Lam đạo nhân thấy vẻ mặt Hứa Thuận tê dại, lại truyền cho hắn một bộ Ngũ Cầm Hí giúp hắn lưu thông khí huyết.
“Ai cũng thế cả, lúc vừa mới bắt đầu tu hành, bản thân sẽ có cảm giác khổ sở như đang ở trong chảo dầu.” Lam đạo nhân trấn an.
“Thân ở trong chảo dầu?” Hứa Thuận hỏi: “Đáng sợ vậy sao?”
“Chờ tới lúc tu hành ngươi sẽ biết.” Lam đạo nhân cũng không giải thích quá nhiều.
Tu hành vốn là “tu” đi cùng với “hành” mà không phải là “đạo” đi cùng với “ngộ”.
Giữa hiểu rõ và hành động còn cách nhau cả vạn dặm chứ chẳng chơi.
“Ăn một chút xong dập lửa đi, sau đó chúng ta lại đi tiếp.” Lam đạo nhân dặn dò.
Hứa Thuận nghe theo lời dặn, lập tức lấy miếng lương khô trong túi trên đeo vai ra, hơ qua trên lửa rồi gặm từng miếng một.
Lương khô rất khó ăn!
Còn Lam đạo nhân lại có thể ăn gió uống sương, giống như thần tiên trên trời, ông ta đã Tích Cốc từ lâu, không cần ăn lương khô.
Sau khi ăn xong, hắn lại dập tắt lửa.
Thời tiết trên núi vốn là ngày nóng đêm lạnh, nếu ban đêm không có lửa chưa biết chừng hắn đã lạnh đến run rẩy cả người rồi.
Đêm qua lửa vẫn không ngừng thiêu đốt, chắc do Lam đạo nhân thi pháp, nếu không hẳn là nó đã tắt từ lâu rồi.
“Đi thôi!” Lam đạo nhân thấy Hứa Thuận chân tay vụng về dập tắt lửa, mới đứng dậy nói.
Còn nhớ thời điểm ông ấy gặp được tên đồ đệ này trông hắn cũng không giống con cháu nhà giàu, sao tới cả những việc nhỏ nhặt như nhặt củi dập lửa này cũng vụng về thế?
Có lẽ đây chính là cái giá của việc có tài văn chương chăng?
Lam đạo nhân lắc lư đống thịt mỡ trên người, bước nhanh về một hướng.
“Sư tôn, hình như hôm qua chúng ta không đi hướng này mà?” Hứa Thuận đi hai bước, không nhịn được bèn hỏi.
Cảm giác phương hướng của hắn vẫn rất tốt.
Hôm qua là hướng Bắc, nhưng đến hôm nay hình như là hướng Đông Bắc rồi.
“À, không sao cả.” Lam đạo nhân thản nhiên nói.
“Sư tôn, chúng ta đang đi đâu thế?” Hứa Thuận dứt khoát hỏi ra vấn đề mà bản thân đã muốn hỏi từ mấy hôm trước rồi.
“Vi sư cũng không biết, đi tới đâu thì tới thôi!” Lam đạo nhân đáp.
“Hả?” Hứa Thuận không hiểu.
Người thân là cao thủ Đại Thừa kỳ, có lẽ cũng được coi là tồn tại lông phượng sừng lân trong Tu Tiên giới, sao cứ đi loanh quanh khắp núi như vậy?
“Tùy tính mà động, tùy tâm mà tĩnh, tùy duyên mà tới.
Giờ vi sư đi đâu cũng đều như nhau.” Lam đạo nhân cảm khái nói: “Vi sư chỉ muốn ngắm nhìn thật kỹ mảnh đất Xích Huyền Thần Châu này trước khi phi thăng thôi.”
Đi đến đâu cũng giống nhau, chỉ là trước khi phi thăng phải ngắm nhìn quê hương một lần.
Đây cũng là mục đích Lam đạo nhân bước tới nhân gian.
Đơn giản như thế, thuần túy như thế mà thôi.
Nói nghe lãng mạn vậy nhưng thật ra, cả hành trình ông ấy chỉ đi loanh quanh, hướng Đông chơi một chút, hướng Tây dạo thêm một lát, vậy thôi.
Hôm nay đến chỗ này kịp buổi họp chợ, ngày mai tới trấn kia ăn món đặc sản địa phương, vô cùng nhàn nhã.
Nếu như dùng video để ghi chép lại thì những chuyện hai sư đồ bọn họ đã trải qua trong khoảng thời gian này, cũng tương đương với chặng đường tác nghiệp của blogger chuyên về ẩm thực.
Đúng vậy, chính là hai sư đồ bọn họ.
Hứa Thuận chợt phát hiện Lam đạo nhân cũng không phải một tu sĩ thuần chân, chỉ biết ăn gió uống sương, mà là gặp được món ngon mới ăn.
“Sư tôn, người sắp phi thăng rồi, sao còn ăn nữa?” Hứa Thuận ăn bánh giầy ngọt ở trấn của người phàm, nhìn Lam đạo nhân cũng ăn như hổ đói bên cạnh, thật sự không nhịn được phải lên tiếng hỏi.
Hắn không hỏi sao được? Lương khô một miếng cũng không nếm nhưng gặp món ngon là lập tức xuất kích ầm ầm ngay.
Đây là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa thật sao?
“Tại ăn rất ngon mà!” Lam đạo nhân nói với vẻ đương nhiên.
Bánh giầy ngọt mềm mềm dẻo dẻo, bên trong cuộn một chút đậu đỏ và bột đường, cắn một miếng vừa mềm vừa ngọt lại vừa thơm.
Cực kỳ ngon miệng.
“Trong này còn cho thêm mỡ lợn, nếu không sẽ không thơm ngon như vậy.” Lam đạo nhân lại đưa ra bình luận.
“Sư tôn, không phải tu sĩ Đại Thừa kỳ đều không ăn ngũ cốc hoa màu để tránh bị lây dính trọc khí sao?” Hứa Thuận thực sự không hiểu.
“Ngươi nghe ai nói thế?” Lam đạo nhân vừa một hơi ăn hết chiếc bánh giầy ngọt, mới nhìn thoáng qua Hứa Thuận, lên giọng hỏi: “Chẳng lẽ tu tiên là vì không ăn ngũ cốc hoa màu sao?”
“Ta nghe...” Hứa Thuận ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng lại không nói gì.
Hắn cũng không thể nói là ‘ta đọc trong tiểu thuyết thấy người ta nói như vậy’ được.
“Đồ nhi à, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là cách nhìn của ngươi với chuyện tu tiên có một vài thành kiến mà thôi.” Lam đạo nhân cầm chiếc bánh giầy ngọt mới lên tay, hung hăng chấm đầy đường cát màu vàng nhạt, rồi vừa nhét vào miệng vừa nói:
“Con người từ nhỏ đã ăn ngũ cốc hoa màu để lớn lên, sao sắp thành Tiên lại không được ăn ngũ cốc hoa màu nữa? Như vậy có phải rất phi lý hay không?”
Hứa Thuận nghĩ lại, hình như ~ hình như cũng có chút phi lý thật?
Nhưng vẫn còn một điều gì đó hơi lấn cấn mà hắn thực sự không thể nói rõ ra...