Lam đạo nhân đã hơi mất kiên nhẫn.
Ông ấy biết, nếu bản thân là một người không có tu vi thì mình nói có lý thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không một ai để ý, không một ai chịu lắng nghe.
Chỉ như đánh rắm mà thôi!
Ngược lại, nếu bản thân là một người có tu vi của thông thiên thì kể cả khi ông ấy có nói hươu nói vượn, có sai lầm đến đâu, kiểu gì cũng sẽ có người coi đó là tiêu chuẩn.
Vì sao tu sĩ phải luyện Hộ Đạo Pháp?
Chỉ đơn thuần là chuẩn bị trước cho một ngày nào đó, khi mình gặp phải kẻ ngốc, muốn nói đạo lý với kẻ ngốc nhưng kẻ ngốc kia lại không muốn nói đạo lý với mình! [1]
[1] : trong tiếng Trung, từ 沙弥 – sa di (shāmí) có nghĩa là hoà thượng, mà từ 沙比 – shā bǐ tác giả dùng lại đồng âm với 傻逼 shǎbī – thường viết tắt là SB – ngu ngốc.
“Quả nhiên Phật Thủ đang ở trên người ngươi!” Trọc Thế nhìn kiếm quang đặt ngang cổ họng lại càng thêm chắc chắn với suy đoán trong lòng mình.
Tên kia nếu không có Phật Thủ thì làm sao phải ra tay với ta?
Lam đạo nhân cũng lười mở miệng nói chuyện, lười để ý tới tên ngu ngốc này.
Kiếm tùy tâm động, kiếm quang màu lam di chuyển quanh cổ Trọc Thế một vòng, đã thấy cái đầu Trọc Thế lộc cộc lăn xuống.
Nhưng cái đầu kia không rơi xuống mặt đất, ngược lại còn bị Trọc Thế nắm trong tay.
“Kiếm lợi hại thật!” Trọc Thế cầm cái đầu mình trên tay, kinh ngạc thốt lên: “Ta còn không có cảm giác gì.”
“Ngươi không phải đối thủ của ta, còn không mau cút!” Lam đạo nhân thấy Trọc Thế vẫn cố tỏ vẻ, lại cau mày quát.
Con lừa trọc này đúng là cmn phiền phức!
“Phật ở trong lòng, tương lai đang ở ngay trước mắt! Bần tăng sao có thể lui bước được? Sao có thể lui bước được?” Cái đầu của Trọc Thế còn mở miệng nói.
Theo lời lão nói, trước ngực lão lại bắn ra một mảnh quang mang vô lượng.
Quang mang kia tản đi lưu quang khắp bốn phía, chỉ trong nháy mắt đã khiến lão biến thành một vị Phật Di Lặc tọa trấn sông lớn, phanh ngực lộ bụng, mặt cười tủm tỉm.
Phật quang quanh trấn nhỏ cũng tụ tập về chỗ Phật Di Lặc, khiến lão nom giống hệt một vị Phật chân chính.
Đại, khoan, quảng, chiếu! (To lớn, rộng rãi, phổ biến, chiếu rọi)
“Đã thấy tương lai, sao không giao ra Phật Thủ rồi đường ai nấy đi?”
Uy áp khiến người ta muốn ngạt thở lập tức khiến Hứa Thuận và mấy người trên thuyền gần như không thể đứng vững được, ngay cả hít thở bình thường cũng khó khăn.
Trên thân Lam đạo nhân lại xuất hiện một luồng thanh phong, từng cơn gió nhẹ thổi qua, Hứa Thuận và mấy người trên thuyền đều cảm thấy khá hơn rất nhiều.
“Hoa hoè hoa sói!” Lam đạo nhân chỉ tay một cái, kiếm quang màu lam đã hóa thành một dải cầu vồng màu lam.
Cầu vồng màu lam dễ dàng xuyên thấu Phật quang hộ thân của Trọc Thế, lại một kiếm bêu đầu, chém cái đầu Phật của Phật Di Lặc rơi xuống dưới.
Với Lam đạo nhân, cái tên Trọc Thế này cũng giống như một anh bạn nhỏ, đánh nhau vốn chẳng có gì khó khăn cả.
Trên bến đò Phật Quang, vốn dĩ khi Trọc Thế hiển hiện ra dáng vẻ Phật Di Lặc, một đám người đã quỳ xuống dập đầu hô to “Phật Di Lặc hiển linh! Phật Di Lặc hiển linh!”, nhưng chỉ trong nháy mắt, cái đầu của Phật Di Lặc trong mắt bọn họ đã rơi xuống dưới rồi.
Phật cũng sẽ bị giết sao?
Bọn họ không khỏi chấn động, bởi trong mắt bọn họ, Phật Di Lặc vốn là tồn tại cao cao tại thượng.
“Trong lòng có Phật, Phật sẽ bất diệt!” Cái đầu Phật Di Lặc khổng lồ quay cuồng không ngớt, vừa lăn lộn vừa hô to...
Lam đạo nhân lại lặng lẽ không nói gì, chỉ thấy kiếm quang xoay chuyển, dải cầu vồng màu lam như dựng thẳng đứng lên, hung hăng cắt cái đầu Phật Di Lặc kia thành hai nửa, sau đó kiếm quang lại quét ngang tới, hai nửa Phật Di Lặc còn lại cũng biến thành bốn mảnh.
Hứa Thuận nhìn rất rõ hai lần bêu đầu vừa rồi, lại cộng thêm nhát chém chữ thập này, Lam đạo nhân vừa ra tay đã hạ tử thủ.
Vị sư tôn này của hắn bình thường không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là tử thủ, tuyệt đối không dây dưa dài dòng.
“Trong lòng có Phật, Phật sẽ vĩnh hằng!” Phật Di Lặc bị kiếm quang cắt thành bốn nửa cùng với Trọc Thế ở bên trong Phật Di Lặc, trong chớp mắt lại khôi phục như lúc ban đầu, tựa như luồng kiếm quang vừa rồi vốn chưa từng xuất hiện.
“Giao Phật Thủ ra, sẽ để ngươi đi qua!” Trọc Thế mở miệng nói.
Nhiều năm trước, lão ngẫu nhiên thu được Di Lặc Phật Tâm, ỷ vào có Phật Tâm Hộ Thể khiến mình bất tử bất diệt, lão đã một đường tu hành đến tận Nguyên Thần này.
Hiện giờ lão muốn gom góp đủ kim thân của Di Lặc, trở thành Chân Phật.
“Phân chó!” Lam đạo nhân nghe miệng Trọc Thế phun ra toàn phân lại quyết tâm quấn chặt lấy mình như kẹo mạch nha, cuối cùng cũng không nhịn được phải mắng một câu.
Mấy tên lừa trọc này đúng là phiền phức, nhất là đám lừa trọc thần kinh thích lải nhải thế này.
Lam đạo nhân liếc mắt nhìn Phật Di Lặc đang hiển hiện giữa hư không, kiếm quang bay tới cạnh bên ông ấy, sau đó tán thành một mảnh sương mù màu lam đầy trời.
Không, đó không phải sương mù.
Đó là vô số kiếm quang cực nhỏ.