Bởi vậy giữa những tu sĩ Đại Thừa kỳ đã có sự chênh lệch rất lớn, huống chi đây còn là chênh lệch giữa Nguyên Thần kỳ và Đại Thừa kỳ?
“Không ngờ người trong Đạo môn như các hạ cũng nhòm ngó Phật bảo!” Hòa thượng Trọc Thế nhìn Lam đạo nhân đang lười biếng nằm đó, chậm rãi lên tiếng nói.
Trọc Thế đã chờ ở đây nhiều năm nhưng lại không thu hoạch được gì.
Có điều, Phật đã kêu gọi, tất sẽ không sai.
Giờ đột nhiên có người không cho lão kiểm tra, đương nhiên là lão không thể tin tưởng đối phương chỉ đi ngang qua đây được.
Ngộ nhỡ trên người kẻ này có Phật bảo thì sao?
Trọc Thế không dám đánh cược.
Dù Lam đạo nhân đã mơ hồ mang đến cho lão áp lực rất lớn.
“Phật bảo gì cơ? Ta không có hứng thú.” Lam đạo nhân không hiểu Trọc Thế đang nói chuyện gì.
Thứ đồ chơi như Phật bảo kia có tác dụng gì với ông ấy chứ?
Ăn được hay có thể làm được gì với nó đây?
Lam Nhiêm thấy Trọc Thế vẫn kiên trì đứng ở mũi thuyền, không nhịn được lại lên tiếng nói: “Ta là Lam Nhiêm của Thanh Hoa Phái, hoàn toàn không có hứng thú với đồ của Vị Lai Tông các ngươi.”
“Lam Nhiêm?” Trọc Thế lẩm bẩm: “Trong Thanh Hoa Phái có một vị thiên tài bất thế, tu hành gần sáu - bảy trăm năm đã sắp phi thăng, phải chăng người nọ chính là các hạ đây?”
Thiên tài bất thế?
Hứa Thuận nhìn Lam đạo nhân mập mạp, hình tượng này đúng là “bất thế” thật [1].
[1] : từ 不世 – bất thế này có nghĩa là không phải đời nào cũng có, vô song phi thường, nhưng hiểu theo ý mỉa mai thì có nghĩa là ‘không bình thường’.
“Nếu ngươi đã biết vậy, hẳn cũng biết ta không có hứng thú với Phật bảo của các ngươi.” Lam đạo nhân thản nhiên nói.
Phật bảo quái quỷ gì chứ, ông ấy vốn đã chẳng để nó vào trong mắt.
Trọc Thế cúi đầu, suy tư giây lát.
Đối mặt với người sắp phi thăng, dù lão cảm thấy mình rất lợi hại nhưng cũng không dám cuồng vọng nói bản thân có thể đánh thắng được vị Lam đạo nhân này.
“Các hạ đã từng trông thấy Phật Thủ chưa?” Sau khi trầm tư một lát, Trọc Thế lại mở miệng nói.
“Phật thủ?” Lam đạo nhân suy nghĩ một lát rồi nói: “Chưa từng thấy.”
“Đồ nhi, ngươi thấy nó bao giờ chưa?” Lam đạo nhân quay sang hỏi Hứa Thuận.
“Ta từng nghe nói đến nó rồi nhưng chưa từng thấy hay ăn bao giờ!” Hứa Thuận lắc đầu đáp.
Phật thủ là một loại hoa quả nhiệt đới.
Tất nhiên là Hứa Thuận từng nghe nói tới, nhưng chưa từng ăn thử.
“Phật thủ còn ăn được à?” Lam đạo nhân trợn tròn mắt hỏi.
“Hả? Ta chưa từng ăn thử.
Nhưng nghe người ta nói thứ này khá ngọt, còn có thể dùng làm thuốc nữa.” Hứa Thuận đáp.
“Lại còn khá ngọt?” Lam đạo nhân chép miệng, ông ấy thích ăn ngọt: “Lúc quay về phải nếm thử mới được.”
“...”
Trọc Thế sững người, Phật Thủ sao mà ăn được? Lại còn khá ngọt?
Người trong Đạo môn hiện tại đều dũng mãnh như vậy sao?
“Chúng ta chưa từng thấy, cũng chưa từng ăn.” Lam đạo nhân lắc đầu nói: “Ngươi đi đi! Chớ làm chậm trễ việc câu cá của ta.”
“Chẳng lẽ các hạ đang đùa ta?” Trọc Thế cảm thấy Lam đạo nhân đang nói đùa.
“Sao? Không phải ngươi đang hỏi Phật thủ à?” Lam đạo nhân nhìn Trọc Thế, không rõ Trọc Thế có ý gì.
Không phải ngươi hỏi ta từng thấy Phật Thủ chưa à? Ta nói ta không thấy, ngươi còn bảo ta đang đùa ngươi? Ta rảnh đến thế sao?
“Là bàn tay Phật, không phải hoa quả.” Trọc Thế nói.
“Đầu Phật? Chưa từng gặp qua.” Lam đạo nhân tưởng đối phương nói tới đầu Phật.
(佛手 – fóshǒu hay bàn tay Phật – Phật Thủ và 佛头 – fó tóu hay đầu Phật đọc nhanh gần giống nhau)
“Là bàn tay Phật, không phải đầu Phật!” Trọc Thế siết chặt tay, nói.
Lão cảm thấy Lam đạo nhân trước mặt này đang cố chãi chầy cãi cối!
“Chưa từng thấy, nhưng cánh gà thì thấy rồi.” Lam đạo nhân khoát tay áo, ông ấy lại cho rằng Trọc Thế này đang cố quấy nhiễu mình.
Đã bảo chưa từng thấy Phật bảo gì đó rồi, còn cố hỏi đã từng thấy Phật Thủ chưa.
Ai biết ngươi hỏi hoa quả hay cái gì?
Trọc Thế không nói gì, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Lam đạo nhân, lão cảm thấy Lam đạo nhân đang khiêu khích mình.
Đặt Phật Thủ lên ngang hàng với cánh gà, đây là lời con người có thể nói ra sao?
Chẳng lẽ ngươi là đạo nhân Đại Thừa kỳ sắp phi thăng thì có thể sỉ nhục Phật bảo của Phật môn chúng ta như vậy?
Còn nhớ mấy năm trước, tại quá trình Phi Tưởng Phi Phi Tưởng – trong cõi Vô Sắc Giới - lão đã được Phật Tâm gợi ý, nói rằng Phật Thủ sẽ xuất hiện ở nơi đây, thu thập Phật Thủ, gom đủ kim thân của Vị Lai Phật, như vậy tương lai sẽ tới!
Đến cuối cùng, hòa thượng Trọc Thế vì Phật bảo Phật Thủ đã quyết định lĩnh giáo Lam đạo nhân một phen.
Đại Thừa thì đã làm sao?
Đại Thừa thì đánh nhau giỏi lắm à?
Lão cũng có Phật Tâm hộ thân, lại tự nhận thấy thần thông của mình không hề thua kém Đại Thừa kỳ.
“Bần tăng cả gan, muốn mời các hạ...” Thế nhưng lão vẫn chưa nói hết lời đã thấy một tia sáng màu xanh lam dí sát vào cổ họng mình.
Đó là kiếm của Lam đạo nhân!
Hứa Thuận cũng nhìn thấy kiếm của Lam đạo nhân.
Lam quang sâu thẳm, kiếm tựa băng lại tựa nước, không có chuôi kiếm, chỉ có lưỡi kiếm.
Thay vì nói nó là kiếm, nhìn vẻ ngoài này càng giống con thoi hơn.