Không Trừu Tượng Không Tu Tiên Dịch


“Khi còn sống, con Đại Cáp nọ đã có được huyết mạch đặc thù, dưới cơ duyên xảo hợp nó lại bị chôn ở nơi tụ âm, sau đó khi trở thành cương thi, chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn nó đã từ Thiết Giáp Thi biến thành Đồng Giáp Thi rồi."
"Đại Cáp lúc trước đã thành công trở thành Bạt (trong Hạn Bạt), cho nên..." Đạo nhân áo vàng Đại Lễ nói.
Theo lẽ thường, đúng là Long Hổ kỳ Thanh Vi tông đạo nhân mang theo Khiêu Khiêu Hổ đi đối phó với một con Đồng Giáp Thi như trước mắt tuyệt đối là cực kỳ dễ dàng, nhưng để xảy ra tình huống này là bởi vì trong lòng gã có cố kỵ.
Đại Cáp có thể coi là đại ca, cho nên gã trực tiếp xem con cương thi này như đại ca của mình, hy vọng có một ngày, con cương thi ấy sẽ trở thành Bạt.
"Cho nên các ngươi cảm thấy nó vô cùng quý giá mới không nỡ nặng tay?" Lam đạo nhân càng tỏ vẻ không vui: "May mà gặp được chúng ta ở nơi hoang vu dã ngoại này, lỡ như đây là bên trong thành trấn, để nó làm bị thương người thì biết làm sao bây giờ?"
"Ngươi làm việc quá mức sơ suất rồi!" Lam đạo nhân lên tiếng khiển trách.
"Dù không làm bị thương người thì làm hư hại đám hoa hoa cỏ cỏ xung quanh, còn quấy rầy người ta ngủ cũng là không tốt!" Hứa Thuận ở một bên phụ hoạ.

Lam đạo nhân nghe Hứa Thuận nói như vậy, hai mắt lập tức sáng ngời, cũng lên tiếng nói: "Đồ nhi nói đúng! Làm hư hại hoa hoa thảo thảo, quấy rầy người ta ngủ cũng không phải là chuyện tốt lành gì."
"Chuyện này...!Thật sự xin lỗi! Mong tiền bối và sư đệ rộng lòng tha thứ!" Đạo nhân áo vàng Đại Lễ xấu hổ nói.
"Thu dọn cho xong đi, đừng để nó chạy nữa!" Sau đó, Lam đạo nhân vung tay lên nói.

Vốn dĩ đây chỉ là chuyện nhỏ tựa như bèo nước gặp nhau, đương nhiên là ông ấy không để ở trong lòng.

Ngược lại một câu “làm tổn hại đến hoa hoa cỏ cỏ" của Hứa Thuận lại có chút phù hợp với tâm ý của ông ấy.
Hoá ra tên đồ đệ mình tùy ý thu nhận cũng không tệ lắm.
"Vâng!" Đạo nhân áo vàng Đại Lễ cúi người một cái, sau đó đi tới bên cạnh Đồng Giáp Thi.
Hứa Thuận nhìn thấy gã cắn đầu lưỡi mình, lại dùng ngón tay chấm máu trên môi, sau đó vẽ một lá bùa vàng lên trên đó, trong miệng lẩm bẩm vài câu rồi trực tiếp dán lá bùa kia lên trán Đồng Giáp Thi.
Sau đó, ngón tay gã điểm một cái, bên người lại đột nhiên xuất hiện một bộ quan tài sắt, cuối cùng mới đặt con Đồng Giáp Thi không thể nhúc nhích kia vào trong chiếc quan tài sắt nọ, lại cầm một sợi xích sắt lên, khoá chặt nó lại, lúc này mới coi như xong việc.
"Nếu tiền bối không có chuyện gì cần phân phó, Đại Lễ liền cáo lui!" Đạo nhân áo vàng đặt quan tài sắt lên lưng Cương Thi Hổ, sau đó đi tới trước mặt Lam đạo nhân cung kính nói.
"Không còn chuyện gì khác nữa! Ngươi đi đi! Lần sau nhớ chú ý hơn!" Lam đạo nhân nằm trên mặt đất, con mắt cũng không chớp, lạnh nhạt nói.
"Đại Lễ cẩn tuân lời tiền bối dạy bảo! Đại Lễ cáo lui!" Sau khi nói xong, đạo nhân áo vàng nhẹ nhàng gật đầu với Hứa Thuận một cái rồi phi thân ngồi trên người Cương Thi Hổ.

Con Cương Thi Hổ kia lập tức bay ra ngoài, lại hạ xuống nơi xa, toàn bộ quá trình đều nhẹ nhàng lưu loát giống như nhổ hành trên ruộng cạn, sau đó lại bay ra ngoài rồi hạ xuống ở nơi xa tương tự như vậy.
Nó không ngừng nhún nhảy sau đó trực tiếp biến mất dưới ánh trăng.
Cái tên Khiêu Khiêu Hổ kia đúng là danh bất hư truyền.
Hứa Thuận thấy vậy trong lòng cũng sinh ra một chút khao khát, thậm chí trong đầu hắn còn vang lên âm hiệu “Pưng pưng” của lò xo.
Sau đó, hắn đi tới bên cạnh Lam đạo nhân, lên tiếng nói: "Sư phụ, đến khi nào con mới có được một con thú cưỡi ngầu như vậy?"
Tu tiên ngàn ngàn vạn, trường sinh vạn vạn thiên, nhưng có mấy người được cưỡi Khiêu Khiêu Hổ ở dị giới tu tiên?
"Ngươi đâu có biết Thao Thi Thuật, cưỡi Khiêu Khiêu Hổ làm gì?" Lam đạo nhân có chút không hiểu hỏi: "Chẳng lẽ lấy tâm ngự kiếm giống như vi sư, xuất nhập thanh minh, há không đẹp thay?"
“Thao Thi Thuật? Ta có thể học không?” Hứa Thuận hỏi.

Có vẻ như học xong Thao Thi Thuật sẽ đủ khả năng luyện chế vài món đồ vật kỳ quái gì đó.

Ví dụ như cương thi miêu, cương thi thử, cương thi thỏ.

Chắc chắn là những loại động vật này không bị Khiêu Khiêu Hổ kia dẫn dắt đâu!
“Thao Thi Thuật chính là công pháp bí truyền của Thanh Vi Tông, khác với tà thuật bình thường.” Lam đạo nhân giải thích: “Thanh Vi Tông trên thông cửu thiên bích lạc, dưới thông cửu u u minh, công pháp《Thanh Vi Huyền Minh Chân Kinh》bọn họ tu luyện cũng là chân pháp có thể phi thăng Tiên giới.

Thao Thi Thuật chỉ là hộ đạo pháp được ghi lại trong《Thanh Vi Huyền Minh Chân Kinh》mà thôi, nó là một loại tiểu thuật, cho nên đi học thứ đó chẳng khác nào lãng phí thời gian vô ích!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui