Không Trừu Tượng Không Tu Tiên Dịch


Hứa Thuận lập tức rơi vào trầm mặc.
Này con mẹ nó thuận miệng ở chỗ nào? Có chỗ nào mà hay chứ!
Thì ra Đại sư huynh của hắn là Khoai Tím, là món chính.
(紫暑 Tử Thử đồng âm với 紫薯 Tử Thự - Khoai Tím)
Nhị sư huynh là Thì Là, là gia vị.
(紫燃 Tử Nhiên đồng âm với 孜然 Tư Nhiên – Thì Là)
Còn hắn đã trở thành Rong Biển dùng để nấu canh rồi?
Có phải Thanh Hoa Phái này chính là một tiệm cơm không?
Hứa Thuận nghĩ mãi vẫn thấy mình là đồ nhi, không tiện mắng thẳng vào mặt sư tôn Lam đạo nhân, chỉ có thể quanh co dùng từ ngữ mỉa mai Đại sư huynh Tử Thử: “Có phải Đại sư huynh rất giỏi bơi lội không?”
“Tử Thử đồ nhi thích nhất là nghịch nước nhưng khả năng bơi thì bình thường.” Lam đạo nhân cũng không hiểu vì sao Hứa Thuận lại nói như vậy, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của hắn.

“Cái thứ gọi là đạo danh này giống như nhân sinh vậy, mười chuyện thì tới chín là không vừa lòng, đồ nhi quen với nó là sẽ ổn thôi.” Lam đạo nhân nói tiếp: “Năm đó khi sư gia của ngươi chọn đạo danh cho vi sư, vi sư cũng từng phản bác như thế.”
Lam đạo nhân nghĩ đến năm đó mình cũng chỉ thẳng vào mặt sư tôn, tức giận mắng đối phương chọn thứ đạo danh quái quỷ gì thế, sau đó khóe miệng không nhịn được lại khẽ cong lên: “Cái tên Lam Nhiêm này vừa nghe qua đã thấy không phù hợp với khí chất tiêu sái của vi sư rồi!”
“Sư tôn nói đúng lắm!” Hứa Thuận thành tâm phụ họa.

Cái tên ngốc nghếch như Lam Nhiễm đúng là không xứng với vị sư tôn bụng to thiếu đứng đắn trước mắt này.
(蓝髯 Lam Nhiêm – Râu xanh đồng âm với蓝染 Lam Nhiễm – là một loại thuốc nhuộm thiên nhiên thường được dùng để nhuộm xanh hàng dệt may hoặc phục vụ cho công tác in nhuộm.

Với hình thể của sư phụ Lam Nhiêm hẳn là không thể đi nhuộm xanh cho người khác được rồi)
“Ừm ~” Lam đạo nhân thấy Hứa Thuận chân thành phụ họa, cũng gật đầu nói: “Đợi sau này tu vi của ngươi cao thâm, đạt đến cảnh giới Nguyên Thần là có thể tự mình thu đồ đệ rồi.

Đến lúc đó ngươi cứ theo sở thích của mình mà đặt đạo danh cho đồ đệ!”
Thì ra gài bẫy đạo danh của đồ đệ là truyền thống của tông môn chúng ta hả?
Đúng là...
Chẳng lẽ người tu tiên đều như vậy hay sao?
Hứa Thuận không quá hiểu loại thú vui kiểu này, nhưng lại bị nó làm cho chấn động cực mạnh.

Bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, vội vàng lên tiếng hỏi: “Sư tôn, chúng ta là Xích Tranh Hoàng Lục Thanh Lam Tử rồi, vậy đời tiếp theo của ta là gì?”
Bảy chữ Xích Tranh Hoàng Lục Thanh Lam Tử đều đã dùng hết, chẳng lẽ đời tiếp theo lại lấy câu “Thùy Trì Thải Luyện Đương Không Vũ” ra để đặt đạo danh sao? Má nghe nó vô lý thật.

“Nhiều năm trước, sư tôn của ta cũng từng thỉnh giáo tổ sư về việc này.” Lam đạo nhân nói: “Tổ sư từ Tiên giới truyền đến pháp chỉ, trả lời bằng bảy chữ.”
“Là bảy chữ nào?”
“Kim Ngân Đồng Thiết Tích Lữ Duyên!” (Là vàng bạc đồng sắt thiếc nhôm chì)
Từ bảy màu biến thành bảy kim loại, nghe đến đây coi như Hứa Thuận đã biết vì sao Thanh Hoa Phái bọn họ lại trừu tượng đến mức này rồi.
Thượng bất chính hạ tất loạn, tổ sư nhất định cũng rất trừu tượng!
“Vậy còn chẳng bằng ‘Thùy Trì Thải Luyện Đương Không Vũ’ đâu!” Hứa Thuận không nhịn được khẽ thốt lên.
“Thơ hay!” Lam đạo nhân nghe được câu thơ hay như thế, cũng không nhịn được khẽ vỗ bụng mình một cái.
“Thế nghĩa là đồ nhi của ta sẽ lấy chữ Kim làm đạo danh.” Hứa Thuận lẩm bẩm: “Kim Qua, Kim Ngư, Kim Sạn Sạn...!Nghe đều không tệ!”
Thời điểm Lam đạo nhân nghe thấy Hứa Thuận nói đến mấy chữ “Kim Qua, Kim Ngư, Kim Sạn Sạn”, hai mắt ông ấy lập tức sáng rực cả lên.
“Tử Tài đồ nhi đúng là có tài văn chương cao siêu, mấy cái tên ngươi nghĩ ra đều khác với người thường.” Lam đạo nhân nói: “Vi sư cũng chỉ nghĩ tới Kim Ngưu, Kim Thử linh tinh mà thôi.

Đã tìm được tên cho đồ nhi của mình, có phải trong lòng càng có động lực để tu hành hay không?”
“Càng sớm tu đến cảnh giới Nguyên Thần thì càng sớm được thu đồ đệ.” Lam đạo nhân cổ vũ.

“Đa tạ sư tôn ban tên!” Hứa Thuận không tiếp tục chủ đề này nữa, ngược lại cung kính hành lễ với Lam đạo nhân.
Đến đây, chuyện ban đạo danh đã hoàn tất, dù toàn bộ quá trình Lam đạo nhân đều nằm trên tảng đá.
Một đêm không nói gì, Hứa Thuận tiếp tục ngồi xếp bằng, bắt đầu tĩnh tọa tu hành.

Mãi cho đến khi mặt trời mọc lên ở phương Đông, hắn mới kết thúc một đêm tu hành.
Hắn cảm nhận được, đôi chân mình đã tê dại...!Loại cảm giác này giống hệt như gối đầu lên cánh tay ngủ suốt một đêm, sau đó cánh tay bị cái đầu đè đến mức tê dại.

Lúc ngủ không có cảm giác gì, chờ tới khi tỉnh lại mới có cảm giác.
Hiện giờ, Hứa Thuận chỉ có thể coi là một chú gà mờ vừa mới bước chân vào tu tiên, vẫn còn là phàm phu tục tử, chờ tới khi tu vi dần thâm sâu hơn mới có thể trở thành một tu sĩ chân chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận