Tôi mở WeChat xem mà không nhịn được cười.
Tôi thấy Cố Thành chuyển tiếp đoạn video của Trần Miêu Miêu vào nhóm bệnh viện của họ, sau đó tag viện trưởng của họ:
[Viện trưởng, Trần Miêu Miêu nghi ngờ uy tín của ngài!]
Tôi: "Đỉnh!"
Ai không biết viện trưởng Tạ của bệnh viện thẩm mỹ ghét nhất là có người nghi ngờ y thuật của mình, chứ đừng nói đến việc người này là học trò của chính mình.
Mấy người trong nhóm nhỏ của Cố Thành đã sớm bùng nổ:
"Mẹ kiếp, anh Thành, vẫn là anh tàn nhẫn nhất!"
"Trần Miêu Miêu này thật không biết xấu hổ quá rồi, anh Thành thậm chí còn không thèm nhìn cô ta, sao cô ta lại không biết xấu hổ dám vu khống anh như vậy?"
"Đúng vậy! Ngày 520 gửi cái này tới, không phải là thật lòng không muốn anh Thành sống yên ổn sao?"
"Không sao đâu! Trần Miêu Miêu cho dù ngày mai không c.h.ế.t cũng phải lột một lớp da, ông Tạ chắc chắn sẽ không để bỏ qua cho cô ta."
Đúng lúc này, viện trưởng Tạ trả lời: [Trần Miêu Miêu ngày mai đến văn phòng của tôi một chuyến.]
Tôi hài lòng đặt điện thoại xuống, ngoắc ngón tay về phía Cố Thành:
"Thấy hôm nay anh có biểu hiện tốt nên ban tổ chức quyết định khen thưởng anh!"
3
Sáng sớm hôm sau, Cố Thành hôn tôi đến tỉnh:
"Vợ ơi, anh đã hâm nóng món cháo gà bí ngô mà em yêu thích, chồng đi kiếm tiền nuôi gia đình đây!"
Khi tôi ăn sáng xong chuẩn bị đi mua sắm, tôi nhận được tin nhắn từ y tá trưởng của bệnh viện thẩm mỹ, tài khoản xã giao cá nhân của Trần Miêu Miêu liên tiếp đăng trạng thái.
Tôi nhấp vào cái mới nhất, đó là một bàn tay thon thả với dòng caption: [Chính là đôi tay này đã dạy tôi cách khâu vá hoàn hảo, và cũng chính là đôi tay này đã khiến tôi vui sướng!]
Chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, bên dưới đã có hàng chục nghìn bình luận:
[A a a a! Đây là loại tình yêu cổ tích gì vậy?]
[Tay anh ấy nắm lấy tay tôi, cùng nhau đi trên con đường anh ấy đã đi.]
[Hu hu hu, đừng dâm đãng như vậy!]
……
Tôi liếc mắt đã nhận ra ngay, đó là bàn tay của chồng tôi.
Vết sẹo nhợt nhạt trên tay là anh ấy vô tình bị cắt trúng nấu ăn cho tôi.
Tính toán thời gian, Trần Miêu Miêu hẳn là vừa mới từ văn phòng của viện trưởng Tạ ra.
Cái này gọi là cái gì? Càng ngăn cản càng hăng hái?
Tôi nhướng mày, không nói gì.
Đúng lúc này, y tá trưởng lại gửi một tin nhắn khác.
Cô ấy nói rằng cô ấy đang mang thai, chuẩn bị nghỉ phép một thời gian để dưỡng thai, cô ấy hỏi tôi có muốn đến bệnh viện thay cô ấy một khoảng thời gian không.
Nhân tiện xử lý Trần Miêu Miêu, lập nên uy nghiêm của chính cung nương nương.
Tôi học chuyên ngành điều dưỡng, cách đây một thời gian tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi nên đã xin nghỉ việc tại bệnh viện ban đầu.
Cố Thành từng dùng mọi cách dụ dỗ tôi vào viện thẩm mỹ làm việc, nói rằng có thể gặp tôi cả ngày lẫn đêm.
Nhưng tôi không cho anh ấy chút cơ hội nào, từ chối thẳng.
Sao tôi không biết chút suy nghĩ nhỏ nhặt của anh ấy, anh ấy thích chơi kiểu đồng phục gì đó, tôi không muốn cừu rơi vào miệng cọp.
Tuy nhiên, Trần Miêu Miêu này giống như một miếng cao dán da chó, lột mãi không ra, nó làm khơi dậy hứng thú của tôi
Sau khi suy nghĩ, tôi đồng ý với y tá trưởng, tôi cũng bảo cô ấy thông báo cho những người khác đừng tiết lộ thân phận của tôi.
Buổi chiều, tôi đến viện thẩm mỹ, vừa thay đồng phục y tá đi đến cửa phòng làm việc của Cố Thành, tôi nghe thấy tiếng ồn ào ở bên trong:
“Em chỉ đăng suy nghĩ cá nhân thôi, sao đàn anh lại yêu cầu em xóa đi?” Cái giọng dẹo này dẹo đến mức mẹ cô ta có thể không nhận ra..