Hoằng Quang đưa Minh Thần đi dạo từ đầu đường đến cuối phố, tìm một quán bar có vẻ yên tĩnh rồi đi vào.
Minh Thần còn chưa thành niên, hơn nữa đã từng chứng kiến phản ứng của cậu sau khi uống rượu, hắn cũng không dám để cậu tùy tiện uống đồ có cồn bên ngoài nữa.
Hoằng Quang gọi cho mình một ly rượu cocktail trái cây, và cho Minh Thần nước có ga không cồn.
Minh Thần tò mò về mọi thứ xung quanh, ngồi trên ghế cứ nhìn đông ngó tây.
Hoằng Quang đưa tay chắn ngang tầm mắt cậu.
Minh Thần khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Hoằng Quang kéo cậu là gần một chút, kề sát tai cậu nói: “Cậu cứ như vậy, người khác vừa nhìn đã biết đây là lần đầu tiên cậu tới đây, không lừa cậu thì lừa ai, cậu có nhìn cũng phải lén nhìn thôi.”
“À à.” Minh Thần ngượng ngùng đáp, rồi lại cảm thấy cơ thể mình dần nóng lên bởi vì giọng nói dịu dàng của Hoằng Quang, vội vàng trốn tránh “Cậu nói chuyện thì cứ nói, sao phải sát lại gần thế làm gì!”
“Để cho mọi người biết có tớ bảo vệ cậu.” Hoằng Quang hợp tình hợp lý, thản nhiên nói “Người ta có muốn lừa cũng không dám.”
Minh Thần đang mải mê với sự thích thú của mình, nói chuyện nào có dùng não, chỉ qua loa trả lời: “Nghĩ nhiều quá, ai mà nhìn trúng tớ chứ, trông chẳng khác gì gà luộc.”
Đi tới đi lui, đi ra đi vào toàn là những kẻ cơ bắp, múi bụng rõ ràng, hiển nhiên đều là dân tập thể hình, luyện tập rất tốt.
Minh Thần ở giữa đám người này giống như chú thỏ chui nhầm vào đàn voi.
Còn Hoằng Quang thì cao to, nhìn qua chẳng khác bọn họ là bao.
Hoằng Quang không hài lòng với thái độ này của cậu, lập tức nhướng mày hỏi lại: “Không ai nhìn trúng? Cho cậu nghĩ lại?”
Sợ Minh Thần thấy không thoải mái nên không dám trực tiếp nói tên Thường Kiến.
Nhưng mặt mày Minh Thần vẫn tối sầm.
Hoằng Quang lại vội vàng giải thích: “Hơn nữa thầy Minh của chúng ta cũng ở trên sân bóng tập luyện cả một học lỳ, cậu mặc quần áo trông gầy thế thôi, cởi quần áo ra nhìn vẫn có da có thịt mà, thân hình kiểu này rất được ưa chuộng ở Châu Á đó.” Không chỉ nói không mà còn cào nhẹ vòng eo Minh Thần “Nhìn xem, cái eo nhỏ này ai cũng thích cả.”
Ý định ban đầu của Hoằng Quang là muốn làm Minh Thần cười.
Nhưng không ngờ tới lúc mình chọc eo Minh Thần lại khiến đối phương giật bắn người “A” một tiếng run lên, cả người mềm nhũn dựa vào lòng hắn: “Cậu…”
Hoằng Quang làm như không thấy, còn cố ý cù lét cậu.
Minh Thần vừa cười vừa vặn vẹo, lăn lộn hơn nửa ngày vẫn không tránh được nên đành thôi, thuận thế xoay người dán sát vào lồng ngực Hoằng Quang, hai cánh tay nâng lên, vòng qua cổ Hoằng Quang: “Ai cũng thích sao? Vậy bạn học Hoằng Quang cảm thấy tớ như thế nào?”
Nói xong còn cố ý học theo điệu bộ quyến rũ mà cậu nhìn thấy trong buổi biểu diễn của người chuyển giới áp dụng với Hoằng Quang.
Hoằng Quang ngẩn ngơ giây lát.
Duỗi tay chỉnh lại cổ áo cậu cho ngay ngắn: “Cậu đó nha, giỡn cũng phải biết chừng… mấy lời này không được tùy tiện nói với người khác đâu.
May mà cậu nói với tớ, nếu đổi thành ai đó khác chắc cậu bị ăn sạch luôn rồi.” Dứt lời, hắn gỡ cánh tay cậu xuống, vỗ lên sau eo cậu “Tớ đi vệ sinh, năm phút sau về liền.
Cậu tự cẩn thận, đừng có uống đồ lung tung người khác đưa biết không?”
“Ừ.” Minh Thần hậm hực buông tay, ánh mắt dính chặt trên người Hoằng Quang, mãi đến khi bóng lưng hắn khuất sau chỗ ngoặt.
Đúng lúc quay đầu lại, bỗng dưng bên cạnh có thêm một người.
Minh Thần hoảng sợ.
Nhìn kĩ thì là một người Châu Âu tóc vàng mắt xanh, có vẻ rất thân thiện và nhiệt tình.
Người đó dùng vốn từ tiếng Trung ít ỏi ngập ngừng tự giới thiệu, nói là nhân lúc nghỉ hè đến đây du lịch, hỏi cậu có phải Hoằng Quang là bạn trai cậu không.
Minh Thần không biết nên trả lời như thế nào, chỉ yên lặng nhìn bọt khí trong ly nước của mình.
Đối phương lại bảo, nếu không phải thì có sẵn lòng uống một ly không… “Chỉ vui thôi*.”
(*: Trong raw đoạn này đối thoại bằng tiếng Anh.)
Minh Thần vẫn chưa biết nên trả lời thế nào cho tốt, thì bàn tay đối phương đã đặt trên cánh tay cậu, tỏ ra điệu bộ rất thuần thục, khuyên bảo cậu, chỉ tâm sự chứ không làm gì khác.
Minh Thần lúng túng, đang định từ chối.
Bỗng nhiên cả người bị ôm lấy từ phía sau, tiếp theo là một bàn tay to lớn trực tiếp hất tay của người kia xuống: “Đừng lại gần cậu ấy, cậu ấy là bạn trai của tôi*.”
(*: Bản raw câu này Hoằng Quang nói bằng tiếng Anh.)
Là giọng nói của Hoằng Quang.