Trong ánh lửa, những ký ức về Lưu Vỹ Đình và Liễu Vỹ Đình trong đầu được tua lại một lượt.
Tôi
lặng lẽ nhìn ánh lửa đỏ nuốt trọn tờ giấy, những nơi màu đỏ liếm qua chỉ còn lại chút tàn tro, thỉnh thoảng bay lên trên không.
Lửa tắt rồi, tôi bắt đầu hối hận về sự xốc nổi kỳ quặc này của bản thân.
“Quên rồi chứ?” Cô ấy đột nhiên hỏi.
“Hả?”
“Những ký ức liên quan đến cái này.” Cô ấy chỉ chỗ tàn tro trên mặt đất.
“Không.” Tôi lắc đầu, “Vẫn nhớ.”
“Vì thế nói đốt chẳng có tác dụng gì. Nếu có tác dụng, thế giới này chẳng đã là một mảng tro tàn rồi sao.”
“Bỏ đi.” Tôi thở dài, “Dù sao cũng đốt rồi.”
“Khi đó anh mất bao nhiêu tâm huyết viết thư tình, cứ thế mà đốt đi há chẳng đáng tiếc sao?”
“Sao cô biết đó là thư tình?” Tôi cao giọng.
“Cái này… ờ…” Cô ấy dường như phát hiện ra mình lỡ lời, “Đoán là biết.”
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, cô ấy đành nói tiếp: “Tôi chỉ xem một chút thôi.”
“Cô xem đến đâu rồi?”
“Kha Tử Long.”
“Đó là cuối thư rồi.”
“Xin lỗi.” Cô ấy gượng gạo cười, “Văn phong quá lưu loát, vô tình đã xem hết luôn.”
“Cô…”
“Nghĩ theo hướng tốt thì, nếu một ngày nào đó anh đột nhiên muốn biết nội dung thư, tôi có thể giúp anh nhớ lại.”
Tôi không muốn để ý đến cô ấy, lấy xẻng hót và chổi quét sạch tàn tro trên đất.
Quét xong, cất chổi và xẻng đi, đang muốn quay lên trên phòng, nghe thấy cô ấy nói:
“Có muốn nói chuyện với con khổng tước hư vinh này không?”
Tôi dừng chân quay người nhìn thẳng cô ấy, nói: “Sao lại gọi mình là con khổng tước hư vinh?”
“Tôi đã từng có một người bạn trai, anh ấy từng nói tôi rất kiêu ngạo và tham tiền, đơn giản là một con khổng tước hư vinh.”
Tuy cô ấy nói rất bình thản, nhưng tôi tin rằng khi cô ấy nghe thấy như vậy nhất định đã tổn thương.
Cơn tức giận của tôi hoàn toàn tan biến, tiến về phía cô ấy mấy bước, hỏi: “Hai người chia tay như thế nào?”
“Cố bạn trai của tôi…”
“Là bạn trai cũ chứ.”
“Tôi quen gọi là cố bạn trai, như thế có thể cảm thấy anh ta đã nghẻo rồi.”
“Cô ác thật.” Tôi không nhịn được bật cười.
“Cố bạn trai của tôi khi chia tay với tôi nói ra một ví dụ: Khi em ăn đào mật rồi, còn thấy quýt ngon nữa hay không?”
“Anh ta ám chỉ cô là quýt?”
“Ừ.” Cô ấy nói, “Quýt tuy tốt, nhưng đào mật mới là tình yêu chân chính. Mà bất chấp tất cả theo đuổi tình yêu chân chính, lại là ước vọng của anh ta.”
“Cố bạn trai của cô cũng là người chọn dê à?”
“Ừ.” Cô ấy gật đầu rồi nói: “Cũng là?”
“Bạn gái cũ của tôi là người chọn dê.”
“Phải nói cố bạn gái.”
“Không, tôi hy vọng cô ấy vẫn sống.”
“Tâm địa anh không tệ.” Cô ấy cười cười.
Trên đất còn sót lại chút vết đốt, chúng tôi cùng nhìn chăm chú nơi đó, không nói gì thêm.
“Kể chuyện anh đi.” Qua một lúc lâu, cô ấy nói.
Đến bắt đầu từ đoạn nào, nên nói cái gì tôi đều không do dự, trực tiếp bắt đầu từ bức thư tình kia.
Nói đến sau khi Vỹ Đình bỏ đi, tôi viết chữ lên bức tường căn phòng tầng trên để giải toả bi thương.
Trừ bác chủ nhà đã sớm biết trên tường có chữ, vì thế bèn nói với bác ấy là tôi cũng viết chữ trên tường, tôi chưa từng nói với ai chuyện viết chữ trên tường, cả với Vinh An cũng không.
Nay lại đem tâm sự này nói ra miệng, tôi rất hoang mang.
“Anh có thích cái cô Lưu Vỹ Đình chọn hổ kia không?” Cô ấy hỏi.
“Cũng coi là thích.” Tôi nói, “Mức nào thì chưa rõ.”
“Anh nói sau này anh viết thư giải thích, trong thư anh có nhắc đến việc anh thích cô ấy không?”
“Không.” Tôi lắc đầu, “Tôi chỉ gắng sức giải thích và xin lỗi thôi.”
‘Có lẽ cô ấy cũng thích anh, nếu anh nói với cô ấy là anh thích cô ấy, cô ấy sẽ không bị tổn thương nặng nề như vậy.”
“Hả?’ Tôi kinh ngạc, “Tại sao?”
“Giải
thích và xin lỗi bao nhiêu đi chăng nữa tuy có thể nói rõ anh không hề
cố ý lừa gạt, nhưng lại gián tiếp nói với cô ấy, anh ở bên cô ấy chỉ để
gỡ rối cho sai lầm mà anh vô tình gây ra.” Cô ấy nói, “Cô ấy thật lòng
với anh, anh lại vô tình vô ý, cô ấy liệu có thể không đau lòng sao?”
Tôi kinh ngạc, hoàn toàn không thốt lên lời.
“Lần cuối cùng khi anh đuổi theo cô ấy bên ngoài phòng học, trong lòng cô ấy thực ra hy vọng nghe được anh nói anh thích cô ấy, tiếc là anh vẫn chỉ
nói xin lỗi.” Cô ấy thở dài, nói tiếp:
“Đừng làm phụ nữ đau lòng, sẽ phải xuống địa ngục đấy.”
Tôi
không chắc là tôi có phải xuống địa ngục hay không, nhưng cuối cùng tôi
cũng biết, Lưu Vỹ Đình là tảng đá phía bên phải của tôi.
Từ khi tôi làm tổn thương cô ấy, tảng đá phía bên phải tôi đã xuất hiện rồi.
Tôi ngẩn ngơ nhìn những vết đốt trên mặt đất, chìm vào trầm tư.
Một lát sau, nghe thấy cô ấy nói: “Hình như sắp mưa rồi.”
Tôi không phản ứng lại, vẫn cứ nhìn những vết đen trên đất.
“Ê!” Cô ấy kêu thất thanh: “Mưa thật rồi!”
Tôi cảm thấy mưa đang thoả sức rơi khắp người tôi, nhưng tôi vẫn bất động.
Lý San Lam quay về phòng lấy ô, lại chạy qua màn mưa đưa ô cho tôi.
Tôi lắc đầu.
“Cầm lấy đi, không mất tiền mà.” Cô ấy nói.
Tay phải tôi đón lấy chiếc ô.
“Mở ra đi! Đồ ngốc!” Cô ấy hét lên.
Tôi chậm rãi mở chiếc ô ra, che những hạt mưa trên đầu.
Mưa đã đủ to, nhưng quầng đen bị đốt còn sót lại trên mặt đất, vẫn đen tới phát sáng.