Không Uổng Nắng Mai


Hoằng Quang sợ Minh Thần buồn rầu thành bệnh.
Chỉ cần cậu vừa thức giấc thì hắn sẽ quấn lấy cậu hỏi cái này cái kia, rồi lại tự mình ra ngoài nhìn ngó xung quanh, Minh Thần buộc lòng phải làm theo, bị Hoằng Quang hết câu này lại tới câu kia hỏi mãi.

Hai ngày trôi qua, hồi ức thời thơ ấu, chuyện trong nhà, giao thông dân cư xung quanh, Hoằng Quang đều tìm hiểu hết.
Có một hôm, Minh Thần tỉnh dậy giữa đêm, cậu thấy Hoằng Quang đang cầm điện thoại gõ cái gì đó, nhìn thử thì thấy trên đó là tình hình bất động sản của nhà hắn cùng với thông tin thôn xóm địa phương.

Cậu khó hiểu hỏi: “Ghi chép những cái này để làm gì vậy?”
Hoằng Quang lập tức tắt màn hình: “Không phải thầy Minh đã dạy tớ phải duy trì thói quen ghi chép mọi thứ diễn ra quanh ta để có thể viết văn tốt hơn chẳng phải sao?”
Minh Thần cứ thế bị cuốn đi.

Cũng không để ý nữa, xoay lưng tiếp tục ngủ.
Đến lúc hai người trở lại trường học, một loạt bài thi cuối kỳ được phát ra, xếp thứ hạng, nhận xét và thông báo những việc linh tinh cần chú ý xong xuôi rồi thì Minh Thần với Hoằng Quang mới nhận được giấy báo thành tích từ giáo viên chủ nhiệm.

Minh Thần vẫn luôn nắm giữ vị trí thứ hai.
Còn Hoằng Quang lại có sự tiến bộ vượt bậc, nhảy vọt lên top giữa của lớp, hẳn hoi chiếm luôn vị trí giữa lớp.

Tổng cộng có 62 học sinh, tên hắn ở số 31, không lệch đi phát nào.
Hoằng Quang coi đây là cái cớ để khua chiêng múa trống “cảm ơn thầy Minh”, đãi Minh Thần ăn, dẫn Minh Thần ra ngoài chơi.
Tất nhiên Minh Thần biết hành động của Hoằng Quang chẳng qua là vì sợ cậu buồn.

Cậu cảm thấy lòng mình thảnh thơi đi nhiều rồi, không cần phải hoang phí như vậy nên liên tục từ chối, nhưng lần nào Hoằng Quang cũng bày ra bộ dạng vô cùng thương tâm:
“Tớ đã rất cố gắng đó, tiến bộ nhiều như thế mà thầy Minh vẫn thấy tớ làm không tốt…”
Vừa mở miệng là trông tủi thân dữ lắm, giống như chú chó nhỏ luôn bị chủ nhân vô duyên vô cớ răn dạy vậy.
Minh Thần không có cách nào khác đành phải nghe theo.
Đây là lần đầu tiên Minh Thần được đi chơi xa.
Cậu là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè nếu không ở nhà phụ giúp gia đình thì sẽ chăm chỉ đọc sách, hoặc mở lớp dạy kèm cho các bạn khác để kiếm thêm tiền.

Đi du lịch gì đó chưa từng xuất hiện trong kế hoạch của cậu, thậm chí trong giấc mơ cũng chưa bao giờ hiện diện.

Cậu vô thức cho rằng, cậu vẫn nên cố gắng làm việc, mười năm hay lâu hơn thế nữa chuyện đó mới xảy ra, và đó là chuyện tốt của giai đoạn “đỉnh cao cuộc đời.”
Mãi đến lúc ngồi trên máy bay nhưng cậu vẫn đứng ngồi không yên.
Hoằng Quang hỏi: “Cậu sợ hả? Có muốn tớ đổi sang ngồi cạnh cửa sổ không?”
Minh Thần lắc đầu: “Không phải sợ.”
“Vậy thì làm sao?”
Minh Thần nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát mới nói: “Bây giờ tớ đang bay trên mây… nói chung là, rất không chân thật, cứ như đang mơ.”

Hoằng Quang lập tức quay sang nhéo má cậu: “Có đau không?”
Minh Thần nhe răng: “Không biết lớn nhỏ, bắt nạt thầy giáo.”
Cũng may đây là khoang hạng nhất, không có nhiều người nếu không chắc sẽ bị người khác khiếu nại vì quá lộn xộn.
Bởi vì Minh Thần tiếc tiền, hơn nữa vào kỳ nghỉ hè Minh Thần và lớp luyện thi Olympic Toán đều phải ôn tập.

Hoằng Quang còn phải tập phục hồi chức năng, rồi đội bóng rổ của lớp cũng muốn xếp lịch tập luyện, cho nên không có nhiều thời gian lắm.

Nơi bọn họ đến cũng không phải đất nước xa xôi nào, đến Thái Lan chơi nửa tháng, vẫn là tuyến đường truyền thống, trước tiên là Bangkok, sau đó đến Chiang Mai và cuối cùng là PhuKet.
Lần đầu tiên Minh Thần đi du lịch, nên Hoằng Quang trông mon cậu rất cẩn thận, vì hắn sợ nếu lơ là thì sẽ lạc mất người kia, hoặc khiến người kia gặp nguy hiểm.

Minh Thần đã quen sống tự lập, cũng không có yêu cầu được quan tâm chăm sóc, bỏ qua cảm giác bất an, lập tức bày ra dáng vẻ rất đáng tin cậy, những vật có giá trị đều được cất kỹ càng, sinh hoạt hàng ngày dần dần vào nếp, việc lên mạng tìm kiếm mẹo đi du lịch cũng không cần thiết nữa.

Ngược lại, Hoằng Quang do quá mải mê dán mắt vào Minh Thần đến mức máy ảnh bị trộm lúc nào chẳng hay.
Rõ ràng là đeo trên cổ, nhưng chớp mắt một cái chỉ còn lại sợi dây.
Minh Thần nghĩ đến giá tiền mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, không nuốt nổi cơm.

Hoằng Quang cầm sợi dây, cười không nhặt được mồm, liên tục cảm thán: “Cao thủ, quả là cao thủ, bội phục, bội phục.”
Minh Thần thật sự muốn đánh hắn: “Bị trộm đồ có gì buồn cười à.”
Hoằng Quang cười đến mức không thấy mắt đâu: “Chỉ là cái máy ảnh thôi mà, cũng không bao nhiêu tiền, chưa kể đó là đồ mới, thấy thì lấy thôi.”
“Đồ mới muốn trộm thì trộm à, đạo lý kiểu gì vậy?”
“Nếu là đồ cũ, đã chụp rất nhiều ảnh, bên trong đó toàn là kỷ niệm, nếu mất thì tiếc lắm.

Nhưng đồ mới thì không sao cả, cùng lắm thì mua cái khác là được.” Hoằng Quang nói rất thản nhiên.
Bình thường Hoằng Quang sống rất tùy tiện, cũng không cảm thấy hắn với bạn học khác có gì khác nhau.

Nhưng một khi đã ra ngoài chơi, Minh Thần liền cảm giác được trên người hắn ngập tràn khí chất “giàu có hào sảng”, thỉnh thoảng Minh Thần lại cảm khái, bây giờ nghe hắn nói như vậy, không nhịn được mà mắng: “Đại gia!”
Hoằng Quang không hề thấy hổ thẹn, cười ha ha: “Thầy Minh quá khen, không dám nhận, không dám nhận.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận