Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Nếu như Vãn Vãn đã nói như vậy thì tất nhiên Giang Diệc Hãn cũng không nói gì thêm nữa, nhún nhún vai, anh thức thời trở về phòng.

Vốn định ngủ bù, dù sao anh cũng đã mệt đến không thể chịu được, thật sự rất cần bổ sung một chút năng lượng. Nhưng mà rõ ràng anh nên lập tức ngủ thật say thì ngược lại lại lăn lộn khó ngủ bởi vì trong phòng khách truyền tới tiếng TV cùng với tiếng cười đùa của phụ nữ, thật sự quá chói tai, làm cho anh vô cùng phiền não.

“Xin lỗi, tôi khát, cần uống miếng nước.” Một giờ sau, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, anh vẫn là rời giường, đạp cửa đi ra ngoài.

Anh mở tủ lạnh lấy một chai nước suối, vặn nắp bình, ngửa đầu lên uống.

Anh không cẩn thận nhìn thấy trên bàn trà trong phòng khách là những miếng trái cây được cắt gọt rất tinh xảo chứng tỏ chủ nhân tiếp đãi rất tốt nhưng mà khách thì lại rất không có lễ phép, trên bàn, trên đất đều là vỏ trái cây, hạt dưa.

Đối với việc khu vực công cộng bị tùy tiện làm hỏng, điều này làm cho anh buồn bực tới cực điểm.

Nếu như anh nhớ không lầm thì mấy ngày trước đây anh còn rất tốt bụng chủ động gánh vác trách nhiệm làm vệ sinh công cộng vào thứ 2, 4, 6 nhưng hôm nay là thứ bảy cho nên dứt khoát để cho anh mù luôn đi!

Vốn dĩ không biết là tại đây đang diễn ra cái tiết mục nghệ thuật tổng hợp gì nhưng người phát ra tiếng cười khoa trương kia chắc chắn là Lương Vũ, bởi vì sự xuất hiện của anh mà thu liễm đi rất nhiều nhưng lại đổi nhìn chằm chằm bóng lưng thon dài của anh, mập mờ đẩy Vãn Vãn bên cạnh: “Vị bạn cùng phòng này rất tốt nha, ngay cả động tác uống nước cũng sexy như vậy, hơn nữa nhìn khối cơ vai cùng cơ cánh tay bền chắc như thế nhất định là thường xuyên đi phòng tập thể dục thì vóc người mới có thể hoàn mỹ thế này!”

Bị Lương Vũ làm ồn ào như vậy làm cho Vãn Vãn lúng túng đến mức tay chân cũng không biết nên sử dụng như thế nào, chỉ sợ anh nghe được, vội vàng nắm tay Lương Vũ không cho cô nàng nói lung tung.

Giang Diệc Hãn uống cạn một chai nước sau đó ném bình nước suối đã hết vào trong thùng rác.

“Tại sao cậu lại đánh mình……”bị bóp đau gần chết, Lương Vũ kháng nghị.

Vãn Vãn phát bệnh thần kinh gì vậy? Cô chỉ ngay thẳng khen bạn cùng của cô ấy mấy câu, không được sao?

Giang Diệc Hãn cũng đã sớm nghe được tiếng vang ở phía sau, anh xoay người lại, lộ ra nụ cười với các cô.

Nụ cười như thế vô cùng mê người, không chỉ có Lương Vũ thấy vậy thì nước miếng thẳng tắp rơi xuống mà Vãn Vãn cũng ngây dại.

Vãn Vãn không tự chủ được từ từ buông lỏng Lương Vũ ra, cũng không có bất kỳ tri giác gì.

Anh hướng về phía các cô cười thì Vãn Vãn cũng nhếch khóe miệng cười đáp lại nhưng thật ra thì cô không biết mình đang làm cái gì.

“Các cô cứ tiếp tục tán gẫu đi, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.” Vẫn duy trì mỉm cười hiền lành như cũ, bỏ lại một câu nói, anh không chút do dự bước về phía ban công.

Vừa đến ban công, anh nặng nề thở ra một hơi.

Vóc người anh đẹp thì sao, mắc mớ gì cô ta phải đánh rắm! Hơn nữa, đối với bạn bè làm ô nhiễm bầu không khí như vậy tại sao Vãn Vãn còn không đuổi cô ta ra khỏi cửa? Đối với người bạn bè kia, anh cực kì khó chịu! Anh là người bao che, rất bao che, cho tới bây giờ cũng nhìn không quen có người ức hiếp bạn cùng phòng của mình!

Ban công nồng nặc mùi thuốc là, Giang Diệc Hãn ngay lập tức phát hiện có gì đó không đúng.

Không biết Diệp Thần đang suy nghĩ gì, giương mặt tối tăm, dựa vào lan can, phun thẳng ra một ngụm khói.

“Phanh”, một cái bật lửa tiến thẳng tới trước mặt anh, trước mắt là mặt mũi lạnh nhạt của Diệp Thần.


Tiếp tục nhả khói nhưng mà Giang Diệc Hãn khoát tay cự tuyệt bởi vì anh rất khó tính, chỉ cần là người anh không thích thì ngay cả giúp anh đốt lửa anh cũng không vui.

Diệp Thần cũng không miễn cưỡng……tắt bật lửa.

“Tại sao biết Vãn Vãn?” Diệc Thần lạnh nhạt hỏi.

Chuyện này có cần thiết phải kinh ngạc như vậy khônng? Giang Diệc Hãn ghét nhất là nam nhân ưa bát quái.

“Quen trên web.” Anh lời ít mà ý nhiều.

Diệc Thần nhìn về phía anh, tỏ ra dáng vẻ quả nhiên là như vậy.

“Mạng cùng thành phố?”Diệc Thần lại nhẹ giọng hỏi.

“Ừ.” Giang Diệc Hãn cũng gật đầu.

Nhưng mà lúc đầu anh vừa gật xuống thì đột nhiên mắt của Diệc Thần trầm lại, rất trầm.

“Tôi thật không hiểu, thế giới internet như thế đối với các người có cái gì tốt? Chỉ có màn hình lạnh như băng, tất cả tình cảm đều là giả, tùy tùy tiện tiện đánh mấy chữ không cần quan tâm thực tế, phí tiền phí sức để cầu vui vẻ, chỉ cần ngồi trong phòng tán gẫu mấy canh giờ là có thể lén lút “yêu” trên internet hoặc là “yêu” trên điện thoại thậm chí còn biến thành tình một đêm trong cuộc sống thật sự hoặc là nam nữ bỏ tiền ra thuê tình thuê thân xác, đại gia bỏ tiền theo nhu cầu, rốt cuộc xã hội này sẽ ra sao? Thời đại internet thì không cần đối mặt với cuộc sống thực tế mà có thể không cố kỵ bất cứ điều gì, không cần để ý đến đạo đức?!”

Giang Diệc Hãn bị giáo dục đến ngẩn ra.

Hở, thời đại internet thì thế nào? Trêu anh ta hay chọc anh ta?

“Nếu anh có bản lĩnh thì cho dừng mạng lưới internet quốc gia đi!” Giang Diệc Hãn cà lơ phất phơ nói.

Anh rất thông minh, ít nhiều gì cũng có chút hiểu tại sao đối phương lại kích động như thế, mà mà cái gì gọi là tình một đêm, cái gì gọi là “yêu” trên internet, cái gì goi là “yêu” trên điện thoại, tư tưởng này có quá mức bỉ ổi hay không?!

“Anh đã hỏi Vãn Vãn chưa? Ở ba loại phương thức trên, cô ấy thích loại nào?” Anh đùa đùa hỏi.

Hình như anh đã hỏi hắn vấn đề không nên hỏi, cả người Diệc Thần trở nên căng thẳng nhìn chằm chằm anh.

“Tôi ghét nhất là loại người đã ăn trong bát còn nhìn trong nồi cho nên anh cùng bạn gái của anh nên nhanh chóng cút đi, muốn lên mạng làm, hay lên điện thoại thay đổi khẩu vị thì tùy các người, xin cứ tự tiện.” Giang Diệc Hãn cười lạnh một tiếng, nhả khói, từ trên ban công ưu nhã rời đi.

Anh không muốn cùng người không có đầu óc lảm nhảm nhiều.

“Anh cho rằng vừa mới bắt đầu tôi liền tin tưởng cô ấy là người như vậy sao? Diệc Thần ở phía sau gầm nhẹ.

Có cao kiến gì?

Giang Diệc Hãn cười như không cười xoay người.

“Đối với việc Lương Vũ nói xấu gièm pha cô ấy, cô ấy chưa bao giờ phản bác, nếu như không phải cô ấy là người có lỗi thì tại sao lại yên lặng như vậy?!” Ánh mắt biết lỗi của Diệc Thần làm cho người ta đau lòng.


“Xin lỗi, tôi chỉ tin tưởng mắt của mình.” Giang Diệc Hãn nhún vai một cái, không chút cử động.

Anh không có hứng thú đối với chuyện tình cảm trong quá khứ , cũng không muốn hút thuốc lá nữa, chuẩn bị trở về phòng.

“Phó Vịnh Bội vẫn xinh đẹp như vậy.” Lương Vũ cảm thán.

Đi qua phòng khách, nghe được cái tên đó, cả người liền đứng ngay tại chỗ.

Khi khói được nhả ra rơi xuống đất, mặt anh vẫn không thay đổi nhìn màn hình TV đang phát sóng chương trình phỏng vấn.

Dường như cả thế giới đều yên lặng, trong mắt anh chỉ có cử chỉ ưu nhã tự tin đang thẳng thắn nói chuyện với khách mời.

“Nghe nói Phó Vịnh Bội sắp gả vào nhà giàu có rồi.” Không phát hiện phía sau có thêm một người, Lương Vũ hưng phấn cùng Vãn Vãn thảo luận.

“Ừ.”

“Đính hôn năm ngoái, chú rể là Giang Thiệu Cạnh!”

“Ừ.”

“Cậu đã nghe qua Giang Thiệu Cạnh chưa? Ánh mắt của anh ta cực kỳ nhạy bén, là chủ tịch của tập đoàn Yến Thiên Hạ! Yến Thiên Hạ cậu có nghe qua chưa hả!” Lương Vũ ra vẻ giống như đang nhìn một cô gái nông thôn.

“Nghe qua.” Coi như Vãn Vãn không ở Thượng Hải mười mấy năm thì vẫn biết đến danh hiệu của Yến Thiên Hạ.

Danh tiếng của Yến Thiên Hạ nổi tiếng mấy chục năm nay, là một tập đoàn chủ yếu kinh doanh nhà hàng khách sạn dành cho giới thượng lưu, phàm là những người có chút tiền đều muốn đặt tiệc ở Yến Thiên Hạ.

“Hơn nữa không riêng gì như vậy, điều kiện tiên quyết là người kế thừa phải phát dương quang đại tập đoàn, Giang Thiệu Cạnh chia ra xây dựng hai tòa nhà cao tầng là hai hội sở tư nhân xa hoa gọi là "Hãn" và "Cạnh" chuyên phục vụ cho những doanh nhân thành đạt và các đại minh tinh nổi tiếng, nghe nói ở nơi đó những thương nhân bình thường ngay cả ngưỡng cửa cùng đừng mong sờ tới được.”

“Ừ.”

“Cậu biết không, chủ tịch tiền nhiệm của Yến Thiên Hạ cùng chủ tịch phu nhân buông tay nhân thế khi Giang Thiệu Cạnh còn niên thiếu, lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng Yến Thiên Hạ có thể phải đổi chủ nhưng mà việc làm cho người ta ngã bể mắt kính chính là trước có hổ sau có sói vậy mà bị Giang Thiệu Cạnh mới có mười sáu tuổi đã đứng lên chống đỡ cả tập đoàn khổng lồ, cậu nói đi, rốt cuộc người này phải cần bao nhiêu quyết đoán!”

“Anh ta cũng có một chút tin đồn không tốt lắm.” Vãn Vãn bảo thủ nói.

Chẳng hạn như không chừa thủ đoạn nào, chẳng hạn như một tường thành, vạn xương khô. Một người thành công như vậy tất nhiên là không phải không có đạo lý.

“Nghe nói Phó Vịnh Bội cũng xuất thân từ gia đình giàu có nhưng mà nhà cô ta kinh doanh bách hóa bị khủng hoảng kinh tế, nếu không phải lần này hai nhà liên hôn thì ngay cả cả vay tiền ngân hàng cũng là vấn đề đấy!” Lương Vũ làm việc ở tòa soạn tất nhiên sẽ biết nhiều nội tình hơn một chút.

“Cho nên, nhà giàu cũng có rất nhiều điều bất đắc dĩ……” Vãn Vãn tràn đầy thấu hiểu than thở.

“Nhà giàu thì có cái gì bất đắc dĩ? Muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, muốn mua bao nhiêu túi xách hàng hiệu đều được!” Lương Vũ rất không ủng hộ.


Vãn Vãn vẫn luôn không thích cãi cọ.

“Cũng không biết hôn lễ hợp tác thế kỷ này lúc nào sẽ cử hành, nhẫn kết hôn của Phó Vịnh Bội là bao nhiêu carat??” Làm bộ giống như dân phố chợ, Lương Vũ chỉ quan tâm tới những thứ này.

“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại làm cho hai nữ nhân ở trong phòng khách hoảng sợ.

“Bạn cùng phòng của cậu?” Lương Vũ cẩn thận dè dặt hỏi.

“Ừ.” Vãn Vãn khó khăn trả lời.

“Hình như tính khí không được tốt nha!” Lương Vũ lắc đầu một cái.

Làm cho cửa đóng lớn như vậy phải tức giận đến mức nào?

Là phòng khách bị Lương Vũ làm ồn ào cho nên Giang Diệc Hãn tức giận sao? Vãn Vãn bắt đầu có chút đứng ngồi không yên.

“Lương Vũ, chúng ta đi thôi.” Hút xong điếu thuốc cuối cùng, Diệc Thần bước gần đến các cô, thân mật ôm thắt lưng Lương Vũ.

“Được, tạm biệt.” Vãn Vãn phất tay về phía bọn họ, tất cả lực chú ý đều dừng lại ở trên cửa phòng đóng chặt.

Ánh mắt của Diệc Thần rất trầm, Lương Vũ nheo lại đôi mắt đẹp, đã sớm chú ý tới nhưng mà Vãn Vãn vẫn chậm lụt như cũ.



Ngồi vào trước máy vi tính, Giang Diệc Hãn bắt đầu làm việc, tiếp tục viết bài báo buổi sáng.

Nhưng từng chữ từng chữ giống như đang di động, anh muốn bắt nhưng mà làm sao cũng không bắt được, anh xoa trán mệt mỏi dựa vào lưng ghế.

Vẫn còn chưa được sao? Ảnh hưởng của Phó Vịnh Bội đối với anh vẫn còn rất lớn, đặc biệt là khi xuất hiện cùng với ba chữ Giang Thiệu Cạnh.

Điện thoại di động của anh vang lên.

“Diệc Hãn, sinh nhật vui vẻ!” Anh nhận điện thoại, nghe được giọng nói của Chức Tâm.

Anh và Chức Tâm không chỉ là bạn học cùng lớp mà hơn nữa sau khi tốt nghiệp đều ở lại đây, cùng làm trong đài truyền hình, mặc dù công việc không cùng một tổ hay một chuyên mục nhưng mà lại cùng đài truyền hình nên tự nhiên có tình cảm, quan hệ cũng quen thuộc.

“Hôm nay là sinh nhật mình sao?” Anh lật một cái lịch.

Sau đó nặng nề gõ đầu một cái, thật sự là bận rộn đến choáng váng.

“Sinh nhật thì nên cùng bạn bè ra ngoài tụ tập một chút, chớ làm mình trở thành bộ dạng già cả, mẹ góa con côi!” Chức Tâm cười nói.

“Lại còn nói mình già cả, mẹ góa con côi? Cậu thật là đáng đánh nha!” Anh dùng nụ cười thẳng thắn để che dấu nổi buồn nặng nề trong tim.

Hiện tại sinh nhật đối với anh mà nói thì một chút ý nghĩa cũng không có.

Dừng một lúc, Chức Tâm vẫn là lựa chọn nói cho anh biết: “Mình nghe nói Phó Vịnh Bội luôn luôn tìm cậu mà Giang Thiệu Cạnh gần như đến biển cũng đã lật lên một lần.”

Trầm mặc mấy giây, anh cười khô khốc: “Đồng học, cậu sẽ không bán mình chứ?”

“Mình vẫn nói mình không biết cậu ở đâu.” Chức Tâm lập tức giải thích chỉ là cuối cùng vẫn khuyên nhủ: “Nhưng mà mình vẫn thủy chung cảm thấy cậu trốn tránh không phải là biện pháp, dù sao Giang Thiệu Cạnh cũng là anh ruột của cậu mà sau này Phó Vịnh Bội sẽ trở thành chị dâu, nên đối mặt giải quyết vấn đề, cậu có tránh cũng không thoát đâu.”


Lần này thời gian anh trầm mặc dài hơn.

“Tiểu Quất Tử như thế nào?” Anh đột nhiên cười hỏi.

“Tạm được, mặc dù bình thường xảy ra rất nhiều chuyện nhưng mà bác sĩ nói tình huống của nó rất khả quan, có thể sống sót khỏe mạnh.” Nhắc tới con gái, Chức Tâm liền lộ ra nụ cười nhu hòa, không có ý thức được đã bị anh thành công chuyển hướng đề tài.

Sau khi cùng Chức Tâm hàn huyên mấy phút, anh cúp điện thoại, tâm tình rất tệ.

Trước kia mỗi năm tới sinh nhật anh đều bề bộn nhiều việc, vội vàng dành tất cả thời gian cho một người. Năm nay rốt cuộc cũng không cần bận rộn nữa, anh đã được tự do, anh đã được giải phóng.

Tâm rất chua xót, một lần nữa lại dựa vào lưng ghế, anh cảm thấy trái tim mình trống vắng, tình cảm bảy năm, nói mất liền mất.

Trống rỗng mờ mịt một hồi lâu.

“Nên đối mặt giải quyết vấn đề, cậu có tránh cũng không thoát được.” Lời của Chức Tâm lại một lần nữa sôi trào trong đầu óc anh.

Đúng vậy, anh tránh được nhất thời nhưng có thể tránh được một đời sao?

Giãy giụa, do dự thật lâu sau đó anh gõ lên màn hình một dãy mã số.

Đó là số QQ đã bị vứt bỏ, trong cái QQ đó tràn đầy kỷ niệm mà anh không muốn nhớ lại.

Cài đặt chế độ ẩn QQ, mặt không biểu tình, anh mở ra một trang có chứa ảnh hai người chụp chung.

Khi đó, trong mỗi nụ cười của anh đều cất giấu tin yêu cùng tín nhiệm.

Sau này, sẽ không, anh sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.

Anh đang muốn xóa hết tất cả thì một âm thanh báo tin nhắn mới không ngừng kêu lên, anh di chuyển con chuột kích chọn biểu tượng xinh đẹp đó.

Anh mở ra “Happy Birthday To You, Happy Birthday To You, Happy Birthday To Diệp Hãn, Happy Birthday To You…………”ngũ âm không hoàn chỉnh nhưng là một bài chúc mừng sinh nhật tràn đầy tình cảm.

“Diệc Hãn, em đã đồng ý với anh mỗi năm sẽ hát một bài chúc mừng sinh nhật cho anh nghe, năm nay cũng không nuốt lời.” Phó Vịnh Bội hát cũng rất hoàn mỹ chỉ ngoại trừ một âm Si cho nên có một năm anh cố ý nói ước nguyện sinh nhật của mình chính là hy vọng mỗi năm cô sẽ hát một bài hát sinh nhật cho anh nghe.

“Bây giờ anh có ăn no, mặc ấm, có chỗ ở không? Diệc Hãn, trở lại đi, đừng có chơi trò biến mất nữa, anh như vậy làm cho em……………Rất lo lắng, rất đau lòng.”

Anh nhắm mắt lại, kiên quyết tắt đi không muốn nghe tiếp nữa.

Thông báo nhắc nhở có tin nhắn mới trên QQ vẫn nháy sáng không ngừng.

Anh nhìn thấy “Tôi là Giang Thiệu Cạnh”.

Anh đã từng mỗi lần nhìn thấy tên QQ của anh Hai thì cười một lần, nói anh Hai quê mùa, phải bỏ đi, có người nào lại trong sáng tới mức dùng tên thật của mình làm tên QQ? Nhưng mà Giang Thiệu Cạnh lại nói: “Anh Hai muốn để cho đối tác làm ăn hoặc bạn bè một lần nữa nhớ rõ tên anh Hai, anh Hai là Giang Thiệu

Cạnh!”

Trong khung đối thoại của QQ chỉ có một câu rất ngắn gọn:

“Cá nhân anh Hai rất thưởng thức một câu tục ngữ, anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận