Không Xéo Xắt Chết Ngươi Không Thành Phật


Sắc mặt Vô Yếm rất khó tả.
Có nghĩ tới kiếp sau cũng không ngờ nổi một tên tu sĩ Trúc Cơ sẽ co được giãn được đến độ như vậy.

Y nhìn chằm chằm nhóc con ấy hồi lâu mới bình tĩnh lại, chầm chậm gắp một đũa rau xanh, nửa ngồi xổm xuống, quơ quơ với Trình Tư Tề.
“Nè, Tiểu Hoàng, lại đây.”
Nhóc hồ ly bị cái tên mới kích thích, căm giận nhe nanh, sau đó giấu đầu lòi đuôi hồ ly chen trong đám chó hoang chạy nước kiệu tới bên chân Vô Yếm, dụi đầu vào bàn tay cầm đũa của y, thanh âm trong trong lại non mềm: “Ẳng ẳng…”
Một luồng không khí hôi thối mùi thi thể ập vào mặt y.
Vô Yếm trở tay dùng đầu đũa còn lại đẩy đầu nhóc hồ ly đang thò lại kia, vừa đau lòng vừa buồn cười: “Đã xấu xí lại còn hôi hám.

Con chó con chạy ra từ chuồng heo nào đây hử?”
“Ẳng ẳng!”
Trình Tư Tề trợn tròn đôi mắt, lấy thế trời đánh cũng quyết không buông giơ vuốt bắt lấy cổ tay Vô Yếm.
Y còn muốn làm Trình Tư Tề xấu mặt thêm chút nữa, nhưng sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân.
Vô Yếm thoáng đổi sắc mặt, thuận thế nắm lấy chân trước Trình Tư Tề, nhẹ nhàng nhấc một cái, ôm cả người hắn vào trong ngực, cũng không chê hắn thúi, mở rộng cổ áo cà sa ra một chút rồi nhét nhóc hồ ly đen như mực tới mẹ cha ruột nhận cũng không ra kia vào trong áo.
“Bình đạo trưởng.” Vô Yếm đứng lên, quay đầu lại chào hỏi Bình đạo trưởng, ra chiều ngạc nhiên lắm.
Bé con ấm áp ngoan ngoãn cuộn êm trong ngực, không nhúc nhích.
Bình đạo trưởng đi tới, nụ cười hiền lành hiển hiện trên mặt, không còn vẻ nghiêm trang cứng nhắc như lúc quải đơn ở trấn Hảo Lai.

Gã liếc nhìn trước ngực Vô Yếm, hơi ngạc nhiên cười hỏi: “Không ngờ Vô Yếm sư phụ cũng thích mấy món đồ chơi nhỏ này đấy? Không biết mấy con chó hoang này ở đâu chạy tới, nhiều thật.”
“Bần tăng thích nuôi vài thứ ấy mà.”
Vô Yếm cúi đầu nhìn trước ngực, xòe tay bóp lấy cái cổ nhỏ bé của nhóc hồ ly, trên mặt là nụ cười bẽn lẽn bất đắc dĩ mà rợn người vô cùng, “Nhưng…..

đều nuôi chết cả.”
Trong giọng y tựa hồ hàm chứa chút cảm giác hưởng thụ.
Bình đạo trưởng vốn chỉ vờ như chưa nhận ra điều gì khác thường trên người Vô Yếm, ánh mắt nghi ngờ thăm dò ban đầu tức khắc chuyển thành cực kỳ hứng thú.
Gã trầm ngâm một lát, đoạn vuốt râu, mỉm cười nhẹ nhàng: “Hôm nay tụng kinh siêu độ vô số vong hồn, Vô Yếm sư phụ cũng vất vả rồi.

Giờ không còn sớm nữa, tranh thủ nghỉ ngơi một chốc đi.

Trong tủ có sẵn an thần hương loại tốt nhất, Vô Yếm sư phụ có thể dùng để ngủ ngon hơn.”
Lời vừa dứt, Bình đạo trưởng vắt phất trần lên tay, xoay người rời khỏi.
Vô Yếm thong thả vào trong nhà tranh, vừa đi vừa để ý hành động của Bình đạo trưởng.

Đi khỏi chỗ Vô Yếm, nét băn khoăn nổi lên trong mắt Bình đạo trưởng, như đang nghiền ngẫm gì đó.

Cuối cùng gã quyết định dừng lại trước một gian nhà tranh, rồi chuyển bước thẳng tiến về phía đạo sĩ trung niên đang đứng ở cửa.
Gió đêm đưa giọng Bình đạo trưởng đi xa: “Nguyễn sư điệt, ban đêm gió lớn, chúng ta vào nhà nói….

Đúng, sau nửa đêm sẽ có một hồi kinh diên, ngươi muốn tới nghe không?”
Cửa nhà tranh đóng lại, Vô Yếm cũng thôi tập trung nghe.

Y trở vào gian nhà của mình.
“Hộc…”
Nhóc hồ ly chui đầu ra, lông trên đầu bết dính, đen đúa bẩn thỉu cực kỳ.

Vô Yếm thấy nước ấm bốc khói trên giá, bèn vươn tay cảm nhận thử, sau đó tóm gáy nhóc hồ ly thả vào bồn gỗ rồi đổ đầy nước ấm.
“Ngươi….

Ta tự tắm!”
Giọng thiếu niên bực bội xấu hổ đột nhiên vang lên, nhóc con trong tay giãy giụa một hai phải vùng ra cho bằng được.
Vô Yếm buông tay, đoạn lấy bồ kết chà lên người Trình Tư Tề, vừa chà vừa ghẹo: “Lớn tuổi rồi, tai kém hẳn đi thì phải, cứ nghe loáng thoáng như có con chó đâu đó đang sủa….

Trình Tư Tề, ngươi nói xem phải vậy không?”
Trình Tư Tề ngoan ngoãn ngồi yên trong bồn mặc người chà tới lắc lư qua lại, một lúc lâu sau mới giơ móng vuốt be bé ướt sũng lên, khảy khảy ngón tay Vô Yếm đang xoa cằm hắn, hạ giọng hỏi: “Sao ngươi tìm tới đây? Chỗ này nguy hiểm lắm.

Ngày nào cũng có người chết.

Ngươi mau chạy đi.”
Vô Yếm chọc chọc đệm thịt của Trình Tư Tềc bằng ngón trỏ, híp híp mắt, cười đáp: “Có nhóc hồ ly hút dương khí bần tăng không chịu trả, bần tăng tới đòi nợ.”
Nhóc hồ ly tinh giật giật móng vuốt, nhỏ giọng giải thích: “Ta chưa dùng Phật châu gọi ngươi mà.”
Cặp mắt sáng trong kia mở to, cho cảm giác ngọt ngào hơn so với mắt hồ ly bình thường một xíu, thoáng nheo lại thì vẻ nghiêm túc và sắc bén sẽ hiện ra, “Mấy người bắt ta thật sự rất lợi hại, mà ngươi chỉ là một tu sĩ thôi.

Ta biết ngươi tài giỏi, nhưng đối đầu với họ cũng không được lợi gì.

Nương ta….


Ta không ngờ nàng sẽ tới bắt ta, ta…”
“Nàng là thuật sĩ?” Vô Yếm hờ hững quét mắt nhìn Trình Tư Tề.
“Ừm.

Trước đó ta cũng không biết…”
Nhóc hồ ly bị cái liếc mắt này làm cho rét lạnh căm căm, vội vàng kể tường tận chi tiết chuyện hôm bị bắt, lại nói: “Ta cho rằng mình sẽ bị đưa lên kinh thành dâng nộp cho quốc sư.

Nhưng nàng lại nhốt ta vào trong rương, đi thẳng tới Phong Nhai Quan.

Vốn dĩ ta không có cơ hội trốn, mà ngày hôm đó Phong Nhai Quan xảy ra động đất, thuật sĩ trông coi ta cũng chạy đi, ta liền thừa cơ trốn.”
“Nếu đã thoát được, sao không trốn xa hơn chút nữa?”
Vạch lông nhóc hồ ly, Vô Yếm thấy vài vết thương, ánh mắt y u ám đi, nhiệt độ trong mắt hạ thấp thấy rõ.
Trình Tư Tề lắc đầu trả lời: “Không chạy ra ngoài được.

Ta thử nhiều lần rồi.

Chỗ này như có quỷ đánh tưởng, không thể thoát ra.

Ta trốn trong xe chở người chết từ Phong Nhai Quan qua đây, cũng thử tìm cách thoát khỏi hẻm núi, nhưng đi chẳng được bao xa là sẽ tự động bị trả ngược trở về.”
Hắn nhìn Vô Yếm đầy lo lắng, “Ngươi không nên tới, không biết các ngươi có ra ngoài được không nữa….

Ta cảm giác chỗ này rất không tốt…”
“Tốt được mới là lạ.”
Vô Yếm cười lạnh, vớt nhóc hồ ly ra lau khô, gạt mớ lông mềm ra bôi thuốc cho hắn, “Bên ngoài cái hố kia chẳng biết đang nuôi thứ gì, còn bố trí trận pháp che giấu giữa sa mạc.

Theo ta thấy, e rằng thật sự có kẻ làm xằng muốn tế trời.

Chỉ không biết, ông trời một ngụm nuốt hắn luôn không nhỉ.”
Trình Tư Tề cái hiểu cái không: “Vậy chúng ta….”
“Ta tìm cách đưa ngươi rời khỏi đây.”
Vô Yếm bọc nhóc hồ ly thành cái bánh ú, sau đó xách lên thả xuống trước mặt, cười ẩn ý liếc nhìn bụng dưới của hắn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, “Còn dám tự tung tự tác… vặt bỏ cây kim thêu này của ngươi, tin không?”

Đụng chạm như có như không rơi lên cái bụng mềm mại.
Nhóc hồ ly hu hu một tiếng, ngượng tới đỏ cả đuôi, mà may mắn thay, lông nhiều nên không lộ ra, bằng không lại bị con lừa trọc thối tha này mắng là hồ ly tinh.
Chân ngắn nhỏ đạp đạp, hắn bỗng hỏi: “Ngươi lần theo Phật châu tìm tới à?”
“Ừ.”
Vô Yếm thuận miệng đáp, đoạn ném nhóc hồ ly lên giường, lọc tất cả thịt từ phần cơm mình mới ăn chưa tới hai đũa gắp bỏ vào lòng bàn tay, đưa cho Trình Tư Tề, “Lại đây, nhóc hồ ly tinh, ăn cơm.”
Trình Tư Tề nâng mắt liếc nhìn y, cúi đầu vươn lưỡi cuốn lấy thịt trong bàn tay Vô Yếm.
Đã lâu hắn chưa được ăn no, thật sự đói đến rã rời, nếu không cũng không tới mức theo đám chó hoang đi xin cơm.
“Đợi chút nướng cho ngươi cái đùi gà.”
Đầu lưỡi nhỏ mềm mại ẩm ướt chạm vào lòng bàn tay, Vô Yếm không theo chủ nghĩa người xuất gia phải hiền lành ngay thẳng coi trọng danh dự, nhân cơ hội nhéo một chút, lúc Trình Tư Tề rụt người tránh đi theo bản năng, y còn chọt chọt cái mông hồ ly béo kia, “Liếm sạch.”
Trình Tư Tề tung vuốt tát, sau đó vẫn liếm sạch sẽ vụn thịt còn lại trong tay y.
Vô Yếm nhìn cái đầu nhỏ nhỏ kia nhúc nhích tới lui, chợt không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.
Cũng không biết ngày sau Trình Tư Tề thần hồn quy vị, khôi phục ký ức, nhớ lại việc mất mặt hôm nay, thì có dẫn Huyền Kiếm Tông đánh Thiên Ẩn Tự bọn họ hay không nữa.
“Ta có thể giúp ngươi quay lại hình người, chỉ là không phải ở đây,” Vô Yếm nói, “Một khi xuất hiện yêu khí, rất nhiều người sẽ phát hiện ra.

Bây giờ yêu khí của ngươi hãy còn bị khóa lại trong người, có thể ẩn giấu đươc, không khác biệt gì so với động vật thông thường cả, vẫn coi như an toàn.

Chúng ta tiếp tục ở đây cũng không hay, ngày mai phải đi ngay.”
Trình Tư Tề khó hiểu: “Vì sao không phải đêm nay?”
Vô Yếm kéo tủ ra, lấy cây nhang màu tím đậm ra thắp lên, cười cười: “Không nghe lão yêu quái nói à? Đốt hương an thần, đánh một giấc ngon lành.

Hẻm núi này ban đêm không an bình rồi.”
Kế tiếp y ra ngoài tìm các đại nương đầu bếp hỏi một ít sữa dê và đùi gà cho Trình Tư Tề, sau đó mới trở về đóng chặt cửa, không quan tâm chuyện bên ngoài.
Ăn xong, lại để Vô Yếm lau miệng cho, Trình Tư Tề nhanh như chớp phóng lên gối đầu, chờ Vô Yếm nằm xuống liền lăn vào trong tầm tay Vô Yếm, đưa cái bụng nhỏ căng phồng tận tay y: “Ăn no quá, xoa xoa đi.”
Vô Yếm nằm xuống với hắn, ngón tay xoa bụng nhóc hồ ly, tiếng cười từ tốn bật ra: “Ngươi sao có thể là hồ yêu được.

Nói không chừng là heo yêu ấy?….

Hử? Sao cứng vậy? Ngươi….

chắc không phải nuốt Phật châu vào bụng đâu nhỉ?”
Ngón tay đụng phải một vật cứng, nụ cười của Vô Yếm cũng thoáng sượng, y tức khắc ngó về gương mặt hồ ly lông xù kia.
Trình Tư Tề nhìn Vô Yếm, thấp giọng đáp: “Sau khi nàng cướp Phật châu, ta nhân lúc nàng không chú ý bèn nuốt luôn….

Bằng không nàng sẽ không trả lại.

Ta nuốt rồi nàng cũng không thể mổ lấy ra….”
Thế mà khôn khéo đó chứ.
Vô Yếm gãi gãi bụng hắn, “Không ảnh hưởng gì.


Sau này ta giúp ngươi lấy ra.”
Y nhấc cuộn bông nhỏ này tới bên cổ, chiếc đuôi xù vô thức trườn quấn quanh cổ y.

Nhóc hồ ly híp mắt, hô hấp nhẹ nhàng, như là buồn ngủ lắm rồi.
Giữa bốn bề yên tĩnh, Vô Yếm nhắm mắt lại, thử vận động linh khí trong cơ thể.
Bỗng cái mỏ ẩm ướt kề lên vành tai y, giọng thiếu niên nho nhỏ chui vào trong tai, “Vô Yếm, ta tin huynh được sao?”
Vô Yếm không mở mắt, chỉ cười: “Nếu ta bảo được thì ngươi tin ta à?”
Miệng hồ mấp máy, “Tin,” hắn nhẹ nhàng cọ cổ Vô Yếm, “…..

Hơn nữa còn không bao giờ nghi ngờ.”
Vô Yếm mở mắt ra: “Vậy ngươi cứ tin ta đi, ta sẽ không hại ngươi.”
“Ừm….” Trình Tư Tề kéo dài giọng, dường như cân nhắc muốn nói gì đó.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa rầm rầm vang lên, lực đập mạnh mẽ dữ dội nện lên cánh cửa, cảm giác như có thể đấm nát cửa bất cứ lúc nào.
Trình Tư Tề bật dậy, lại bị Vô Yếm dùng một tay đè lại.
“Suỵt….

Đừng lên tiếng.”
Vô Yếm xoa đầu nhóc hồ ly, cũng đốt nốt một cây nhang màu lục đậm khác.
Hai loại hương kỳ dị hòa trộn vào nhau, biến thành mùi tanh tưởi kinh tởm.

Mùi tanh này càng nồng, tiếng đập cửa bên ngoài càng nhỏ, sau cùng là thôi hẳn.
Chốc lát qua đi, tiếng đập cửa từ một nơi gần đó truyền tới.
Lần này hình như cửa bị mở rất nhanh chóng, tiếp đến là một hồi yên tĩnh, rồi thay bằng tiếng nhai nuốt quái lạ khiến người buồn nôn.
Nhóc hồ ly xòe bộ vuốt sắc nhọn ra, “Ngoài kia….”
Vô Yếm bế nhóc hồ ly tới bên cửa sổ, hé ra một khe nhỏ, nhìn ra bên ngoài.
Vầng trăng tròn vành đỏ lòm treo cao trên núi đá tưới ánh sáng lạnh lẽo xuống thế gian.
Trong chỗ tối đen một màu như mực giữa đêm hôm tĩnh mịch, có trận gió nọ chui vào song cửa sổ, mùi máu tươi nồng nặc tản vào không gian.
Theo nguồn mùi hương này, Vô Yếm chỉ thấy thứ gì đó hình người cao một trượng được tạo thành từ vô số thi thể chồng lên nhau đang cong eo đứng trước một gian nhà tranh, miệng còn ngặm một cánh tay.
Chủ nhân của cánh tay ấy toàn thân te tua, chết không nhắm mắt.

Cặp mắt trợn trừng đúng lúc đối diện với hai người Vô Yếm.
Là đạo sĩ trung niên mà Bình đạo trưởng đã ghé thăm.
“Phiền phức rồi.”
Vô Yếm giơ tay che đôi mắt Trình Tư Tề, lẳng lặng đóng cửa sổ lại.
______________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận