Hôm nay, tâm trạng của An An khá vui vì khi gặp Doãn Chí Cường ở sảnh vào giờ tập nhảy anh tặng cho cô lon nước ngọt có ga, Doãn Chí Cường nói nhiều khi ăn uống không tiêu thì uống nước gì có ga sẽ tốt hơn, câm lon nước ngọt trong tay An An cảm động không nói lên lời, chỉ biết thỏ thẽ cám ơn Doãn Chí Cường.
Nhưng niềm vui nào được bao lâu khi An Như đến, không phải An An không thích An Như nhưng khi thấy Doãn Chí Cường lúc nào cũng nói chuyện với An Như thì lòng đố kỵ lại trỗi lên, đúng là An Như rất có sức hút vừa cao ráo nói chuyện có duyên cười cũng khá dễ thương đi so với cô đúng là một trời một vực.
-“Lại ngồi suy tư, Tiểu An em suy tư nhiều quá sẽ thành bệnh tự kỷ đó!” cái tên Võ Thành không khi nào là anh không làm phiền An An.
-“Em mắc bệnh này lâu rồi, bác sĩ cũng bó tay nhưng có khuyên em khi đang tự kỷ mà bị ai khác làm phiền thì phải biết kiềm chế không được cắn người hay đánh người, Võ Thành anh may mắn lắm vì em rất biết kiềm chế bản thân!” An An vẫn thơ thẩn nhìn về một hướng nào đó.
-“Vậy là không có thuốc chữa sao, em yên tâm Tiểu An có anh ở đây trò chuyện cùng em, căn bệnh quái ác đó sẽ nhanh chóng hết thôi!” nói xong Võ Thành cầm lon nước ngọt nào đó vừa khui ra uống.
An An nghe tiếng khui lon nước, bất giác nhìn sang nơi phát ra âm thanh đó “Võ Thành… anh đang uống cái gì vậy, sao em nhìn lon nước quen quen”
-“Của em đó chứ quen gì, anh thấy em đem theo mà không uống đúng lúc anh đang muốn uống nước ngọt, em uống không?” Võ Thành anh tự nhiên uống nước của người ta rồi còn hỏi ngược lại An An có uống không, anh tới số rồi.
-“Võ Thành!”
-“Hả”
-“Em nghĩ ngày mai chắc em phải đi gặp bác sĩ tâm lý của em!” An An nói xong liền đứng dậy, sát khí tỏ ra ngút trời, mọi người xung quanh cũng hướng mắt về An An và Võ Thành.
-“Tiểu An em có bác sĩ tâm lý nữa sao, em đứng dậy làm gì thế?” bỗng Võ Thành thấy bất an
An An nhanh như cắt lấy lại long nước ngọt mà Doãn Chí Cường tăng ra khỏi tay Võ Thành để một bên, hết vướn tay vướn chân, An An liền đá mấy cái vào Vỏ Thành coi như trút hết bao phiền muộn của cô mấy ngày qua, lon nước của Doãn Chí Cường cô tính đem về nhà rồi từ từ thưởng thức nhưng chưa kịp đem về thì bị tên phiền phức Võ Thành anh uống mất một nữa, tức chết đi được.
-“Ai cho anh uống nước của em, Võ Thành hôm nay anh tới số rồi!” đá không chưa đủ An An bẻ tay rắc rắc rồi đánh vài cái vào Võ Thành.
Doãn Chí Cường thấy vậy liền chạy qua xem có chuyện gì thì thấy An An vừa đánh vừa mắng Võ Thành còn Võ Thành thì bị đánh mà vẫn cười trong cứ như cặp tình nhân đang đùa giỡn với nhau, bất giác Doãn Chí Cường thấy khó chịu.
-“An An sao vậy, có gì vui à?” Doãn Chí Cường hỏi càng làm An An đánh Võ Thành mạnh hơn.
-“An An em thật ích kỷ, chỉ vì lon nước mà đánh người hôm qua vất vả mua thuốc cho em sao?” Võ Thành né được mấy cái của An An càng làm cô muốn đánh hơn.
-“Em mặc kệ, ai kêu anh mua làm gì rồi giờ kể công hả, lon nước em còn chưa dám uống, sao anh dám chứ, Doãn Cường đánh anh ta phụ mình!” giờ An An không quan tâm đến hình tượng gì nữa trước mặt Doãn Chí Cường, giờ cô chỉ muốn trút giận thôi.
-“An An mọi người đang nhìn kìa, đừng đánh nữa… mai mình đem lon khác cho cậu!” Doãn Chí Cường nắm tay An An kéo ra.
-“Thật không?” An An dừng đánh Võ Thành
-“hai ba lon nữa cũng được, mai là nhảy flashmob trước trường rồi đó, cậu thuộc hết động tác nhảy chưa vậy, mai nhảy tốt mình sẽ cho cậu!”
-“An An mình không có như ai kia, mấy động tác đó đã thuộc từ lâu”
-“Có muốn uống nước ngọt không?”
-“Hihi muốn muốn chứ, thôi cậu ra tập tiếp đi!”
-“Anh cũng có thể mua lại cho em mấy lon nước ngọt này nhưng tại sao nhất thiết phải là của Doãn Chí Cường tặng, em thích cậu ấy?” Lời Võ Thành như mũi tên bắn một phát trúng hồng tâm.
Cũng may là Võ Thành nói lúc Doãn Chí Cường đã đi, nếu không chắc cô chỉ còn đàu một cái hố mà nhảy xuống. An An quyết định không trả lời câu hỏi nhạy cảm này của Võ Thành.
-“Từ đầu anh đã nhìn ra rồi, em thích Doãn Chí Cường, đúng không?”
-“Em im lặng tức là điều anh nói là chính xác”
An An thấy tình thế không ổn, không trả lời cũng chết mà trả lời cũng chết “Ầy, anh cứ nói đùa sao em có thể thích Doãn Cường, tụi em chỉ là bạn còn nữa hình như Doãn Cường hình như đang có hứng thú với An Như, nhìn mà không biết sao?” hay vọng Võ Thành tin những lời này của cô, cô thực sự không dám đối mặt với sự thật rằng mình thích Doãn Chí Cường vì đây chỉ là tình cảm của một phía cô, có nói ra cũng không có ích lợi gì.
-“Haiz, bó tay với em, thích thì nói thích, sao phải ngại, cũng như anh này, anh thích em thì nói thích em thôi!” Võ Thành quay sang nhìn An An rồi cười một cái rõ mê hồn.
1 giây…2 giây…3 giây. An An thực sự đứng hình, lần đầu tiên trong đời có một người con trai nói thích cô lộ liễu như vậy lại còn đẹp trai nữa chứ, cô thực sự động lòng một chút rồi nhưng rất tiếc trái tim này của cô đã dành cho người khác, còn đối với anh chỉ như bạn bè, anh em không hơn không kém.
Đừng nói An An bạo lực, An An chì hơi có khuynh hướng bạo lực một chút thôi, nhiều khi suy nghĩ không ra An An chỉ biết lấy bạo lực giải quyết vấn đề như tình huống này đây.
-“Ui da!” Võ Thành kêu lên một tiếng rõ to, rõ đau khi bị An An đá vào chân.
-“Anh tưởng có thể dụ được An An em sao, ghẹo ai không ghẹo, nói đùa với em à, anh mà lại thích em, em đánh anh cho chừa cái tội ghẹo gái!” An An đá thêm mấy cái vào chân Võ Thành nhựng bị anh né được.
-“Em thật là bạo lực Tiểu An, anh chân thành như vậy mà… này em đi đâu đó!”
-“Đi về chứ đi đâu, Doãn Cường mình về trước đây, có thay đổi gì thì alo ình!” tình huống này mà không chuồn đi cho lẹ không lẽ đứng đó cho anh chọc ghẹo sao, mất mặt chết được, không biết lúc đó có ai nghe thấy Võ Thành nói thích cô không nữa.
Doãn Chí Cường sắc mặt có chút tối đi lại chỗ Võ Thành hỏi “Anh nói gì với An An vậy? sao cô ấy lại về vội vã như vậy”
-“Không có gì, tôi chỉ nói là tôi thích cô ấy!” câu này Võ Thành anh cố ý nói hơi bị to ọi người nghe thấy.
Tất cả mọi người ở sảnh trường đều như bất động khi nghe Võ Thành nói thích ai, mọi người im lặng quan sát diễn biến của hai người con trai đang đối mặt vào nhau
-“Nhưng An An thích tôi!” Doãn Chí Cường nhìn Võ Thành cười lạnh, môi cong lên đầy tà ý.
-“Thích rồi cũng có thể không thích, Doãn Chí Cường cậu đừng quá chủ quan!” Võ Thành tự tin nói rồi quay lưng đi.