Lúc Hứa Thuận còn đang do dự, bỗng nhiên đám mây trên trời tan ra, vầng trăng trên cao tỏa xuống thứ ánh sáng trong trẻo lạnh lùng, thoáng cái đã vương đầy trời đất.
Hứa Thuận có chút sững sờ, hắn có cảm giác ánh trăng trên kia đã bị trói buộc lại, sau đó bị ép phải chiếu vào khoảng giữa rừng núi xa xa.
Ngay sau đó, một người mặc áo trắng, với mái tóc trắng đầy đầu, chậm rãi bay lên trời trong ánh trăng vằng vặc.
Nàng nhẹ nhàng xoay tròn một cái, khiến bộ y phục trên người cũng theo đó mà chuyển động.
Sau đó, thân hình nàng bắt đầu uốn éo cực kỳ xảo diệu, nhẹ nhàng, linh động, dùng tư thế ưu nhã như thể đang nhảy múa cùng ánh trăng.
“Sư tôn, bên kia có người ngoài hành tinh!” Hứa Thuận chỉ vào người trong ánh trăng phía xa, lập tức thốt lên.
Lam đạo nhân thuận theo lời nói của hắn, quay đầu nhìn về phía đó.
Nhân lúc Lam đạo nhân quay đầu, Hứa Thuận vội vàng ném cái cục màu đen sì trong tay vào mảnh rừng núi phía xa.
Món đồ chơi kia vẫn nên để dành tặng cho đám động vật nhỏ trong tự nhiên thì hơn!
Tất nhiên là động tác nhỏ của Hứa Thuận không thể qua được con mắt của Lam đạo nhân.
Thần thức của tu sĩ Đại Thừa kỳ có thể bao phủ phạm vi hơn mười dặm xung quanh mà, chẳng qua lúc bình thường Lam đạo nhân không thích phóng thần thức ra ngoài thôi.
Động vật đánh nhau, con người cãi nhau, động vật giao phối, con người quan hệ, quá mức ồn ào.
Yên tĩnh một chút cũng tốt.
Vừa rồi, ông ấy đã nghĩ kỹ, chờ tới khi Hứa Thuận ăn cái cục đen sì kia, mình sẽ dùng pháp thuật để biến đống than ấy thành lương khô.
Đương nhiên là ông ấy sẽ không để đồ nhi của mình phải ăn đồ bị nướng hỏng, nhưng không ngờ Hứa Thuận lại dùng cách này để hóa giải hoàn cảnh khó xử vừa rồi.
Nấu cơm khó thật.
Làm một cái thùng cơm vẫn tốt hơn.
Ấy không, không phải thùng cơm, là blogger ẩm thực, đi truyền bá khói lửa nhân gian!
Lam đạo nhân nghĩ tới đây lại nhìn về phía con yêu quái dưới ánh trăng kia.
Ồ ~ nhảy không tệ, đáng tiếc là...
Lam đạo nhân rung đùi đắc ý, sau đó không thèm nhìn đối phương nữa.
“Sư tôn, đó là thứ gì thế? Tinh linh trong núi? Hay mỹ nhân dưới ánh trăng?” Hứa Thuận nhìn người trên trời, lại tiếp tục hỏi.
Lam đạo nhân lắc đầu đáp: “Đều không phải, đó là yêu quái!”
Yêu quái? Loại yêu quái nào lại khiêu vũ dưới ánh trăng như thế? Hơn nữa, yêu quái còn có thể làm ra chuyện thế này à?
Hứa Thuận rất tò mò, lại hỏi: “Sư tôn, chúng ta có thể tới gần hơn để xem không?”
Ban đêm đồ đệ muốn nhìn người khác khiêu vũ, Lam đạo nhân thực sự không có lý do gì để từ chối.
Bởi vì loại chuyện như vậy, lúc ông ấy còn trẻ cũng từng làm qua rồi, thậm chí lúc ấy lão bất tử kia còn đứng ra ngăn cản ông ấy nữa.
Bây giờ ông ấy đã làm sư tôn, đương nhiên là phải thuận theo ý đồ nhi rồi.
Vì thế hai sư đồ bọn họ lại trèo đèo lội suối dưới ánh trăng, đi hơn mười dặm về phía kia.
Càng tới gần, Hứa Thuận càng thấy rõ ràng.
Ban đầu, thứ hắn thấy chỉ là một bóng người nhỏ bé, nhưng càng tới gần, bóng người nọ lại chậm rãi phóng lớn lên, khiến hắn cũng dần dần thấy rõ những đường nét trên người đối phương.
Mãi cho đến khi cả hai đi tới một cái hồ nhỏ trong núi, Hứa Thuận mới thấy rõ người đang khiêu vũ đằng kia.
Tướng mạo...!thôi đừng hỏi, ở độ cao như vậy, ai mà thấy rõ được?
Mà cũng không biết có phải do y phục hay không nhưng Hứa Thuận cảm thấy phần kia rất phẳng.
Theo những động tác nhảy múa của nàng, ánh trăng lại biến thành những sợi tơ từ từ dung nhập vào trong cơ thể ấy, khiến cho nhiệt độ xung quanh cũng càng lúc càng lạnh.
Đó là sự lạnh lùng của Thái Âm Tinh.
Hoá ra nàng nhảy múa như vậy cũng không phải là vô mục đích mà là đang hấp thu tinh hoa của Thái Âm Tinh để tu hành.
“Sư tôn, tiếp theo chúng ta có cần ra tay hàng yêu trừ ma không?” Đây là lần đầu tiên Hứa Thuận nhìn thấy yêu quái, hắn lập tức lên tiếng hỏi.
“Ta thấy trên người đối phương không có huyết sát khí, là một con yêu quái đứng đắn.” Lam đạo nhân lắc đầu nói: “Trời cao có đức hiếu sinh, yêu cũng có thể tu hành thành Yêu Tiên.”
“Trên Tiên giới có rất nhiều Tiên Nhân xuất thân từ Yêu Tiên, ví dụ như...”
“Ví dụ như Nhị Thập Bát Tú?” Hứa Thuận tiếp lời.
Trong Nhị Thập Bát Tú, không một ai là con người.
“Trừ bọn họ ra thì Tinh Quan dưới trướng bọn họ cũng đều là Yêu Tiên cả.
Người và yêu đến cuối cùng cũng đều đắc đạo thành Tiên, Yêu tu không giết người làm bậy thì không cần quản.” Lam đạo nhân nói.
“Nếu đã giết người thì không thể giữ lại phải không?” Hứa Thuận nói: “Vậy ngược lại nếu tu sĩ vô duyên vô cớ đi giết Yêu tu thì sao...”
“Tất nhiên là bên phía Yêu tu cũng sẽ đi tìm kẻ gây sự kia để xử lý, bên trên bọn họ cũng có người đấy.” Lam đạo nhân chỉ lên trời rồi nói.
Cái gọi là bên trên kia, tất nhiên chỉ Tiên giới rồi.
...
Ta cho rằng tu sĩ và Yêu tu chung sống hòa bình là vì cả hai phương đều có đạo đức tốt, không ngờ lại vì bên trên các ngươi đều có người.
Rất hợp lý!
Quá hợp lý!
Hai bên đều có phụ huynh, như vậy các bạn nhỏ mới không dám đánh nhau.