“Đàn anh, em mang cho anh một ly Americano mà anh thích uống."
"Chuyện ngày hôm qua, anh tuyệt đối đừng nghĩ nhiều."
“Có lẽ chỉ là chị Chu cùng anh ấy nói chuyện rất vui vẻ nên vô tình ôm anh ấy.”
Ngoài mặt, cô ta nói rằng cô ta quan tâm đến Cố Thành, nhưng mỗi từ trong lời nói của cô ta đều mang tính khiêu khích.
Ngoài ra, Cố Thành cũng hiếm khi uống cà phê ở ngoài, trừ khi thức khuya hoặc quá căng thẳng mới uống một ly.
Nhưng Trần Miêu Miêu biết rất rõ những gì anh ấy thích, ngay lập tức tôi nhận ra rằng cô ta đã thèm muốn Cố Thành không phải chuyện một hai ngày.
Tôi nhìn thấy ngón tay của Cố Thành vô thức gõ lên bàn, điều đó có nghĩa là anh ấy đang cảm thấy vô cùng phiền.
Tôi nhanh chóng gửi tin nhắn tới.
Cố Thành xem xong, cau mày lại, vẫn làm theo lời của tôi.
"Cảm ơn cà phê của cô." Anh ấy nhận cà phê, gật đầu với Trần Miêu Miêu.
Nhìn thấy Cố Thành không có cự tuyệt cô ta như trước kia, khóe miệng Trần Miêu Miêu bất giác nhếch lên.
Điều này làm cô ta càng thêm tự tin, bắt đầu tấn công:
"Đàn anh, người ta nói rằng khi tâm trạng không tốt, ăn thứ mà mình thích ăn sẽ làm tâm trạng tốt lên.
Em biết anh thích cái nhà hàng bên cạnh bệnh viện, đêm nay em mời, coi như là cảm ơn anh đã chăm sóc cho em từ trước đến nay."
"Nhân tiện giúp anh thư giãn."
Quả nhiên, những người phụ nữ như cô ta luôn biết tận dụng mọi cơ hội.
Cô ta tỏ ra ân cần đúng lúc, nếu đặt vào người đàn ông bình thường, e là thực sự khó có thể chống đỡ được.
Nhưng Cố Thành thì khác.
Cuộc trò chuyện kéo dài đã kéo hết sự kiên nhẫn của anh ấy đến cực hạn:
“Không cần, tối nay là ngày kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng tôi.”
Tôi bật cười.
Cái gì mà 5 năm ngày cưới, vậy mà anh ấy cũng nghĩ ra được.
Anh muốn Trần Miêu Miêu biết khó mà lui.
Nghe được mấy chữ ngày kỷ niệm, trong mắt Trần Miểu Miêu đầu tiên hiện lên tia ghen tị, sau đó cô ta như nghĩ ra điều gì đó, tiếp tục nói'
"Thật sao, đàn anh? Thật là trùng hợp.
Dù anh không nói lát nữa em cũng muốn gọi cho chị Chu đến đấy."
"Dù sao thì mối quan hệ giữa hai người hiện tại rất căng thẳng, đêm nay có em ở đây, bảo đảm có thể làm hai người hoà giải."
Tôi đã từng gặp không biết bao nhiêu người vô liêm sỉ như vậy, nhưng tôi chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như cô ta.
Cô ta cho rằng không ai biết được suy nghĩ nhỏ nhặt của mình sao?
Nếu tối nay thực sự là ngày kỷ niệm 5 năm của chúng tôi, Cố Thành đưa cô ta đi ăn tối với tôi, đừng nói hoà giải mối quan hệ, tôi thấy sẽ trực tiếp tan vỡ mất.
Thấy Cố Thành định từ chối, tôi vội vàng giả vờ có chuyện muốn tìm anh ấy.
"Chị Chu, chị đến vừa lúc, đàn anh vừa mới đặt một nhà hàng, em còn đang muốn đi nói cho chị biết đấy!"
Cố Thành còn chưa kịp nói chuyện, Trần Miêu Miêu đã giành bóp méo sự thật.
Tôi giả vờ tức giận nhưng vì ngại có người đang nên không thể hiện ra ngoài, miễn cưỡng đồng ý.
Nhìn thấy mục đích của mình đã đạt được, Trần Miêu Miêu giấu Cố Thành liếc một cái đầy khiêu khích rồi quay người rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, Cố Thành không chớp mắt lập tức ném cà phê vào thùng rác, đồng thời mở cửa sổ đón chút không khí trong lành:
"Cô ta lọt xuống hầm cầu sao? Mùi nước hoa hôi hám rẻ tiền này khiến anh muốn ói ra."
Cố Thành tỏ vẻ uất ức, làm nũng với tôi:.