng mơ hồ có phỏng đoán, vô thức ngẩng đầu nhìn, chủ nhân của cái tay kia quả thật là Kiều Sâm.
Không thể trách Lương Hi kinh ngạc được, từ lúc vừa bắt đầu bị mời rượu, mãi cho đến một khắc trước khi nhận rượu, Kiều Sâm chưa nói nửa lời, Lương Hi còn tưởng rằng trong lòng anh có khúc mắc với câu “Không phải là bạn trai bạn gái” trước kia, chờ sau khi kết thúc cũng sẽ lấy lý do không có lập trường qua loa lấy lệ với cô.
Trong lòng đột nhiên tràn đầy niềm vui sướng, tâm trạng vốn bị mấy người này làm cho có chút sa sút nháy mắt tan biến, cô không chút che giấu, nở nụ cười giảo hoạt với anh, dự định xem thử Kiều Sâm muốn giải quyết giúp cô như thế nào.
Cướp lấy ly rượu sắp nhét vào trong tay người khác, anh trai rót rượu kia lập tức không vui, bất mãn làm ầm với Kiều Sâm: “Người anh em này sao thế hả? Rượu này là rót cho chị gái kia nha, anh đây tính phá đám hả?”
Cả một bàn 10 người, hết 8 người đều quen biết phù rể, 5 người trong đó là anh em chơi với nhau trong giới, vừa rồi nghe bọn họ nói chuyện lâu như vậy, anh không tin người đàn ông này không biết, còn dám cản đường bọn họ.
Kiều Sâm không cùng bọn họ lăn lội trong giới, không quen biết bọn họ, tương tự, đối với chuyện bọn họ không biết mình anh cũng không để ý lắm.
Ánh mắt không nhanh không chậm quét mắt nhìn bọn họ một vòng, không thèm để ý đến người rót rượu, anh nâng ly rượu lên giống như ra hiệu với phù rể: “Hôm nay là ngày vui thế này, đừng ép buộc cô nương nhà người ta chơi đại mạo hiểm, cậu thật sự muốn uống rượu giao bôi, tôi uống với cậu.”
Lời này anh nói mềm mỏng, thật ra giọng không nhỏ, vừa vặn để mấy bàn xung quanh nghe thấy, nhưng phàm là người có chút đầu óc đều có thể nghe được sự đối chọi gay gắt bên trong, mắng anh ta ép buộc con gái còn giả vờ vô tội.
Thật sự muốn uống ly rượu giao bôi này thì đừng để ý đối tượng, nếu như lúc này anh còn kiên trì uống cùng cô gái này, vậy người tới tham gia tiệc cưới tối nay, đều có thể biết anh là loại người nào.
Mới quen biết người ta bao lâu đã giở thủ đoạn này, thật sự muốn biến hôn lễ thành hộp đêm nhảy nhót à.
Nụ cười trên mặt phù rể hơi cứng lại, hoàn toàn không biết nên tiếp những lời này của Kiều Sâm như thế nào.
Người này rốt cuộc làm sao thế? Cậu ta muốn cùng phù dâu uống ly rượu giao bôi, hại anh ta chỗ nào mà phải chạy ra ngáng chân?
Cảm nhận được người ở bàn xung quanh như có như không quăng ánh mắt ăn dưa qua, cậu ta do dự một chút, đáp lại: “Uống cùng anh thì không cần…”
Sau đó rõ ràng còn có lời, chỉ là không biết rốt cuộc lời bỏng miệng hay là nguyên nhân gì khác, anh em phù rể ấp úng không nói lên lời.
Lúc này cô dâu phía trước rốt cuộc phát hiện người sau lưng không theo kịp, nói với Hoắc Khâm một tiếng, cô qua đây xem xảy ra chuyện gì rồi.
Có người bàn bên cạnh xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện nói cho cô biết, sau khi nghe xong An Nhiên trực tiếp không cho mặt mũi bật cười thành tiếng: “Không phải chứ tôi nói chú nghe này chú nhỏ, thời đại nào rồi, còn uống rượu giao bôi?”
Lúc này Lương Hi mới biết phù rể này lại là em trai của Hoắc Khâm.
“Không có, đây không phải là bọn họ ồn ào sao.” Lần này Hoắc Lan rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, mỉm cười bồi tội: “Lương tiểu thư thật sự ngại quá, tôi cũng nói bọn họ không cần đùa hai chúng ta, bọn họ lại không nghe…”
Lời nói còn chưa dứt, lại có người không ngại lớn chuyện chen vào: “Hoắc tiên sinh thật biết nói đùa, ban nãy không phải ngài còn không ngừng thúc giục Lương tiểu thư uống ly rượu giao bôi với ngài sao?”
Là giọng của con gái, ở bên cạnh Kiều Sâm, khi nói chuyện giọng giống như tiếng nhạc cụ, du dương dễ nghe, ngược lại tính cách nhìn qua không giống lắm.
Trông cũng rất đẹp, hoàn toàn không thua gì các tiểu hoa siêu nổi tiếng, hơn nữa càng nhìn càng quen mắt.
Nhưng cho dù Lương Hi điểm danh hết một lượt tiểu thư trong giới giải trí và trong giới cô biết, cũng không thể nghĩ ra được cô ấy là ai.
“Hoắc Lan, không phải chứ, chị dâu khuyên chú.” An Nhiên sau khi nghe xong lắc đầu ngay: “Lần sau trước khi muốn tán tỉnh em nào lên trên mạng học trước đi, thủ đoạn này quê xỉu không cô gái nào thèm phản ứng lại chú đâu.”
So với Kiều Sâm thì An Nhiên càng khiến người ta ngượng ngùng hơn, trực tiếp khiến mặt Hoắc Lan đỏ bừng.
“Được rồi, dừng ở chỗ này đủ lâu rồi, anh chú còn ở phía trước chờ chú đấy.” Thấy cậu ta còn muốn nói gì nữa, An Nhiên không muốn cho cậu ta cơ hội nói, gọi người đi về phía trước.
Trước khi đi, Lương Hi nhìn thoáng qua cô gái vạch mặt lời nói dối của Hoắc Lan- cô ấy ngồi ở bên cạnh Kiều Sâm, váy dài màu lam nhạt, tóc dài được tết xương cá để ở một bên vai, trên mặt trang điểm rất nhạt, nhưng cũng rất thích hợp với tướng mạo xinh đẹp của cô ấy.
Cô ấy vốn đang nhìn chằm chằm vào Lương Hi, sau khi thấy cô nhìn cô ấy, cũng không tránh né, lộ ra nụ cười cực kỳ thân thiện.
Lương Hi vô thức mỉm cười tương tự đáp lại cô ấy, nhưng trong mắt nửa phần ý cười cũng không có.
Cô gái này, là người ở cùng Kiều Sâm hôm đó ở quán bar, thân mật gọi anh là “A Sâm”.
Vốn tưởng rằng tránh thoát một bàn này của Hoắc Lan, kính rượu phía sau một đường sẽ không có chuyện gì xấu.
Cô ngàn vạn lần không ngờ tới, ở bàn tiếp theo sẽ đụng phải Kiều Hành Trinh.
Tất nhiên Kiều Hành Trinh cũng liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt không có ý tốt, nhưng cũng vô cùng lịch sự, theo sau khi vị trưởng bối tuổi tác lớn hơn chúc phúc đôi vợ chồng mới cưới.
Nghe anh ta gọi An Nhiên là “em họ”, lúc này Lương Hi mới phản ứng lại, Kiều Hành Trinh và Kiều Sâm chính là hai anh em, An Nhiên là em họ của Kiều Sâm hiển nhiên cũng là em họ của Kiều Hành Trinh, hôn lễ mời Kiều Hành Trinh có gì bất ngờ đâu?
Ngược lại người bên cạnh Kiều Hành Trinh, ban nãy An Nhiên gọi người ta là dượng cả...
Cô không biểu cảm mà đánh giá ông ta, quả nhiên cảm thấy tổ hợp ngũ quan của ông ta cực kỳ quen thuộc...
Tướng mạo của Kiều Thịnh Hành quả thực không tệ, cho dù là người đã qua tuổi 50, cũng có thể người nổi bật trong nhóm trung niên già nua tuổi tứ tuần.
Chính là cặp mắt phượng nhìn qua đa tình lại bạc tình kia, khó trách năm đó có thể làm ra chuyện khiến người ta khinh thường như vậy.
Lúc đến lượt cô và Hoắc Lan, cô cùng Hoắc Lan quy củ chào hỏi người trên bàn, bởi vì bàn này khá nhiều trưởng bối, có cả nhà họ Kiều và nhà họ An, Lương Hi cũng sợ nhận nhầm người, làm cho An Nhiên mất mặt.
Đặc biệt là giữa cô và Kiều Hành Trinh cực kỳ xấu hổ, chỉ muốn nhanh chóng đến bàn kế tiếp, tránh để đang yên lành lại có chuyện xen ngang.