Minh Thần đang suy nghĩ lung lung, bỗng nhiên nghe thấy Hoằng Quang gọi: “Thầy Minh”, đầu hắn vẫn áp trên bụng cậu, giọng nói rầu rĩ.
Ngứa quá, Minh Thần vặn vẹo một chút muốn thoát ra, nhưng lại không nỡ, cắn chặt môi dưới hỏi: “Sao vậy?”
“Cậu không khen tớ.”
“… Cậu muốn tớ khen cái gì?” Mặt Minh Thần nóng bừng: “Đến đúng lúc? Hay nhúng tay kịp thời?”
Thực ra hắn muốn cậu khen hắn ngầu.
Nhưng lại không dám nói ra, sợ bị lộ tẩy nên quay phải quay trái một hồi mới dám mở miệng.
Hoằng Quang ngẩng đầu lên, cố ý làm ra vẻ mặt oan ức và tức giận.
Minh Thần đành phải chạm vào mái tóc vừa ngắn vừa cứng của hắn: “Được rồi, được rồi, đẹp trai rồi, đẹp trai rồi.”
Hoằng Quang nhíu mày: “Chỉ đẹp thôi á?”
“Còn muốn sao nữa?” Minh Thần hỏi lại, “Đẹp trai ngời ngời? Đẹp nhất thế gian? Hay đẹp tới mức đất trời xoay chuyển, mặt trời ánh trăng thôi không sáng nữa?”
“Bộ tớ là người hẹp hòi vậy sao!” Hoằng Quang phản đối.
“Ồ …”
“Tớ nói Tiếng Anh lưu loát như vậy, lẽ nào cậu không khen tớ được một câu à.” Hoằng Quang hỏi, trưng vẻ mặt “chờ được khen”.
Minh Thần bật cười khúc khích.
Điều này thật sự rất đáng để cậu khen ngợi, dù sao thì cậu cũng là người cầm tay dạy tiếng Anh cho Hoằng Quang.
Bắt hắn học thuộc lòng từng từ vựng, chỉ hắn từng cách phát âm, huy chương lập công cũng coi như là mỗi người một nửa.
Thế là Minh Thần thuận tay xoa đầu, vò rối mái tóc Hoằng Quang, cảm giác thật tuyệt, bình thường vì hắn cao quá mà với không tới: “Tốt lắm, tốt lắm, tớ sẽ thưởng cho cậu double “666” luôn.” Minh Thần bắt chước mấy buổi phát sóng trực tuyến mà Hoằng Quang hay xem.
Hoằng Quang lập tức cảm thấy vui vẻ.
Hắn đứng lên và kéo Minh Thần cùng đứng dậy, một mặt quàng vai cậu cùng rời khỏi phố quán bar, một mặt vẫn không an tâm lắm hỏi: “Thật sự là không sao chứ? Cậu không sợ sao?”
Minh Thần dùng khuỷu tay hất nhẹ hắn: “Tớ đường đường là một đứa con trai mà, sao có thể yếu ớt như vậy chứ! Nói thế nào thì tớ cũng tập thể thao cả một học kỳ, nếu cảm thấy khó chịu tớ đã đánh anh ta ngay rồi.”
Hoằng Quang nhíu mày: “Vậy là không ghét? Tớ không đến là cậu sẽ đi với anh ta?”
“Cũng không hẳn như cậu nói.” Minh Thần xoa xoa chỗ bản thân vừa bị đụng chạm “Tớ chưa kịp hiểu anh ta muốn làm gì thì cậu đã xuất hiện rồi, nên vấn đề không phải ghét hay không ghét… Đến cả mặt người kia ra sao tớ còn không rõ mà…”
Hoằng Quang kéo cậu đi vào đường trong: “Nhìn cái gì, anh ta còn không đẹp trai bằng một nửa tớ, đã vậy còn thấp hơn, tớ vừa xuất hiện đã sợ rồi.
Muốn tìm bạn trai đương nhiên phải tìm người giống như tớ mới có mặt mũi…”
Trái tim Minh Thần đập lỗi nhịp.
Cậu ngửi thấy mùi rượu trên người Hoằng Quang, mà cậu lúc nãy chỉ uống nước ngọt, còn Hoằng Quang uống cạn hai ly Long Island Iced Tea* , tửu lượng không đủ để say, nhưng ít nhiều cũng có chút choáng váng, không khống chế được lời nói của bản thân.
(*Long Island Iced Tea là một loại cocktail có màu giống hồng trà, có độ cồn cao, thành phần gồm 4 loại rượu cơ bản Vodka, rượu Rum, rượu Gin và rượu Tequila, có thêm đá, rượu bạc hà trắng, nước chanh,…)
Minh Thần thở dài trong lòng, cắn đầu lưỡi để tỉnh táo hơn mới khống chế được sự kích thích từ mùi rượu kia, nói: “Ồ, vậy thì chúc mừng bạn gái cậu nha.”
Hoằng Quang ngây người: “Sao cậu biết?”
“Hôm trước cậu mới nói với Cao Điềm.”
“À… ” Hoằng Quang bật cười “Cậu với tớ cũng rất thân mà, một ngày 24 tiếng thì ít nhất 18 tiếng chúng ta đã ở cạnh nhau, cậu thấy tớ liên lạc cho bạn gái lúc nào?”
“Hả?” Minh Thần mở to mắt “Là giả?”