Không Xéo Xắt Chết Ngươi Không Thành Phật


Cơn đau trên người phải hình dung là như trời giáng.
Thiếu niên bị vứt vào chuồng ngựa, áo quần tả tơi, da tróc thịt bong, từ đầu tới chân chẳng chỗ nào lành lặn.

Thảm nhất là hai đùi, máu thịt lẫn lộn, trên chân trái còn thấy rõ miệng vết thương dài mảnh sâu tới lộ cả xương.
Quy công và lính canh ập tới trong tiếng mắng chửi chói tai.
Ngày xưa, quy công một trong số ít đàn ông xuất hiện trong nhà thổ (không bao gồm khách hàng).

Quy công có thể là cánh tay đắc lực của mẹ mìn (bố mìn), hoặc là người chuyên phục vụ trà nước cho gái mại dâm và khách làng chơi kiêm chân sai vặt.
Thiếu niên mím chặt môi, hai tay vòng ôm bảo vệ đầu, cố sức lui về tránh sau đống củi nhưng bị quy công đạp lên chân trái, rồi giáng tiếp một đòn tàn nhẫn.

Lính canh tay đấm chân đá, vung hạ gậy gộc liên tục.

Chàng trai trẻ cong lưng, bị đánh đến nỗi tiếng gào rống trầm thấp run rẩy kẹt ngay cổ họng, nằm trên đất ho ra máu không ngừng.
Máu chảy thành vũng, chàng trai trẻ ho khù khụ, co giật rồi bất động.
Bọn lính canh sợ gây ra án mạng bèn rút lui.
Quy công cũng dừng tay, mồm phun: “Phẹp! Súc sinh….

Hãy còn tưởng mình là tiểu thiếu gia hả? Biết tự coi mình là bảo bối ghê nơi…”
Bỗng có tiếng bước chân lanh lợi ngày càng gần.
“Phòng Nhị, Hà ma ma kêu ngươi kìa!”
Người tới là một cô nha hoàn, cô nhìn lướt qua thân hai lính canh to cao vạm vỡ bên ngoài chuồng ngựa hướng vào trong, tầm mắt dừng lại ở vũng chất lỏng sền sệt màu đỏ trong góc, hạ thấp giọng, không đành lòng nói: “Đánh thành ra thế này, gọi đại phu không? Gần đây ôn dịch hoành hành dữ lắm….

Lỡ đâu lại có gì.”
“Có gì là có gì?”
Quy công tên Phòng Nhị quăng roi liễu, cười khẩy, “Nếu có gì thật thì làm như ở cái chùa hoang ngoài kia ấy, lấy chiếu quấn nó lại ném vào lửa thiêu chỗ bãi tha ma là xong.

Sợ gì? Cái mạng hèn thôi đòi gọi đại phu quái gì…”
Cô nha hoàn lại thoáng nhìn qua, chỉ thở dài, không nhiều lời thêm nữa.
Phòng Nhị liếc nàng rồi lại bảo: “Ta biết tiểu nha đầu ngươi tốt bụng, có lòng thương người.

Nhưng nó mệnh long đong rồi.

Ngươi coi, vị Trình tiểu thiếu gia Trình Tư Tề này này, mới mấy ngày trước thôi còn là công tử nhà tri phủ, đầu thai tốt không phải hạng nhất cũng hạng nhì, khắp cái Hoài Dương này ai dám đụng tới nó? Mà đùng một cái cửa nát nhà tan, chẳng cần mấy lượng bạc đã bị đưa vào chốn mua xác bán thịt của chúng ta.

Chuyện đời, ai nói rõ được đây?”
Hắn để hai tên lính canh hỗ trợ đi, cầm đèn lồng rồi bước khỏi chuồng ngựa, “Bây giờ cũng coi như số của nó đi.

Nó đắc tội người ta thì không thoát được bị dạy dỗ.

Sống được thì cũng là nó mạng lớn, sau này nếu không còn kiểu chọc người ta ngứa mắt nữa thì Hà ma ma cũng chẳng ép nó đâu.

Cứ để nó lại hậu viện làm mấy việc nặng.”
“Còn mà chịu không nổi… thì coi như mệnh bạc phúc mỏng.

Đời là thế đấy, trách được ai?”
Tiếng bước chân của Phòng Nhị và cô nha hoàn xa dần, ánh đèn vàng lập lòe cũng rời khỏi.
Bóng đen trên cây hòe cạnh bờ tường ngoài chuồng ngựa thình lình hành động, Vô Yếm xuất hiện trong đám nhánh cây rậm rạp.
Y mượn tầm nhìn từ chỗ cao, cẩn thận quan sát khắp mọi nơi, lúc không còn thấy bóng dáng ai khác nữa mới từ trên cao nhảy xuống, bước nhanh vào chuồng ngựa.
Chuồng ngựa tối đen ngột ngạt, ánh sáng từ đèn lồng đỏ ngoài tường cao chỉ thấm tới đây được một chút màu nhợt nhạt, mông lung chiếu ra thân thể gầy gò đang co tròn lại trong đống cỏ khô hư thối.

Thiếu niên bị đánh trầy da tróc vẩy, máu thịt phơi hết ra ngoài, sống lưng run rẩy liên hồi, tiếng ho ra máu nghẹn ngào yếu ớt vang lên.
Vô Yếm nhắm mắt, cố dằn lửa giận trong lòng xuống, né qua dòng máu uốn lượn trên đường, không tiếng động đi tới trước người y.
Thiếu niên cúi đầu, một tay che miệng ho khan, một tay bấu mạnh xuống đất, năm ngón tay ghim sâu vào đất, cào ra mấy vết máu.
Hắn vừa ho vừa hoảng hốt nghĩ, đã có năm người chết ở chuồng ngựa này rồi, có khi nào mình là người thứ sáu không? Hóa ra mạng hắn cũng chẳng đáng tiền mấy, thấp hèn rẻ mạt ghê.
Máu loãng chảy từ kẽ ngon tay tích trên mặt đất, nhớp nháp và tanh nồng.
Rồi một mùi hương nhẹ nhàng mát lạnh đột ngột chen vào không khí hôi tanh này.
Như làn sương trong tiếng trống chiều nơi rừng thăm núi thẳm, hòa lẫn với mùi đàn hương thường nghe thấy trong Phật điện, lạnh mà không rét buốt, cứ như làn gió nhanh chóng làm giảm cơn đau co giật, xoa dịu tâm hồn.
Thiếu nhiên ngẩng phắt đầu dậy.
Bàn tay xinh đẹp mạnh mẽ vươn tới, nhét một viên gì đó lạnh lạnh trơn trơn vào khuôn miệng đang hộc máu, sau đó bịt kín miếng hắn, nửa đỡ hắn vào ngực.
Tiếng ho bị chặn lại, toàn thân chàng trai trẻ nghẹn tới mức hơi co giật, tứ chi không còn bao nhiêu sức lực bắt đầu vùng vẫy.
Vô Yếm một tay che miệng chàng trai, một tay ôm lấy eo chàng, cúi đầu ghé sát bên tai chàng, giọng nói bình tĩnh lẫn một chút dịu dàng ủi an hiếm có: “Nuốt thuốc nào, đừng nhổ ra.

Thuốc tốt đấy, uống xong thương bệnh trên mình người sẽ khỏi hết.”
Biên độ giãy giụa của chàng trai ngày một nhỏ.
Vô Yếm nghiêng mắt nhìn trực diện cặp mắt mở cực đại, mắt đan phượng đỏ rực màu máu và nước mắt.
Ánh mắt trong trẻo sáng ngời đăm đăm hướng về phía y, như ẩn chứa vô số nỗi buồn thê lương căm lặng và không cam lòng.
Mà trong vẻ không cam lòng ấy lại chẳng có chút oán giận nào, như dòng nước không hình không dạng, trong tích tắc đã quấn lấy siết chặt cổ họng Vô Yếm.
Giọng y nghẹn lại, không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn vào đôi mắt đó, giơ tay nhẹ nhàng nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu thiếu niên như cách y từng vỗ mấy quả đầu trọc của sa di Thiên Ẩn Tự.
Đôi mắt kia run run rồi khép lại.
Người đang run rẩy trong lồng ngực y yên lặng dần.

Vô Yếm đoán là đan dược đã phát huy tác dụng mới buông tay, cởi áo ngoài xuống trải lên đống cỏ khô, đoạn đỡ thiếu niên nằm xuống.
Bàn tay bịt miệng mũi thiếu niên rời đi, thiếu niên thở dồn dập vài hơi, siết chặt chiếc áo dưới tay, giương mắt trông về phía Vô Yếm, ánh mắt nóng rực, giọng nói khản đặc: “Ngươi….

Ngươi là ai? Tại sao lại cứu ta?”
Vô Yếm nhìn ra đề phòng trong mắt Trình Tư Tế, cũng không bất ngờ, rũ mắt thấy bàn tay dính đầy máu tươi từ môi thiếu niên, cười đáp: “Ta là ai ngươi không cần để ý.

Ta được người gởi gắm, tới giúp ngươi mà thôi.”
Y ngẩng đầu, hỏi lại, “Người muốn đi không? Ta chuộc thân cho ngươi?”
Chuộc thân?
Ánh mắt Trình Tư Tề thoáng lạnh, giơ cái tay không còn bao nhiêu sức lên lau máu trên miệng, giọng nhẹ hều: “Ta không đi được, cũng sẽ không đi.

Thứ mà ngươi muốn ta không thể đưa được.”
“Thứ ta muốn?”
Vô Yếm ngẩn người, lại cười bất đắc dĩ.

Ta muốn Vô Căn Thiên Thủy, nếu ngươi nguyên vẹn quay về thì buộc phải giao ra rồi.
Chẳng qua, ý của Trình thiếu tông chủ trong lời vừa nói….

Lẽ nào bản thân hắn có vấn đề nên mới ra nông nỗi này?
“Đây là thuốc chữa thương vừa rồi ngươi mới uống.”
Vô Yếm lấy bình sứ trắng nhỏ đặt vào tay chàng trai, rồi tháo một viên Phật châu đưa cho chàng, “Ta sẽ tạm ở lại một gian phòng trong thanh lâu này một thời gian.

Nếu ngươi đổi ý, hoặc là gặp rắc rối, muốn tìm ta, hãy gõ hạt châu này ba lần, ta tên Vô Yếm.”
Chàng trai trẻ nhìn chằm chằm bình sứ và Phật châu hồi lâu sau mới đáp bằng giọng còn nghèn nghẹn: “Ta là Trình Tư Tề.”
Thực hiện nhiệm vụ cũng có cái khó xử của thực hiện nhiệm vụ.
Mặc dù trước đây Vô Yếm và Trình Tư Tề không giao nhau nhân quả gì, nhưng không đồng nghĩa với việc y có thể tùy tiện nhúng tay vào mệnh số và quyết định của Trình Tư Tề.

Trình Tư Tề sa sút đến tình cảnh này cũng không muốn đi, y không thể cưỡng chế đưa hắn đi, nhỡ mà mệnh số hắn hỗn loạn thì lần nhập phàm này coi như công dã tràng.
Vô Yếm lòng nghĩ về giới hạn của nhiệm vụ lần này, chân đã đi khỏi hậu viện tối đen, vòng ra phía trước lầu xanh.
Sân khấu vang tiếng ca, sanh tiêu thúc người hòa mình nhảy múa.
Nhuyễn Hồng Các được mệnh danh là tụ điểm ăn chơi đứng đầu Hoài Dương, vào đêm lại càng là chốn vàng son hoa nở xuân về làm lòng người mê đắm.
Khách khứa lui tới đây, nếu không phải công tử giàu có thì cũng là văn nhân phong lưu.

Tất cả đều mụ mị trong những nụ cười mỉm duyên dáng yêu kiều khẽ lộ khi màn lụa đỏ tung bay lên.

Ai ai cũng nắm những cánh tay ngọc ngà ấy bước vào gian trong.
Vô Yếm đứng trong góc tối quan sát một lát, rửa sạch vết máu trên người, đoạn hòa nhập dòng công tử thiếu gia đi vào.
Ngoại hình của y dù ở Tu Chân Giới cũng là hạng xuất sắc của xuất sắc, nay vận bạch y vải gấm hoa văn đám mây càng thanh tao như ngọc tạc, đẹp rạng rỡ tới độ trên trần dưới thế chẳng tìm ra ai có thể xếp ngang hàng.
Lại vì nguồn gốc xuất thân, trên người y còn phát ra khí chất xuất trần, hòa nhã nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với những nam nhân ngâm trong phấn son, vừa bước vào đã thu hút quá nửa ánh mắt của các cô nương.
“Công tử nom lạ mặt quá, chắc là lần đầu tới Nhuyễn Hồng Các chúng em đúng không?”
“Rượu ngon vừa mới được đưa vào trong các đấy, công tử tới thưởng rượu nhé?”
“Dao Nhi múa đẹp nhất đấy, công tử qua bên này nè, Dao Nhi múa cho người xem…”
Vô Yếm như Đường Tam Tạng lọt vào Động Bàn Tơ, trong chớp mắt năm sáu cô kỹ nữ đã ùa tới bao vây y, oanh thanh yến ngữ, lả lướt thướt tha dựa vào người, còn kéo tay y.
Nhưng hiển nhiên Vô Yếm cao tay hơn hẳn Đường Tam Tạng.
Y bước hai ba bước, xoay một vòng, dễ như bỡn tránh đi các cô nương đang tiến công, sau đó cong khóe môi, cười như gió xuân: “Xin lỗi quý vị tỷ muội, ta hảo Long Dương.”
Vài yêu nhền nhện ngẩn ngơ, đờ mặt nhìn nhau một lát, đoạn dậm chân cắn răng, giải tán hết.
Các nàng thầm nghĩ, chẳng trách tới chơi lầu xanh này toàn là mấy tên bầu một bụng mỡ với quỷ thận hư, thì ra đàn ông đẹp mã đều đoạn tụ cả rồi, là kẻ nào dám bảo nam phong quán kế bên làm ăn lụn bại?
Bên này yên ắng, một quy công thấp bé trong góc đón tiếp khách lập tức nhanh chân chạy qua, ân cần nịnh hót: “Công tử xuất chúng như rồng phượng, các cô nương ai cũng thích ngài.”
Cặp mắt khôn khéo nhỏ như mắt chuột đảo vòng quanh hông Vô Yếm, cố tình nấn ná lại trên ngọc bội được Phật châu hóa thành, nụ cười tươi càng dày thêm vẻ nịnh nọt: “Bên dưới không thanh tĩnh, công tử muốn lên phòng riêng trên lầu ngồi không ạ? Trong phòng không chỉ có cô nương, còn có vài vị tiểu công tử, trông không kém đầu bảng của nam phong quán chút nào…..”
Trên lý thuyết, mấy chỗ như lầu xanh chẳng khác nào mười tám tầng địa ngục đối với mọi Phật tu nghiêm chỉnh, nếu có thể không vào thì tuyệt đối không vào, phải vào thì cũng vô cùng khó chịu, lóng ngóng tay chân.
Nói thế nào đi nữa, chắc chắn sẽ không dễ dàng thích ứng, rành rẽ như Vô Yếm.
“Tìm gian yên tĩnh chút, và có thể nghe ca nữa.”
Vô Yếm hời hợt liếc nhìn quy công kia, thấy không phải tên Phòng Nhị đã đánh Trình Tư Tề, bèn tiện tay bốc hai cọng lông chân trong tay áo ra rồi biến thành hai thỏi vàng thưởng cho hắn, dặn dò thêm: “Mấy tiểu công tử kia….

non quá, chẳng hoạt bát gì.

Chọn người mới nào tươi ngon như con mèo hoang ấy, đưa y thêm mấy lọ thuốc trị thương nữa.”
Quy công vui mừng khôn xiết nhận vàng, nghe xong yêu cầu của Vô Yếm cũng đã hiểu rõ.
Hắn nghĩ thầm, quả nhiên không thể đánh giá con người ta qua vẻ ngoài, vị công tử này trông thanh nhã như thần tiên không vướng bụi trần mà trong ruột cũng là kẻ ưa hành chết người khác trên giường.
Quy công dẫn Vô Yếm lên lầu hai, tới phòng riêng sau Liên Hoa Môn ở góc cua, khuất tầm nhìn lại yên tĩnh, mở một cửa sổ còn loáng thoáng nghe được tiếng ca êm ái từ trong các.
Vô Yếm ngồi lên chiếc ghế dài mềm mại, quy công vội vàng lại rót rượu cho y.
Vừa rót vừa giới thiệu: “Công tử, thật không giấu gì ngài… Các công tử trong các chúng tôi đều có giáo dưỡng cao, ngoan ngoan biết nghe lời.

Nếu muốn kiểu hoang dã như mèo vô chủ thì chắc phải là một người chưa qua dạy dỗ.

Mà như thế, tiểu lão nhân cũng không dám dẫn tới làm gai mắt ngài….”
Vô Yếm cầm chén rượu lên, ngửi hương rượu, nhưng không uống, nghe vậy ngước mắt ngó quy công, vung “vàng lông chân” như rác ném thêm một mớ vàng thỏi lên bàn, cất tiếng chậm rãi: “Nghe đâu mấy hôm trước, Trình tri phủ cửa nát nhà tan….”
Quy công nhổ cặp nhãn cầu của mình ra khỏi đống vàng, tức thời hiểu rõ, ngập ngừng hỏi: “Ngài muốn nói tới Trình thiếu gia ấy à?”
Vô Yếm im lặng mìm cười.
Không phải Trình tiểu thiếu gia thì ai thèm tới cái ổ chó này của bọn ngươi?
Thấy Vô Yếm thừa nhận, quy công lập tức bày ra vẻ mặt ủ mày ê, đau lòng không chịu nổi: “Công tử của ta ơi, không phải tiểu lão nhân ta làm việc không suôn mà là Trình tiểu thiếu gia không phải đứa bé hiền lành.

Hắn vào Nhuyễn Hồng Các chúng ta lâu vậy rồi, cũng có người gọi hắn đó chứ, nhưng chẳng ai làm ăn được gì sất, toàn là khúc vào đi thẳng ra thì nằm ngang! Mới đêm nay thôi, đại công tử nhà Lưu viên ngoại mới bị tiểu thiếu gia đó đánh gãy chân, lúc được khiên ra ngoài y gào la tới nỗi tám phố phường còn nghe rõ….”
Vô Yếm dùng chén rượu che miệng, y hơi buồn cười.
Dù cho không có tu vi không nhớ gì hết, mấy cục sắt Kiếm tu bạo lực này cũng không phải hạng dễ chơi.

Trình thiếu tông chủ bây giờ nhìn thì suy yếu như đóa hoa nhỏ mỏng manh đấy, nhưng điên lên thì chẳng ai dự đoán được.
“Nay hắn lưu lạc phong trần, kiểu gì cũng chỉ là kẻ bán thân, quậy tới độ này, các ngươi còn không giải quyết nổi à?” Vô Yếm giả vờ khó hiểu, nhướn mày hỏi.
Quy công thở dài: “Thiếu gia ơi, chắc ngài mới tới Hoài Dương phải không? Ấy là ngài vẫn chưa biết rõ đó thôi.

Mặc dầu nhà họ Trình đã tàn bại, nhưng nguyên Trình phu nhân —- cũng chính là mẹ ruột của Trình tiểu thiếu gia lại lên hương, nhảy vọt thành tân quốc sư phu nhân.

Tuy nói phu nhân sợ quốc công khó chịu nên tự bán Trình tiểu thiếu gia tới các của chúng ta, nhưng thế nào thì cũng là mẹ con, huyết mạch còn đó, chút đánh phạt này còn phải thận trọng nhiều….

Coi ý Hà ma ma thì thật ra có đánh chết cũng không gây ra phiền phức gì.

Ngặt nỗi, một con gà đẻ trứng vàng to béo rành rành, ai nói bỏ thì bỏ được đây?”
Chẳng phải Huyền Kiếm Tông tiêu bí bảo không tiếc tay, ngàn chọn vạn lựa mệnh số và xuất thân siêu tốt cho Trình tiểu thiếu gia à? Thế ra là kiểu mệnh số bị mẹ ruột bán vào lầu xanh đó hả?
Vô Yếm nghe mà thấy ê cả răng, lại nhớ tới nửa mệnh bài bị nát trong Đệ Tử Các Huyền Kiếm Tông, tính thử thời gian.

Thời gian mệnh bài vỡ và Trình gia sụp đổ cũng không xê xích nhau mấy.
Lẽ nào có người sửa mệnh của Trình Tư Tề?
Nhận ra nhiệm vụ lần này trở nên khó giải quyết hơn rất nhiều, Vô Yếm không khỏi bực bội trong lòng.
May sao y làm việc chưa bao giờ biết bỏ dở giữa chừng là gì.

Huống hồ, y đã thấy rõ hoàn cảnh khốn cùng của Trình Tư Tề, tuy Vô Yếm tự nhận mình bản thân thờ ơ, nhưng bảo y mặc kệ, bỏ đi luôn, y lại không làm được.

Đôi mắt đan phượng kia không nên ngập trong màu máu giống như của hắn.
Vô Yếm rũ mắt giấu đi suy nghĩ sâu trong đó, hạ giọng hỏi: “Như ngươi nói, Trình thiếu gia rất giỏi đánh đấm, sao lại bất lực để các ngươi đánh chửi mà không trốn chạy?”
“Sao so được chứ.”
Vẻ đắc ý nổi lên trên gương mặt quy công, “Hộ viện chúng ta nuôi trong các đều là gốc quân lính, mấy thiếu gia yếu đuối sao mà bằng được? Hai quyền khó đọ lại bốn tay, cứ cho là hắn lợi hại hơn nữa đi, đánh kiểu gì thắng nổi đám đàn ông lực lưỡng này?”
Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.
Vô Yếm cười lạnh trong bụng, mặt lại là nét kém vui: “Mấy tên lính đấy thân cao sức lớn, nếu đánh phế người thì thành ra uổng công bản công tử tới chuyến này à? Tối nay hắn gây chuyện, ăn đòn cũng phải….

Vậy ngươi lấy tiền này đi mời đại phu cho hắn.

Hắn nghỉ ngơi đàng hoàng rồi lập tức dẫn tới cho ta.

Nghe chưa?”
Một đống “vàng lông chân” rơi lên mặt bàn, quy công ngạc nhiên tới choáng váng, hai mắt mờ đi, “Dạ nghe, nghe rõ rồi….”
Vô Yếm mím môi, gương mặt tươi cười dịu dàng trở nên sắc bén, y nhìn quy công bằng ánh mắt âm hiểm lạnh lùng, khẽ gõ chén rượu xuống mép bàn: “Thế còn ngẩn người ra ở đó làm gì?”
Quy công hoàn hồn, hai chân chợt mất lực.
Đã từng gặp phải người hễ không ưng liền lật mặt, nhưng chưa thấy ai sầm mặt mà đáng sợ như vậy, hắn giật thót trong lòng, vội vã khom lưng cúi đầu nhận sai: “Công tử nói phải, công tử nói phải ạ… Tiểu lão nhân chắc chắn sẽ mời đại phu mát tay nhất thành Hoài Dương, đợi qua hai ba ngày sẽ đưa tiểu thiếu gia được nuôi khỏe mạnh tươi ngon tới chỗ ngài….”
Vô Yếm nhíu mi.
Quy Công thấy thế thì im miệng ngay, nhặt mớ vàng rồi thức thời lui xuống làm việc.
Quy công nhét “vàng lông chân” đầy túi quần, tự thấy mình kiếm bộn rồi, lúc ra khỏi cửa còn đặc biệt dặn dò lính canh cửa đừng lơ mơ quấy rầy khách sang vung tiền như rác bên trong nghỉ ngơi, rượu và thức ăn đưa tới gian ngoài là được, đừng đi vào.
Vô Yếm không có tu vi thì thân thể đã không còn là xương thịt phàm trần, ngồi trong phòng cũng nghe rõ âm thanh bên ngoài.
Chờ tiếng chân ngoài đó đi xa y mới thả lòng mặt mày, đứng dậy đóng cửa.
Bắt y đóng vai thiếu gia tàn bạo ăn chơi trác táng cũng không quá khó, nhưng phải đối đầu với kẻ như có cốt con chuột tinh này thì vẫn hơi tốn sức.
Kim Đan bị phong lại rồi, Vô Yếm làm việc đành phải tuân theo những quy chuẩn thế tục mà thôi.
Trình Tư Kỳ đã được cho uống thuốc tiên trị thương, chữa hết nội thương rồi, chỉ lo ngoại thương đội nhiên lành lại, người khác thấy sẽ nghi ngờ.

Mời đại phu cũng coi như thêm một lớp phòng hộ, tránh cho việc y bị thương nặng thế mà vẫn không chết, bị người ta coi là yêu quái.

Hơn nữa, y đã thể hiện rõ mình rất để ý Trình Tư Tề, mong là Trình thiếu tông chủ sẽ không bị đánh nữa.
Vô Yếm tới bên cửa sổ, nhìn dòng sông Nam Hoài chảy róc rách bên dưới, y nhắm mắt lại, xóa đi huyết mù trong đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui