“Vậy...!liệu có khả năng Tiên Nhân và Yêu Tiên trên Tiên giới đánh nhau sẽ gây ảnh hưởng tới cả Tu Tiên giới chúng ta hay không?” Hứa Thuận bắt đầu mặc sức tưởng tượng, hỏi.
Lam đạo nhân nhìn thoáng qua Hứa Thuận, sau đó mới lên tiếng nói: “Rất nhiều rất nhiều năm về trước, Tiên giới từng truyền xuống một đạo Tiên chỉ, nói là muốn xóa sổ toàn bộ đám yêu quái ở chốn nhân gian, muốn trả lại một vùng thiên địa tươi sáng cho nhân loại.”
“Sau đó giết tới máu chảy thành sông?” Hứa Thuận hỏi.
“Không.
Chúng ta đều coi Tiên chỉ như đánh rắm.” Lam đạo nhân đáp.
“...”
“Hả? Vì sao lại thế?” Hứa Thuận không hiểu.
“Vì chẳng có tí lợi ích thiết thực nào, ai lại muốn chém chém giết giết với nhau?” Lam đạo nhân thản nhiên đáp lại: “Tùy tiện truyền một đạo Tiên chỉ xuống đã bắt chúng ta phải đi bán mạng rồi, dựa vào đâu mà tự tin như vậy?”
“Đối phương có là phụ thân nhà ta thì cũng phải để ta hỏi một câu vì sao chứ?”
Ách...!Nói cũng đúng.
Giống như người đi làm thuê bị ông chủ của công ty sắp xếp cho một đống việc, nhưng ông chủ chẳng hề ném cho chút xíu cổ vũ hay lợi ích nào thiết thực cả, chỉ bảo ngươi phải làm việc mà thôi!
Thế thì ai con mẹ nó sẽ làm tốt? Cứ làm tà tà mà kiếm tiền lương thôi.
Hứa Thuận rất hiểu tâm tính của đám người trong Tu Tiên giới này, các người ở trên đó đánh tới ngươi chết ta sống cũng muốn chúng ta ở dưới này phải đánh tới ngươi chết ta sống? Cũng được, chúng ta không ý kiến, vấn đề là các ngươi chỉ ra lệnh đánh thôi chứ không cho chúng ta chút ích lợi gì.
Các ngươi chỉ muốn dùng một đạo Tiên chỉ đã bắt chúng ta đi làm bia đỡ đạn cho các ngươi rồi?
Chúng ta có phải một lũ ngu đâu?
Tiên chỉ có thể ràng buộc được Tiên Nhân, nhưng chúng ta không phải Tiên Nhân mà?
Trong cả vạn tu sĩ mới tìm ra một người có thể phi thăng thành Tiên.
Vì một người trong vạn người này mà những người khác phải đánh đánh giết giết?
Có cục shit ấy! (Đừng có nằm mơ!)
Hứa Thuận lại một lần nữa cảm nhận được điểm mấu chốt vừa linh hoạt lại vừa chân thật của Tu Tiên giới.
Dù sao bọn họ cũng là người sống sờ sờ, ai chẳng có suy nghĩ của riêng mình?
Chính vì bọn họ là người sống sờ sờ, vậy nên Tu Tiên giới lại càng thêm trừu tượng so với trong tưởng tượng của hắn.
Dù sao thì hiện thực còn kỳ quái hơn cả tiểu thuyết.
Sư đồ hai người dõi mắt quan sát bóng dáng đang nhảy múa trên trời nhưng lại trò chuyện về chủ đề hoàn toàn không liên quan gì tới đối phương, có cảm giác bản thân vừa xem phát sóng trực tiếp vừa nói chuyện phiếm với nhau.
Trò chuyện một lát, người nhảy múa trên trời kia đã dần dần dừng lại, ánh trăng cũng không còn tỏa sáng rực rỡ như trước nữa mà biến thành trạng thái bình thường rồi.
Mây đen cũng theo gió kéo tới, che khuất hơn một nửa mặt trăng.
Rõ ràng là người nọ đã hoàn thành quá trình tu luyện của ngày hôm nay.
Người nọ phi thân xuống, mang theo một cơn gió nhẹ, đi tới trước mặt Hứa Thuận và Lam đạo nhân, khom người bái lạy rồi nói: “Xà Vô Bảo bái kiến tiền bối và đạo hữu.”
Gã vừa mở miệng đã nghe thấy một thanh âm vô cùng từ tính vang lên.
Hoá ra gã này là một nam yêu.
Từ cái tên của nam yêu này có thể đoán ra xuất thân của gã có liên quan đến rắn.
Hứa Thuận nhìn Xà Vô Bảo với mái tóc dài bồng bềnh, một thân áo trắng, tướng mạo anh tuấn mang theo chút âm nhu trước mắt, chỉ biết yên lặng không nói năng gì.
Không ngờ nửa đêm hắn đi xem người khác nhảy múa, lại là xem một nam nhân nhảy! Ngươi nói xem, một nam nhân như ngươi lại nhảy đẹp như vậy để làm gì? Lại còn nửa đêm nửa hôm ngươi đi ra ngoài này nhảy?
Sớm biết thế đã không tới xem rồi, đúng là xui xẻo mà!
Chẳng trách Hứa Thuận lại tưởng lầm, thật sự là khi nhìn thấy một người mặc áo trắng uyển chuyển xoay quanh lại nhảy múa xinh đẹp như vậy, không ai lại nghĩ đối phương là nam yêu cả.
Dù sao thì tại Tu Tiên giới này, Hứa Thuận cũng còn rất trẻ.
Lam đạo nhân có vẻ vô cùng bình tĩnh, thật ra thì vừa rồi ông ấy cũng có chút tiếc nuối về chuyện này.
Ông ấy nhìn Xà Vô Bảo một thoáng mới lên tiếng nói: “Bần đạo là Lam Nhiêm của Thanh Hoa Phái, đây là tiểu đồ của ta.
Ngươi họ Xà? Là yêu của Xà Sơn sao?”
Hứa Thuận thấy ngón tay Xà Vô Bảo khẽ động, dường như đang đếm “Xích Tranh Hoàng Lục Thanh Lam Tử”, sau khi đã đếm rõ, gã mới vội vàng quỳ lạy: “Không biết Lam Chân Nhân ở trước mặt, thật tội lỗi quá.”
“Bình thủy tương phùng, nào có tội gì?” Lam đạo nhân nhẹ nhàng nâng tay, nói.
Tu sĩ từ Nguyên Thần trở lên đều có thể tôn xưng là “Chân Nhân”.
Theo cái nhấc tay của Lam đạo nhân, Xà Vô Bảo không tự chủ được mà đứng dậy.
Gã cũng chỉ là một con Yêu tu Long Hổ Kỳ, tu vi kém Lam đạo nhân cả vạn dặm.
“Bẩm Chân Nhân, tại hạ đúng là một con tiểu xà của Xà Sơn.” Giọng điệu của Xà Vô Bảo lại càng thêm cung kính.
“Ồ? Chẳng trách ta lại thấy công pháp của ngươi khá quen thuộc.
Ngươi có biết Xà Quân Vũ không?” Lam đạo nhân lại hỏi thêm.
Lỗ tai Hứa Thuận lập tức dựng đứng lên, sao cái tên Xà Quân Vũ này nghe giống tên của một nữ yêu vậy nhỉ?