Khi nói ra những lời này, bầu trời đang đổ cơn mưa nhỏ.
Hoằng Quang mở ô, đứng đằng sau Minh Thần.
Nhìn chiếc cổ trắng ngần của cậu đang cúi xuống như một con thiên nga đang dần mất đi hơi thở.
Hắn rất muốn vươn tay ra ôm lấy cậu.
Minh Thần không còn người thân nào nữa cả.
Hoằng Quang không thể chịu nổi nhìn cậu lẻ loi cô đơn một mình, nên đã mời rất nhiều người đến làm hậu sự, Phật tử cũng có, Đạo giáo cũng có, còn có đám người khóc thuê.
Nhưng càng như vậy, Minh Thần càng vô lực giữa đám đông hơn, ngay cả cái bóng đổ xuống mặt đất cũng yếu đuối đến lạ thường.
Hoằng Quang không đành lòng.
Phải thay trang phục tang lễ trang trọng giống Minh Thần, đứng ở vị trí chủ nhà, cùng cậu nâng quan tài suốt chặng đường.
Chôn cất, lấp đất, dựng bia mộ, người dần tản đi, còn mỗi Minh Thần vẫn nán lại chỗ cũ.
Hoằng Quang biết cậu đau buồn, nên cũng không thúc giục cậu, chỉ đứng ở phía sau yên lặng chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Minh Thần ngẩng đầu thở dài: "Từ nay về sau, trên thế giới này, tớ chỉ có một mình."
Một giọt lệ rơi xuống nơi khóe mắt.
Nơi mềm mại nhất trong trái tim của Hoằng Quang dường như cũng nhói lên vì giọt nước mắt này.
Ôm cậu từ phía sau: "Sao lại nói như thế chứ."
Hành động rất ôn nhu, giọng điệu đầy gấp gáp.
Minh Thần như đình trệ.
Hoằng Quang lại ôm cậu vào lòng: "Không phải còn có tớ sao."
Minh Thần cắn môi dưới, không lên tiếng.
Hoằng Quang xoay người cậu lại: "Làm sao? Cả năm đều qua nhà tớ, còn không tính là anh em sao? Bây giờ không nhận người anh em này nữa rồi? Muốn mua tam sinh* hay không, chúng ta cúng vái trước mẹ cậu và bà ngoại được không?"
(*Tam sinh: ba loại gia súc để cúng tế bò, dê, lợn.)
Thấy đôi mắt của Minh Thần đỏ ửng lên, hắn lại hối hận vì lời nói của mình, vội vàng hạ thấp người xuống giải thích: "Là tớ nôn nóng quá rồi, không nên nói mấy lời đó vào thời điểm này...!" Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Minh Thần, để Minh Thần có thể dễ dàng dựa vào vai mình "Nhưng cậu không phải chỉ có một mình.
Tớ vẫn sẽ ở cạnh cậu, được không?"
Minh Thần đang thút thít, càng nghe hắn nói cậu càng khóc dữ dội hơn.
Hoằng Quang không còn cách nào khác, chỉ có thể duy trì tư thế không được tự nhiên này, đau lưng mỏi cổ cũng không dám động đậy, mãi lúc sau mới nghe thấy tiếng khóc của Minh Thần thoát ra khỏi vòng tay cậu: "Mới không thèm."
"Cái gì?" Giọng nói Minh Thần mang theo tiếng nức nở, lại khàn khàn nên Hoằng Quang không nghe rõ.
"Làm anh em cái quỷ gì, không thèm." Minh Thần lại bật khóc một lần nữa.
"Ặc..." Trái tim Hoằng Quang như ngàn cây kim đâm qua, các cơ quan nội tạng của hắn như đang co rút lại.
" 'Một ngày vi sư cả đời vi phụ' cũng được." Minh Thần trừng mắt hai mắt đỏ hồng nhìn hắn, nghẹn ngào, mặc kệ giọng nói hay dấu chấm câu đều rất ậm ờ, một chút uy hiếp cũng không có "Làm sao lại làm 'anh em' rồi —— có phải muốn khinh sư diệt tổ không?"
Hoằng Quang cười không được mà khóc cũng không xong.
Chỉ đành vỗ về cậu: "Được rồi, sư tôn đại nhân, ngài định đoạt tất."
Sau đám tang, Minh Thần ở nhà hồi phục lại tâm tình của mình, nói là "ở nhà", nhưng thật ra nhà của cậu đã đổ nát từ lâu, không thể ở được nữa.
Hoằng Quang tìm được một khách sạn gần đó.
Ở vùng nông thôn nhỏ nên điều kiện có hạn.
Minh Thần không đành lòng nhìn Hoằng Quang vì cạnh cậu mà chịu khổ, cậu bảo hắn đi về trước đi.
Hoằng Quang liếc mắt một cái đã thấu, cười nói: "Thôi đi cậu lo lắng cái mẹ gì chứ, cũng không ngẫm lại lúc tớ mới chuyển trường thế nào à.
Tớ đi theo ba đến công trường, sống ở căn phòng dột tứ phía, mùa hè muỗi như máy bay ném bom ấy, có thể khiêng cả người ra ngoài."
Minh Thần bị hắn chọc cười: "Thật sao?"
"Cũng không hẳn, dù trời nóng thế nào cũng không dám móc mùng.
Có một lần mùng bị thủng một cái lỗ nhỏ, sau khi ngủ một đêm...!Ôi."
"Làm sao?"
"Cánh tay biến thành miếng ngô lớn."
Minh Thần nghe xong hai mắt trừng lớn.
Đêm nay lại nghe Hoằng Quang ba hoa chích choè những chuyện trước kia, cũng không biết mình thiếp đi từ khi nào.
Nửa đêm choàng tỉnh, phát hiện mình lăn vào vòng tay của Hoằng Quang.
Khách sạn trong thôn không có móc mùng, ánh trăng chiếu qua cửa sổ dừng trên mặt của Hoằng Quang, làm dịu đi những đường nét quá mức sắc sảo của hắn, rửa sạch đi những bụi bẩn thường ngày.
Đôi mi dài thẳng hạ bóng xuống hốc mắt xanh đem của hắn, trong lúc ngủ không có cử động, có chút ngoan.
Trái tim Minh Thần run lên.
Muốn hôn hắn rồi lại không dám.
Chỉ dám vươn người lên trước nhẹ nhàng cọ cọ sóng mũi cao thẳng của hắn.
Hoằng Quang 'ưm' một tiếng.
Nửa tỉnh nửa mơ nâng một cánh tay lên sờ xem Minh Thần có đắp chăn không, lại mơ hồ nói:
"Đừng sợ, tớ ở đây.".