Bởi vậy những lời nói cử chỉ và ý tưởng kỳ diệu mà trong lơ đãng thi thoảng Hứa Thuận lại để lộ ra đã khiến Lam đạo nhân có vài suy đoán, nhưng ông ấy vẫn luôn giả bộ hồ đồ, chỉ sợ Hứa Thuận hiểu lầm.
Hiểu lầm ông ấy vì Hứa Thuận vừa sinh đã hiểu mà thu hắn làm đồ đệ, hiểu lầm ông ấy có mưu đồ gì với Hứa Thuận.
Người trẻ tuổi hễ có chút thiên phú đều đính kèm với ảo tưởng bản thân có thể bị hãm hại, ông ấy cũng từng trải qua quãng thời gian có tuổi tác và suy nghĩ như vậy rồi nên khá hiểu.
Hứa Thuận suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu như sinh ra đã hiểu rõ rất nhiều chuyện mới được coi là sinh ra đã biết, vậy thì ta không phải.”
“Ồ.” Lam đạo nhân bình tĩnh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ông ấy lựa chọn tin tưởng đồ nhi của mình.
“Bởi vì khoảng một năm trước, đột nhiên trong đầu ta lại có thêm rất nhiều tri thức kỳ quái.” Hứa Thuận tiếp tục nói thêm: “Ta cũng không biết tình huống như vậy có được tính là sinh ra đã biết hay không.”
Lúc hắn xuyên tới thế giới này, thân thể hiện tại đã được mười mấy tuổi.
Vậy nên không thể tính là sinh ra đã biết được.
“...Đồ nhi, lần sau ngươi có gì cứ nói luôn một lượt đi.” Lam đạo nhân bị cách nói chuyện của Hứa Thuận làm cho thực sự cạn lời.
“Tình huống của ngươi không tính là sinh ra đã biết, mà là một loại tình huống khác.” Lam đạo nhân suy nghĩ giây lát rồi nói: “Có thể coi là giác tỉnh túc tuệ (trí nhớ vốn có từ lâu đột nhiên tỉnh lại).”
“Giác tỉnh túc tuệ? Thật sự có kiếp trước kiếp này kiếp sau sao? Thật sự có âm tào địa phủ sao?” Hai mắt Hứa Thuận sáng lên, hắn vội vàng hỏi.
Có Tiên Nhân tất sẽ có địa phủ?
Có trường sinh tất sẽ có luân hồi?
Rốt cuộc thế giới này là cái dạng gì đây?
Ở kiếp trước, thông qua sách vở Hứa Thuận có thể biết được thế giới là cái dạng gì, nhưng tại Tu Tiên giới, tu sĩ đã làm thế nào để nhận thức được thế giới?
Đương nhiên là nhóm tiền bối đi thăm dò, sau đó ghi chép lại, nhóm hậu nhân dựa vào tiền đề là những kiến thức của tiền bối, cũng không ngừng mò mẫm thăm dò, đi dọc theo con đường của tiền nhân, cuối cùng loại bỏ cái giả giữ lại cái thật, bảo lưu cho đời sau.
Hơn nữa, tu sĩ ở giai đoạn Đại Thừa kỳ và Phi Thăng kỳ đã gần như là vô địch tại Tu Tiên giới rồi, đương nhiên là bọn họ có thể đi thăm dò được rất nhiều nơi.
Có thể nói Tu Tiên giới ở trong mắt một số tông môn vốn không hề có bí mật.
“Nghe nói là có, mà cũng nghe nói là không.” Lam đạo nhân suy nghĩ một lát rồi nói.
Đây không phải là nói nhảm sao?
“Vậy là không có? Hay có?” Hứa Thuận có cảm giác Lam đạo nhân đang đánh đố mình.
“Có tổ sư nói, thế giới có luân hồi và địa phủ.
Nhưng có tổ sư lại nói, không có luân hồi và địa phủ.” Xưa nay Lam đạo nhân vốn không thích đánh đố, vì vậy mới nói tiếp: “Những ghi chép có liên quan tới luân hồi của bọn họ, trước sau đều có sự chênh lệch rất lớn, thậm chí bên trong còn ẩn chứa rất nhiều điều mơ hồ, bởi vậy có hay không vốn không thể xác định được.”
“Nhưng ta cảm thấy, nếu có luân hồi, sẽ sinh ra rất nhiều điểm mâu thuẫn.”
“Cảm thấy? Mâu thuẫn?” Hứa Thuận vẫn không hiểu.
Người dựa vào đâu mà cảm thấy như thế?
Lam đạo nhân âm thầm suy tư hồi lâu mới lên tiếng nói: “Theo truyền thuyết, sau khi người ta chết rồi, muốn đầu thai một lần nữa đều phải dựa theo trình độ thiện ác của cuộc đời trước khi chết đi.
Nếu có tiêu chuẩn thiện ác thì sao thế giới vẫn có nhiều người xấu ít người tốt?”
“Người xấu nhiều, có phải chứng tỏ rằng âm phủ không dựa theo tiêu chuẩn thiện ác để cho đầu thai hay không? Nếu như vậy thì làm thế nào để quyết định được tiêu chuẩn luân hồi chuyển thế?”
“Hay là từ trước đó, người xấu vốn đã nhiều hơn người tốt? Hoặc là người tốt đầu thai đến nhân gian rồi biến thành người xấu?”
“Thêm nữa, luân hồi chuyển thế là do ai quyết định việc đầu thai làm người? Bọn họ làm công việc này như thế nào? Liệu người khác có thể tác động vào quá trình đó được không?”
“Nếu như luân hồi có thể quyết định được thân phận của cuộc đời tiếp theo thì liệu có thể quyết định căn cốt của con người hay không?”
“Sở dĩ tu sĩ là tu sĩ, bởi căn cốt của tu sĩ không giống với người bình thường, có thể thu nạp linh khí trong thiên địa.
Đồ nhi, ngươi cứ tưởng tượng thử xem, nếu trước khi ngươi sinh ra, thân phận và căn cốt của ngươi đã được quyết định sẵn từ trước thì sao? Ngươi không cảm thấy điều này rất đáng sợ hả?”
“Mệnh của tu sĩ lại chẳng phải trời sinh? Chẳng lẽ trước khi tu sĩ đầu thai đã bị người khác tác động vào rồi?”
Lam đạo nhân đặt ra rất nhiều câu hỏi, khiến Hứa Thuận nghe mà sửng sốt không thôi.
Hắn vốn cho rằng luân hồi chính là sau khi chết đến âm tào địa phủ rồi chuyển thế đầu thai làm người, không ngờ Lam đạo nhân lại suy xét đến nhiều khía cạnh như vậy.
Rất giống kiếp trước của Hứa Thuận, có người sẽ suy nghĩ về những chuyện tưởng như rất bình thường.
Ví dụ như vì sao quả táo lại rơi xuống, vì sao mây lại bay trên trời?
Lam đạo nhân là người bản địa, bởi vậy khi đối mặt với sự vận chuyển của Thiên Đạo và luân hồi chuyển thế, ông ấy cũng có cách nhìn và nghi vấn của riêng mình.
Đúng vậy, nếu thân phận của con người đã được quyết định từ trước khi xuất thân, vậy thì sự cố gắng của người bình thường còn có ý nghĩa gì nữa?
Cố gắng vì kiếp sau đầu thai sao?
Thế này...
Mẹ nó cũng quá xui xẻo[1] rồi?
[1] : Từ nguyên bản 阿三 – A Tam – Ā sān là phương ngôn của khu Thượng Hải, Giang Chiết, thường dùng với người bị mình xem thường, ngầm ý miệt thị đối phương.
Ban đầu, nó được dùng để ám chỉ những người Ấn Độ tới làm thuê, công tác tại Thượng Hải cũ.
Theo khẩu âm của người Thượng Hải, khi bọn họ nói từ “a sir” – tuân lệnh ngài, nó sẽ bật ra khá giống với từ “Ā sān”, mà ở Thượng Hải từ “sān” này lại ngầm chứa ý phản đối, tỏ vẻ bản thân xúi quẩy.)