Một nửa số người trong quán bar đều nghe thấy, nhìn sang hai người bọn họ.
Lúc đầu, Minh Thần còn tưởng chính mình nghe lầm, nhưng khả năng nói tiếng Anh tốt như vậy, nghe thế nào cũng cảm thấy… Chỉ khi quay đầu lại, mới thấy Hoằng Quang tựa như một con thú đang bị xâm chiếm lãnh thổ, nhíu mày cau có, vẻ mặt u ám, toàn thân căng thẳng, bộ dạng dọa dẫm sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Vóc dáng Hoằng Quang cao lớn, đường nét khuôn mặt của hắn đậm chất người phương Đông, ẩn sâu trong đó là vẻ trải đời của người từng trải.
Ngày thường tính tình của hắn rất tốt, lúc nào cũng nở nụ cười trên môi, đặc biệt khi ở trước mặt Minh Thần, hắn luôn dè đặt, cẩn thận thu lại móng vuốt.
Minh Thần chẳng hề cảm nhận được sự hung dữ của hắn.
Nhưng lúc này đây, mắt hắn trừng lớn, khóe miệng nhếch lên giống như Asura* sống lại, tràn ngập sát khí.
(*: Là cách gọi những vị chiến thần trong thần thoại Ấn Độ, luôn tranh giành quyền lực với Sura.)
Người vừa mới cười nói vui vẻ với Minh Thần thoáng chốc lật mặt, đánh mạnh một cái khiến cậu đứng không vững, rồi quay người biến mất trong bóng tối.
Hoằng Quang tỏ vẻ khinh thường, chậc một tiếng: “Như này còn dám dụ dỗ người khác sao?”, thuận tiện ôm lấy Minh Thần từ phía sau, nắm lấy bàn tay bị người kia sờ soạng hỏi: “Có sao không? Không bị thương chứ?”
Mọi thứ diễn biến quá nhanh, khiến cho não bộ Minh Thần không bắt sóng kịp chuyện gì vừa xảy ra.
Chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Toàn bộ xương sống áp sát vào người Hoằng Quang như thể tan ra.
Mãi cho đến khi Hoằng Quang đưa tay tới trước mặt cậu vẫy mấy cái, cậu mới hoàn hồn thầm “ừm” một tiếng.
Hoằng Quang hơi hoảng vì phản ứng chậm chạp của cậu, nhíu mày nửa ôm nửa dìu cậu rời khỏi quán bar.
Ra đến nơi thoáng đãng và sáng sủa hơn, hắn để cậu ngồi nghỉ trên băng ghế dài, hít thở bầu không khí trong lành: “Thầy Minh? Cậu nói gì đi? Có phải người lúc nãy đã làm gì cậu không? Đừng sợ, cứ nói với tớ…”
“Không có, không có…” Minh Thần nhanh chóng lắc đầu.
Sắc mặt âm trầm của Hoằng Quang làm cho Minh Thần ngỡ như nếu cậu không kịp phủ nhận, hắn sẽ cầm hai con dao lớn chặt từ Nam Thiên Môn đến Trung Thiếu đông đường, nhất quyết tìm ra cho ra kẻ xui xẻo trong đám đông ngoài kia rồi phanh thây thành nhiều mảnh.
Hoằng Quang ngồi xổm trước mặt cậu, hàng lông mày nhíu chặt, nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Thật sự không sao? Nói thật.”
“Không sao thật mà.” Minh Thần vội vàng nhấn mạnh.
Hoằng Quang vẫn không tin lắm: “Vậy cậu làm sao…”, hắn đưa tay sờ lên mặt Minh Thần.
Lúc này, Minh Thần mới nhận ra mặt mình nóng kinh khủng, nhiệt độ cơ thể của Hoằng Quang trước giờ luôn cao hơn cậu một chút, nhưng hiện tại bàn tay Hoằng Quang đang áp trên má cậu vừa lạnh vừa ẩm ướt, giống như con cá mua trong chợ bị ném lên thớt vậy.
Một hồi sau, Minh Thần cảm nhận được bàn tay của Hoằng Quang khẽ run lên.
Cậu sực nhớ ra tay Hoằng Quang từ trước tới này vẫn luôn khô ráo.
“Tớ chỉ hơi sợ thôi.” Minh Thần nhanh chóng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Hoằng Quang để an ủi “Với cả nhạc bên trong mở to quá, nên tớ có chút đau đầu.”
Không thể nói ra nguyên nhân thật sự.
Nhưng việc mượn cớ như thế này thì cậu rất thành thục.
Hoằng Quang bị cậu thuyết phục, trong giây lát cả người nhẹ bẫng đi.
Cứ vậy ở trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ, hắn gục đầu vào lòng Minh Thần, vòng tay ôm eo cậu, ép mái tóc ngắn vào bụng Minh Thần, thở dài: “Cậu làm tớ sợ chết đi được, tớ đưa cậu đi chơi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì tớ biết phải giải thích thế nào đây.”
Minh Thần bất thình lình bị ôm thế này, toàn thân cứng đờ, không dám động đậy, trong lúc bối rối nói chuyện cũng loạn cả lên: “Tớ chỉ có một mình, cậu còn phải giải thích với ai.”
Hoằng Quang giống như một chú cún lớn, dụi dụi mấy cái trên bụng cậu: “Giải thích với bản thân tớ.”
Minh Thần không biết nên trả lời làm sao.
Chỉ có thể vừa vỗ lưng vừa an ủi hắn.
Một bên gánh vác trọng lượng của người kia, một bên thầm nghĩ, cậu có thể bỏ tay ra mà, nếu cứ tiếp tục như vậy, tớ không thể giải thích nổi…
… Nhưng thực ra vẫn muốn hắn ôm lâu thêm chút nữa.