Không Trừu Tượng Không Tu Tiên Dịch


Kiếm vụ màu lam nhẹ nhàng lướt về phía Phật Di Lặc tỏa ra kim quang lóng lánh, Hứa Thuận nhìn thấy rõ ràng, nơi kiếm vụ màu lam quét qua, Phật Di Lặc dần dần biến mất từng chút một, như thể vị Phật Di Lặc kia chính là một vết bẩn trên bức họa thiên địa, mà luồng kiếm vụ màu lam này giống như cục tẩy, đang chậm rãi lau đi những vết bẩn kia.
Đối mặt với kiếm chiêu của Lam đạo nhân, Trọc Thế muốn phản kháng, muốn phát động pháp thuật thế nhưng lại không cách nào nhúc nhích được, tựa như kim quang đã ngưng đọng lại rồi.
Lão chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Đến tận lúc này, lão mới biết chênh lệch giữa mình và tu sĩ Đại Thừa kỳ sắp phi thăng kia lớn đến mức nào.
Phật Di Lặc biến mất từng chút một, cuối cùng chỉ còn lại một chút Phật quang ở vị trí lồng ngực của Phật Di Lặc.

Phật quang chỉ lớn chừng nắm tay, dù kiếm vụ của Lam đạo nhân có xoay tròn giảo sát thế nào thì Phật quang vẫn liên tục co giãn, như thể tự có sinh mệnh của riêng mình.
Giống như một trái tim.
Là trái tim của ai nhỉ?
Lam đạo nhân nằm ở đầu thuyền, khẽ nghiêng đầu suy tư.
Sau khi kiếm vụ bay múa, Phật quang vừa co lại thành một mảnh, trong nháy mắt, Trọc Thế lại xuất hiện trên mặt nước trước mặt Lam đạo nhân, y như lúc ban đầu hoàn hảo không tổn hao gì.
Hết thảy lại như lần đầu tiên hai người gặp mặt.

“Xin các hạ hãy trả lại Phật Thủ, đó là bảo vật của tông môn chúng ta.” Trọc Thế cảm thấy Lam đạo nhân quá khó chơi, bèn dùng giọng điệu vô cùng tàn nhẫn nói ra một câu cực kỳ hèn nhát.

Lão thật sự không đánh lại Lam đạo nhân.

Lam đạo nhân còn đáng sợ hơn tưởng tượng của lão nhiều.
Đại Thừa kỳ không ngờ lại khủng bố như vậy!
“Ồn ào!” Lam đạo nhân từ đầu thuyền đứng lên, ném cái cần câu trong tay đi.

Vừa rồi, ông ấy vẫn luôn nằm ở đầu thuyền, dù Trọc Thế có nói gì ông ấy cũng vẫn nằm nguyên như thế.

Trọc Thế không đáng để ông ấy phải nghiêm túc đối mặt, nhưng trái tim kỳ quái kia lại đáng để ông ấy phải nghiêm túc tìm tòi một phen.
“Ngươi không nên làm trò trước mặt ta!” Bên cạnh Lam đạo nhân lại xuất hiện một đạo kiếm quang.

Đó là một đạo kiếm quang màu xanh.
Thanh kiếm màu lam có tên là “Bất Ngữ”, nó chính là phi kiếm do tự tay ông ấy luyện chế và ôn dưỡng nhiều năm qua.
Thanh kiếm màu xanh lại có tên là “Thanh Bất Thục”, là phi kiếm do sư tôn truyền lại cho ông ấy.
Song kiếm vừa ra cũng có nghĩa là Lam đạo nhân đã bắt đầu nghiêm túc rồi.
Ông ấy vốn là tu sĩ Đại Thừa kỳ sắp sửa phi thăng, há có thể tuỳ tiện để mặc cho tên Trọc Thế kia quấn lấy một cách ghê tởm như vậy?
Trọc Thế này thật đáng chết!
“Đồ nhi, hãy nhìn kỹ một kiếm này của vi sư!” Lam đạo nhân quay đầu nói với Hứa Thuận một câu.
Ngay sau đó, hai đạo kiếm quang màu xanh và lam từ chỗ ông ấy bay ra, bóng dáng ông ấy cũng theo phi kiếm mà đồng thời hóa thành một vệt sáng.
Chỉ nghe “Keng” một tiếng, như thể giữa thiên địa vừa vang lên một tiếng trầm muộn, sau đó là sóng khí đồ sộ khiến cả con thuyền lung lay chao đảo.

Hứa Thuận không thể không vịn vào mạn thuyền.

Hắn chỉ nhìn thấy một vệt sáng loé lên, chỉ nghe được một tiếng “Keng” trầm muộn, sau đó thì không còn thấy được gì nữa.
Sư tôn, chiêu thức của người nhanh như vậy, ta nhìn cái lông gì được?
Với Hứa Thuận, hắn chỉ nghe được một tiếng keng, chỉ cảm nhận được sóng khí to lớn và chiếc thuyền dưới chân lắc lư bất định, nhưng với Trọc Thế thì sao?
Trọc Thế cảm thấy...!cực kỳ đau đớn! Bất kể là ai khi gặp phải tình huống trái tim mình bị đâm xuyên một kiếm đều sẽ cảm thấy đau đớn cả thôi.

Dù chỉ là một lỗ nhỏ như kim châm.
“Sao có thể...” Trọc Thế nhìn máu chảy ra từ trái tim trước ngực, không thể nhịn nổi lại bật thốt lên.

Trái tim này của lão chính là Phật Tâm, là trái tim của Chân Phật, là Di Lặc Phật Tâm.
Bất sinh bất diệt, không ở quá khứ, mà ở tương lai.
Năm đó, khi lão vừa mới bước chân vào tu hành, đã ngẫu nhiên thu được một mảnh trái tim nhỏ, về sau đi khắp Tu Tiên giới mới thu thập được cả trái Phật Tâm hoàn chỉnh.
Ai có thể đánh xuyên qua Phật Tâm?
Đây là điều khiến Trọc Thế vô cùng kinh hãi, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Lam đạo nhân lại ngự phong đứng ở cách đó không xa, khẽ cau mày nhìn chằm chằm vào lồng ngực đang chảy máu của Trọc Thế.

Theo dự tính của ông ấy, có song kiếm hợp bích, Trọc Thế này hẳn phải trực tiếp bị xé rách thành bụi bặm mới đúng, vì sao trái tim kia chỉ bị xuyên thủng một lỗ nhỏ như vậy?
Trái tim này có gì đó rất quái lạ.
Nhưng Tu Tiên giới lại có rất nhiều điều quái lạ.
Cứ cách chừng mấy chục tới mấy trăm năm lại có Hộ Đạo Pháp kỳ quái xuất hiện, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Haizz, những người này không thể nghiên cứu Chân Pháp một cách tử tế hay sao?
Nghiên cứu Hộ Đạo Pháp làm gì chứ?
“Chống đỡ được một kiếm này của ta là ngươi có thể kiêu ngạo rồi!” Lam đạo nhân nhìn Trọc Thế, lạnh nhạt nói: “Nhưng cũng không hơn gì!”
Ông ấy lại vung tay, một lần nữa thi triển song kiếm hợp bích, lại là một vệt sáng bay về phía Trọc Thế.
Một kiếm không được thì lại thêm một kiếm!




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận