Không Yêu Chẳng Còn Lưu Luyến

Trong một giây, Ngọc Dao chẳng thèm nghĩ gì nữa, cô đưa tay nắm giữ lại một bàn tay. Cái nắm tay giữa lúc vợ chưa sẵn sàng đón anh như nhịp cầu nối liền hai nửa trái tim. Niềm vui trong anh vỡ òa. Anh quay lại, đôi mắt rưng rưng nhìn vợ: “Em à!” Chỉ gọi được vậy…anh đổ người gục đầu vào ngực vợ nức nở.

Đôi mắt cô cũng ứa lệ, một tay vỗ nhẹ bờ vai săn chắc, tay kia vuốt ve mái tóc ngắn.

Không ngôn từ nào chỉ có tiếng lòng nghẹn ngào.

Thời gian chầm chậm trôi để con tim cả hai hòa chung nhịp đập xoa dịu vết thương lòng, hàn gắn yêu thương đã bỏ lỡ.

Không gian thấm đẫm hương tình. Chợt vang lên: “Ba ơi, ba đi đâu rồi?” Dương Hạo chợt tỉnh ngủ, mắt nhắm mắt mở, lồm cồm bò dậy.

Dương Duy quẹt khô nước mắt, nhìn Ngọc Dao, rồi nhanh nhẹn đứng lên khom người ôm con: “Ba chỉ đi vệ sinh thôi! Con yên tâm ngủ ha!”

“Ồ! Vậy con cũng đi vệ sinh nữa!” Sẵn dịp thì theo ba tè luôn vậy.

Lí do chống chế thành không thể từ chối. Anh nén cười liếc nhìn vợ, bắt gặp cô cũng giấu khuôn mặt đẫm nước cười trộm, anh bế con đi.

“Ba ơi, ba hứa là ngủ với con rồi nha!” Trên tay ba, Dương Hạo thấy hơi lo nên nhắc lại.

Anh hôn con, giơ tay: “Tuân lệnh sếp Hạo!”


Vì một tiếng sếp dễ thương của ba mà Dương Hạo sắp xếp cho ba Duy chỗ ngủ ngon đệ nhất. Đó là nằm giữa. Phải ôm vợ, trái ôm con, ấm ơi là ấm.

Thấy đã ổn thỏa. Dương Hạo hôn tặng mỗi người một cái: “Ba mẹ ngủ ngon nha!” Rồi yên tâm gối đầu lên tay ba ngủ tiếp: “Ba nhớ, đừng lén bỏ con, chờ Dương Hạo cùng thức giấc nghen ba!” Thật chẳng yên tâm cho lắm!

Dương Duy nghe mà nghẹn lòng. Anh ôm con hôn một cái thật dài lên vầng trán nhỏ: “Ba biết rồi! Con ngủ ngon!” Anh khẽ khàng hát một bài nhạc lính ru con.

"Lời đầu năm ba viết cho con

Trên quê hương khói lửa rã mòn

Ba vẫn miệt mài thân chinh chiến

Nên biết rằng con chẳng được vui

Ngày đầu xuân sẽ vắng tiếng cười

Lời đầu năm tha thiết bao la

Cho con yêu để gọi là quà

Nơi núi rừng quà xuân đâu có

Chỉ còn đây những vỏ đạn đồng

Với loài hoa hư không…"

(Trích lời bài hát: ‘Lời đầu năm cho con’ của tác giả Nguyên Thảo.)

Trong đêm thanh vắng. Sương biên ải dần thấm lạnh không gian. Ngân lên giọng hát trầm ấm tha thiết rót thẳng vào tim Ngọc Dao làm lòng cô xốn xang khôn tả. Cô nhận ra, anh có chất giọng hay và truyền cảm đến lạ thường! Không biết cậu con trai nhỏ có mê giống cô không?

Riêng cô, chưa bao giờ thấy thương anh như lúc này. Từng lời bài hát như vẽ ra trước mắt cô con đường viễn chinh của người lính. Cô như thấy bước chân anh trên vạn nẻo đường bôn ba vì nhiệm vụ. Tự nhiên, cô thấy mình ích kỉ biết bao. Yêu anh, cưới anh, gọi anh một tiếng chồng…nhưng cô chưa bao giờ thấu hiểu trách nhiệm cao cả vì đại cuộc của người lính trên vai anh. Tình yêu gia đình hòa vào tình yêu lớn như dòng Cửu Long Giang đổ ra biển khơi.


Không biết từ lúc nào, cô đã áp mặt sát vào lưng anh. Thầm hít mùi hương nắng gió biên quan. Một cánh tay cũng vòng ôm lấy bờ eo săn chắc.

Đang ru con, Dương Duy cảm nhận được hũ mật ngon tháng Ba đang chảy tràn vào tim anh. Anh khẽ khàng mân mê bàn tay vợ, rồi đan tay mình bao phủ bàn tay cô.

Như thế này đã tốt lắm rồi! Nhưng anh vẫn muốn tốt thêm chút nữa. Nên sau khi bé con ngủ say giấc, anh lại lén con, trở mình nằm nghiêng về phía vợ.

Gối đầu vợ lên cánh tay mình, anh làm thành vòng ôm khép kín không còn khe hở: “Vợ à, anh yêu em! Ngủ ngon em nhé!” Anh đặt ngàn nụ hôn dài lên mái tóc cô.

Trong ngực anh, Ngọc Dao mỉm cười, lí nhí: “Anh ngủ ngon…yêu anh!”

Hai tiếng ‘yêu anh’ thì thào chỉ vừa đủ nghe nhưng phá vỡ mọi rào cản kiềm chế cuối cùng. Anh run rẩy áp bàn tay vào má vợ, thật chậm vẽ lại từng đường nét trên gương mặt cô. Trong ánh đèn vàng, đôi mắt anh rực cháy ngàn đốm lửa. Anh nhẹ nhàng lật người, nhìn sâu vào một đôi mắt.

Có yêu thương. Có xao xuyến. Có nhớ nhung…và có cả cơn khát tình dẫu còn e ấp. Anh khẽ cười. Cô cũng cười. Trong đôi mắt nhau những sợi tơ tình dần buông.

Mặt anh áp sát dần vào mặt cô. Gần đến mức chóp mũi của cả hai đã chạm vào nhau. Trong hơi thở đã bện hương vợ chồng. Môi anh khẽ chạm vào môi cô. Chạm từng chút. Từng chút. Như thăm dò. Như khơi gợi…

Và cuối cùng hòa quyện dây dưa.

Ngọc Dao như cô thiếu nữ lần đầu biết dư vị nụ hôn. Run rẩy đón nhận trong sự khát khao đê mê. Anh như mảnh đất khô cằn chờ thật lâu mới có cơn mưa rào. Nhưng bấy nhiêu đó thì làm sao giải hạn? Anh cần một cơn mưa lớn để giải tỏa sức nóng và hàn lại những vết nức do nắng quá lâu ngày.

Nụ hôn vồ vập hơn. Tràn đầy mùi luyến ái. Tiếng thở của anh. Tiếng vọng đáp tình của cô làm quấy rối giấc ngủ bé con. Dương Hạo cựa mình.


Nụ hôn liền dừng lại. Anh kiềm hơi thở. Cô nén tiếng tình. Cả hai cùng nhìn về bé con.

Hai phút. Ba phút. Năm phút. Con trở mình rồi tiếp tục giấc ngủ ngon.

Thật giống ăn trộm!

Anh cười. Cô cười càng đậm. Rồi cả hai không nói mà ngầm hiểu ý nhẹ nhàng xuống giường.

Anh cẩn thận che chắn cho con. Rồi bế vợ đi tìm chốn riêng tư trút cạn cơn sóng tình.

Cửa phòng vừa khép hờ. Miếng nệm nhỏ vừa trải xong. Đôi môi anh liền ngậm chặt một đôi môi. Hai bàn tay lần cởi phăng từng chướng ngại rồi hồ hởi tìm lại những gì dấu yêu.

Không gì thơm ngon bằng mùi vợ.

“Ngọc Dao, anh nghiện em đến tận cùng sinh mệnh!”

Anh hòa nhập cơ thể mình vào cơ thể vợ. Da liền da tuy hai mà một. Cách biệt chừng ấy thời gian. Đêm vợ chồng ân ái tương phùng cháy bổng, triền miên, mặn mà đủ dư vị như đêm tân hôn lần đầu ăn trái cấm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận