Đạo sĩ áo vàng lại đặt ngang cây kiếm gỗ đào trước mặt mình, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, trực tiếp hướng vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Đồng Giáp Thi đang bị giam cầm trong chiếc vòng vàng kia, căn bản không thèm để ý tới Hứa Thuận.
Hứa Thuận nhìn cái vòng vàng không ngừng lung lay, dường như Đồng Giáp Thi đang muốn giãy giụa đi ra, đương nhiên là hắn biết chiêu này của đạo sĩ áo vàng chưa chắc đã dùng được rồi.
Bằng không đối phương đã sớm dùng từ lâu.
"Kính xin sư phụ xuất thủ!" Mắt thấy tình huống không đúng, Hứa Thuận vội vàng đi tới sau lưng Lam đạo nhân nói.
Lam đạo nhân mở hai mắt, một luồng uy áp vô hình bắn ra bên ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều ngưng đọng lại.
Đồng Giáp Thi giống như một con côn trùng trong hổ phách, không thể động cũng không dám động.
Trực giác của nó khiến nó hiểu được, chỉ cần nó động một cái thôi, sẽ lập tức hóa thành bột mịn!
Mà đến tận lúc này đạo nhân áo vàng kia mới chú ý tới Lam đạo nhân.
Cũng chẳng trách được đạo nhân áo vàng vì sao gã lại không chú ý tới Lam đạo nhân, chỉ đơn giản là lúc Lam đạo nhân nhắm mắt xuống, dường như ông ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, thậm chí dựa vào thần thức cùng với tầm mắt của gã cũng không phát hiện ra Lam đạo nhân đang tồn tại.
Đứng trước tình huống như vậy, dù ngốc đến cỡ nào cũng biết mình đã gặp được tiền bối cao nhân rồi.
Đạo nhân áo vàng vội vàng trèo xuống khỏi lưng Cương Thi Hổ, hành lễ vãn bối với Lam đạo nhân, sau đó mở miệng nói: "Vãn bối Đại Lễ của Thanh Vi tông, bái kiến tiền bối!"
"Thanh vi tam chi diệp, đại lực chính đạo pháp.
Ngươi thuộc hàng chữ ‘Đại’ sao?" Lam đạo nhân nghe đạo nhân áo vàng tự giới thiệu một phen, mới lên tiếng nói: "Ta là Thanh Hoa Lam Nhiêm."
"Xích chanh hoàng lục thanh lam tử, không thể tưởng được hôm nay ta lại có duyên gặp được Lam tiền bối! Đại Lễ thật là may mắn." Đại Lễ mặc áo vàng lại càng thêm cung kính.
Hứa Thuận ở bên cạnh nghe mà choáng váng.
Cái gì mà "Thanh vi tam chi diệp, đại lực chính đạo pháp", các ngươi đều phân chia vai vế tùy ý như vậy sao?
Ta ít đọc sách, các ngươi chớ có gạt ta!
Chẳng lẽ bối phận của đạo môn đều vô cùng chính khí sao, nếu không phải là "Thủ đạo minh nhân đức, toàn chân phục thái hòa.
Chí thành tuyên ngọc điển, trung chính diễn kim khoa", thì cũng là "Đạo đức thông huyền tĩnh, chân thường thủ thái thanh" hả?
"Xích chanh hoàng lục thanh lam tử" là cái quỷ gì? Chẳng lẽ sau đoạn này sẽ tiếp đến một câu kiểu như "Thùy trì thải luyện đương không vũ?" (Ai cầm dải lụa mùa múa giữa trời) [1]
Như vậy cũng có thể phân chia bối phận sao?
Nhưng đương nhiên là so với "Thanh vi tam chi diệp, đại lực chính đạo pháp" thì "Xích chanh hoàng lục thanh lam tử" vẫn tương đối nghiêm chỉnh.
Nhưng sư phó à, sao người lại tên là Lam Nhiêm chứ? Người biết sẽ tưởng là trùng hợp, người không biết sẽ lập tức cho rằng ta là nhị thứ nguyên [2] đó.
Xuyên qua dị giới tu tiên, sư phụ của ta là Lam Nhiêm...
Mẹ nó, đây là cái quái gì chứ!
Hứa Thuận điên cuồng chửi bới trong lòng.
"Ngươi đã là Long Hổ kỳ rồi, còn cưỡi Hàng Ma Khiêu Khiêu Hổ của Thanh Vi tông, sao ngay cả một con Đồng Giáp Thi cũng không giải quyết được?" Lam đạo nhân lập tức tỏ vẻ không vui khi bị quấy rầy.
Thứ đồ chơi gì đấy?
Hoá ra con Cương Thi Hổ kia lại có tên là Hàng Ma Khiêu Khiêu Hổ?
Nghe cái tên có vẻ rất hoành tráng, nhưng mà...
Hứa Thuận hoàn toàn không nhịn được nữa, hắn lập tức trừng to mắt, nhìn con Cương Thi Hổ hung hãn đang đứng bên cạnh đạo nhân áo vàng kia.
Chỉ thấy bộ lông màu da cam khi còn sống của nó giờ đã biến thành màu đỏ sậm, cơ bắp cũng trở nên cứng ngắc, nhưng không hề giảm đi sự uy nghiêm của Bách Thú Chi Vương trên người Cương Thi Hổ, ngược lại càng mang đến cho nó thêm vẻ hung ác.
Hổ khi còn sống là Bách Thú Chi Vương thì sau khi chết đi cũng là hung thần ác sát, bách quỷ tịch tà.
Nếu nhìn từ góc độ này thì con Cương Thi Hổ trước mắt cũng có chỗ đáng khen, cho nên không thể gọi nó là Khiêu Khiêu Hổ [3] được!
Đúng là phá nát tuổi thơ của người ta mà!
Đạo nhân áo vàng Đại Lễ bị Lam đạo nhân răn dạy một hồi, trên mặt lộ vẻ hổ thẹn, lại thi lễ nói: "Tiền bối nói như vậy, đạo lý ta đều hiểu cả nhưng đúng là trong chuyện này con Đại Cáp kia có phần tương đối đặc thù."
"Đặc thù ở đâu?" Lam đạo nhân hỏi.
-----------------
[1] : Hai câu
“Xích chanh hoàng lục thanh lam tử/
Thùy trì thải luyện đương không vũ?”
vốn thuộc bài thơ 《Bồ tát man - Đại Bách Địa》của Mao Trạch Đông.
[2] : nhị thứ nguyên (二刺螈) chính là tên của kỳ nhông hai gai - một loài kỳ nhông.
Còn Lam Nhiêm 蓝髯, từ nhiêm – râu quai nón này vốn đồng âm với từ nhiêm 蚺 – con trăn.
[3] : theo tiếng Trung, Khiêu Khiêu Hổ跳跳虎 chính là tên của con Tigger trong Winnie-the-Pooh.