Không Yêu Có Được Không?


Dân số thế giới hiện nay là khoảng 6,5 tỷ người, vậy tỷ lệ phần trăm để một người con gái và con trai gặp nhau rồi yêu nhau là bao nhiêu? Không tính về dân số thế giới cho xa xôi mà chúng ta hãy cụ thể hơn như đất nước mình ở chẳn hạn, theo thống kê thì dân số Việt Nam ta đã cán mốc 90 triệu người, như thế thì phần trăm gặp được một nửa của mình sẽ tăng được bao nhiêu, cụ thể hóa hơn nữa là thành phố mà cô đang sống có khoảng 8 triệu người, như thế thì phần trăm cô gặp được tình yêu của mình chắc chắn sẽ cao hơn con số 90 triệu người kia.
Vậy đối với một cô gái trẻ 18 tuổi chưa một mối tình vắt vai sống ở một thị xã nhỏ kia thì những điều trên có liên quan gì tới cô, có sức hút gì với cô?
Nếu các bạn muốn biết thì chúng ta nên bắt đầu từ đây đi, từ đầu câu chuyện ! ^^

-“Em có thể cho tôi biết lý do vì sao em lại chọn trường Đại Học Kỹ Thuật của chúng tôi không?” một giọng nam trung niên cất lên.
-“Dạ vì chỉ có trường này là vừa tới trường em tư vấn mà còn tặng mỗi học sinh một cuốn sổ ghi chép nữa, trong khi những trường khác chỉ toàn phát tờ quản cáo trường mình thôi”
-“Chỉ có lý do đó thôi sao?”
-“À… dạ… còn nữa… là em thấy trường mình trình độ giáo dục cũng được, mạnh về tiếng anh, lại nhiều ngành”
-“À… cám ơn em, em còn muốn nói gì nữa không?”
-“Dạ em còn nghe nói là trường mình nhiều mỹ nam mỹ nữ lắm phải không thầy, lại là trường mà Noo Phước Thịnh học nữa!”
-“Rầm! em chọn trường chúng tôi chỉ vì có nhiều người đẹp thôi sao?” Giọng nói trung niên kia vừa nghe liền đứng dậy đập bàn như thể mình vừa nghe một điều khinh khủng.

-“Dạ…dạ…” giọng cô run run vì hoảng sợ.
-“Tôi thấy tố chất của em không được tốt, vì vậy không được vào trường này học rồi, tôi rất tiếc, xin lỗi em!” nói xong người đàn ông trung niên kia quay lưng bước đi.
-“Thầy… khoan thầy ơi, em… em lỡ lời thôi thầy ơi! Thầy ơi, cho em vô trường này học đi thầy ơi!” cô vừa chạy theo vừa nói nhưng chạy hoài chạy mãi vẫn không đuổi kịp người đàn ông kia, chạy một hồi cô mới nhận ra người đàn ông kia đã biến mất, trước mặt cô giờ chỉ toàn là bóng đêm, một màu đen tối đáng sơ, cô bước đi từng bước từng bước thật cẩn thân như một người mù lòa, mà thật chất cô cũng chẳn thấy gì ngoài màu đen, bước được vài bước cô bắt đầu thấy sợ, không biết phía trước có gì đang đợi mình, vừa suy nghĩ xong thì cô bước hụt chân và rơi, một hố sâu không đáy sao, sao cô chỉ cảm thấy như có một lực hút hút mình xuống nhưng cô cứ rơi cứ rơi
-“Xong rồi, đời này coi như tàn từ đây, tự dưng đòi vô cái trường đó học chi vậy trời, cũng cái tội mê trai, trời ơi sao mày ngu quá vậy An An ơi ! có ai không, cứu tôi với !”

-“Cốp!”
-“Á!”
-“Lại đập đầu vào tường nữa à? Có mau mau đây phụ mẹ làm cơm trưa không thì bảo, con gái con lứa gì mà ngủ tới tận giờ này, mày có dậy ngay ẹ không, có biết mấy giờ rồi chưa, đã 10h trưa rồi đó!” giọng nói này không lẫn vào đâu được đó chính là giọng của mẹ cô.
-“Ui da, rồi rồi, dậy rồi nè, mai mốt mua thêm mấy cái gối nữa đi mẹ, để con tấn quanh góc tường chứ ngủ gì mà lúc nào cái đầu cũng đập vồ tường, chắc mốt hư não hết” cô lòm còm bò dậy theo những tiếng cằn nhằn của mẹ mình.
-“Con gái con lứa gì mà cái tướng ngủ xấu khinh khủng, mà mai đi rồi mua thêm chi đâu”
-“Ừ ha,thôi sao cũng được!”
Vừa đánh răng cô vừa suy nghĩ lại về giấc mơ hồi sáng, quái thiệt nha, làm gì có vụ hiệu trưởng trường tới hỏi học sinh lý do vì sao chọn trường ông ta, rồi còn nói mình không đủ tư chất vì mê trai nữa chứ, đúng là chỉ có trong mơ! Nhưng chắc không phải là điềm báo chứ, thật tào lao quá !

Mẹ nói cũng đúng ngày mai là mình đi học trên thành phố rồi thì mua gối làm gì, tấn quanh góc cho ai ngủ chứ.
-“Mẹ, để con phụ mẹ nấu cơm nha!” chỉ còn hôm nay thôi, thôi thì nịnh ẹ vui được nhiêu hay bấy nhiêu vậy.
Tiểu An năm nay vừa tròn 18 tuổi hiện đang sống ở một thị xã nhỏ, cô vừa nhận được giấy báo trúng tuyển hệ cao đăng của trường Đại học Công Nghệ TpHCM và hôm nay cũng chính là ngày mà cô phải xa nhà.
Học tập suốt 12 năm, cần mẩn cũng có, chịu khổ cũng có, mà ham chơi cũng có, cuối cùng cô cũng có thể rời khỏi cái thị xã nhỏ này, đây cũng có thể coi là mong muốn của cô ước mơ về một tương lai tươi sáng hơn cho bản thân.
À, nói về tương lai chắc các bạn cũng đang thắc mắc mấy cái con số phía trên, thực ra đối với cô sống trong thành phố với gần 8 triệu người là một cơ hội lớn, ở đây để kiếm việc làm nhỏ tiền lương đủ mình tiêu xài cũng là mục tiêu của cô mà nói cho đúng hơn là “kiếm tiền” là mục tiêu thứ nhất, mà đã có mục tiêu thứ nhất thì tất nhiên cũng phải có mục tiêu thứ hai là tìm bạn trai, đúng là cô đang rất kỳ vọng vào ngôi trường mình sắp học đây vì ở đây mình sẽ có cơ hội tìm được một nửa của mình, ôi nghe thật là thích quá đi!
E hèm! Bây giờ chúng ta quay lại với câu chuyện đi nào.
Thấm thoát cũng đã hơn một tháng, cô cũng quen dần với việc xếp hàng chờ thang máy, thang máy trường này cũng thú vị ra phết chỉ bấm lên được một số tầng nhất định, ví dụ như bên cơ sở chính có hai thang máy thì một thang máy chỉ lên được tầng 7 ngoài ra không được tầng nào nữa, cái còn lại thì lên được tầng 8 với tầng 10, còn bên cơ sở D thì theo số chẵn tức những tầng lên được là 6, 10, 14. Còn bên cơ sở U thì khỏi nói, thang máy thường xuyên hư, có bạn bức xúc lên nói trên trang confession của trường nói học trường này mà một tháng nay không biết đi thang máy là gì.
-“Nhã Âm, cậuu ở đâu rồi, mình hả,đang đứng chờ thang máy này, sao mình không thấy cậu, cậu thấy mình chưa, mình đang đưa tay lên này !”cô tắt máy, thiệt hết cách với cô bạn này. Nhã Âm là bạn mà cô mới quen, Nhã Âm rất xinh đặc biết có máy tóc xoăn nhẹ trông rất xinh, nói chuyện cũng rất hợp tính cô.
-“An An, thấy cậu rồi!” Nhã Âm tươi cười bước tới ngang hàng cô.
-“Tại cậu mà có biết nhiêu người nhìn mình không hả?”
-“Hì hì, xin lỗi mà, ê giờ còn sớm mà, đứng đợi thang máy làm gì?” Nhã Âm nắm tay cô kéo kéo.
-“Không đứng đợi thang máy chứ làm gì… này này tớ không đi thang bộ với cậu đâu nha, không đi đâu, còn vài người nữa là tới…” chưa nói xong cô đã bị Nhã Âm kéo ra khỏi hàng, vừa lúc thang máy tới mọi người ùn ùn bước vào, cô chỉ còn biết đừng nhìn tạm biệt thang máy thôi.

-“ đi thôi, đi với tớ đi cho vui, đi thang bộ cho bớt ốm!”
-“ốm, đi rồi giảm được nhiêu cân? Nghe nói là đi thang bộ nhiều quá bắp đùi sẽ to ra đó, còn nữa hôm nay học tầng 8 lận đó, tha ình đi!”
-“ thôi mà, đi lần này thôi! Cậu nói nhiều quá đi”
-“thiệt hết cách với cậu luôn, mà thôi kệ đi coi như tập thể dục vậy, haiz!” cô ũ rủ cùng Nhã Âm bước từng bước lên tầng 8!
Nhưng cô nào có biết, ngay chỗ thang máy là phòng hỗ trợ đoàn viên học sinh có một người con trai dáng cao, đôi mắt đen sắc bén như có thể nhìn xuyên vào nội tâm đối phương, sống mũi cao cùng đôi môi cong lên một đường cong tuyệt đẹp đang đứng dựa lưng vào cửa thích thú với cuộc đối thoại của cô cũng như chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Nội dung câu chuyện cùng những hành động của cô, biểu cảm trên gương mặt cô lúc nói chuyện… trong rất buồn cười nha làm anh thấy có chút gì đó đáng yêu.
Lên đến phòng máy trên tầng 8 vừa đứng lúc Trúc Linh cùng Đào Ân đi vào, đây là 2 người bạn nữa của cô trong lớp, nói tóm lại trong lớp thì cô chỉ quen thân được 3 người, ngoài ra thường đi chơi chung còn có cô bạn lớp trưởng Thúy Vi và bí thư Diệp Chính Nghĩa còn cô là phó bí thư.
-“Này, sao cậu giải ra được số ngày lẻ này vậy?” Trúc Linh giải mãi không ra bèn quay sang hỏi An An
-“Có gì đâu, hồi nãy thầy có chỉ trên máy đó, mình tiện tay chép lại thôi !”
-“Được đó An An, cho tớ muộn cuốn sách chép với!” Đào Ân hớn hở
-“An An có làm được câu thành tiền không? Gì mà có chia phần trăm rồi tùy theo số ngày hơn 20 ngày, tùm lum hết mình làm không ra” Nhã Âm nói.
-“Không ra, mình làm nãy giờ cũng muốn hoa mắt luôn rồi, excel khó quá !” An An dụi mắt
-“ ê, hỏi thầy Văn này đi, thầy kia hồi nãy nói tụi mình mà làm được câu này sẽ cộng điểm cho nên sẽ không chỉ đâu, còn thầy Văn này chắc chỉ đó” Nhã Âm khều khều tay An An.
-“ừ ha, thầy ơi !” An An nói là làm liền đưa tay cầu cứu thầy Văn kia, lớp cô thiệt là may mắn khi được hai thầy vừa trẻ vừa đẹp trai dạy, nhưng so về độ đẹp thì thầy Văn đẹp hơn thầy kia, dáng ốm ốm cao cao, mắt kính thông minh, da lại trắng, cười lên thì khỏi nói quá là đẹp trai đi, ngay cả Chính Nghĩa cũng phải tắm tắt khen đẹp, còn có vài lần lấy điện thoại ra chụp lén.
-“có chuyện gì không em?” thầy Văn bước tới.

-“ thầy ơi chỉ em câu này, em xài đúng hàm rồi mà làm không ra?” Nhã Âm đổi giọng đáng thương.
-“em xóa hàm Vlookup làm hàm kia trước đi rồi mới xài Vlookup sau!” ngón tay thon dài của thầy chỉ vào màn hình của Nhã Âm
-“còn nữa, cái này sao lại dùng hàm này, em có biết xài MID không?”
-“Dạ? sao thầy? MID là gì cơ?” An An cùng Nhã Âm nghe câu hỏi của thầy mà như người trên trời rơi xuống.
-“hàm MID ấy, còn nữa, em có biết tại sao lại phẩy 0 chứ không phải là phẩy 1 không?” thầy đánh them đòn chí mạng, cô và Nhã Âm im như hến.
-“Dạy các em rồi các em quên hết rồi à?" tay thầy từ từ trượt xuống như không còn chút sức lực nào.
-“phẩy 0 là tìm kết quả đúng tuyệt đối, còn phẩy 1 là kết quả đúng, thầy sẽ chỉ lại một lần nữa, hai em nhìn cho kỷ!”
Nhã Âm đánh đánh xóa xóa theo lời thầy Văn một hồi cũng ra, cô cũng nhìn theo Nhã Âm mà làm, cuối cùng 2 người cũng làm ra liền chờ thầy Văn đi mới gọi thầy Hùng kia tới cộng điểm.
-“Trúc Linh, Đào Ân hai người mau chép của tụi tôi đi còn được cộng điểm đó, nhanh lên!” Nhã Âm nhìn hai người họ nói.
-“Thôi tớ đang nhắn tin, đừng làm phiền tớ!” Trúc Linh mắt và tay đều đang tập trung vào cái điện thoại.
-“Câu này mình còn làm chưa xong nữa nè, không hiểu gì hết!” Đào Ân bấm bấm xóa xóa trên màn hình.
-“Tôi nghe hết rồi đấy nhá, không được chép của nhau!” thầy Hùng từ đầu bên kia dãy máy nói lớn làm ai cũng nhìn cô và Nhã Âm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận