Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Vãn Vãn ở trong phòng, nhìn bài báo mới nhất.

Mấy ngày nay, bên ngoài giống như trở trời, các bài báo lần lượt ra lò, khiến hai chữ "Giang Hãn”, nhất thời bị đẩy lên đầu sóng.

Mà anh, mấy ngày gần đây cũng rất bận rộn, khó có được một ngày về sớm như hôm nay

"Vãn Vãn!" Trong phòng tắm, anh gọi cô.

"Đến đây!" Vãn Vãn vội vàng vọt ra phòng.

"Khụ.... Vãn Vãn, Anh.... Vội vào tắm nên quên mang quần áo...." Bị nhốt rồi! Anh thật sự là mỗi khi vội liền dễ dàng dẫn đến hồ đồ!

Anh rất xấu hổ, anh bây giờ, đang trần truồng mông tròn vành vạnh, khỏa thân đứng ở trong phòng tắm, ngăn cách bằng cánh cửa nói chuyện với cô.

Không thể liều lĩnh đi ra ngoài, sự kiện Ô Long ngày đó đã khắc sâu vào trong tâm trí anh rồi.

"Vâng...." lập tức hiểu được tình cảnh xấu hổ của anh, đôi tai Vãn Vãn N như bị phỏng, vội vàng vào phòng của anh, kéo ngăn kéo tủ của anh ra.

Đồ mặc ở nhà của anh, khăn tắm.... Quần lót....

Vãn Vãn đang muốn đóng ngăn kéo lại thì một chút góc cạnh của chiếc hộ nhỏ màu xanh dương đậm lộ ra, Vãn Vãn lấy ra nhìn qua, nhất thời, như bị sét đánh, gương mặt đỏ rực.

Là một hộp ** còn chưa mở.

Vãn Vãn vội vàng ném hộp giấy nhỏ vào trong ngăn kéo, hai tay che gương mặc nóng rát của mình.

Từ sau khi hôn môi hôm đó, quan hệ của bọn họ ấm lên rất nhanh, trước đây mỗi buổi tối sẽ trò chuyện một lúc rồi nói chúc ngủ ngon, bây giờ biến thành mỗi tối hôn nhau triền miên sau đó chúc ngủ ngon.

Thậm chí có nhiều lần, cũng thiếu chút nữa lau súng cướp cò....

Đang cầm quần áo của anh, Vãn Vãn không dám suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy vọt ra khỏi phòng.

"Y phục của anh...." Không dám rình coi một cái, cô vội vàng đem quần áo nhét vào bên trong khe hơ anh mở ra.

"Cám ơn." Giang Diệc Hãn cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, đặc biệt nhìn thấy cô ngay cả quần lót lấy giúp anh.

Mặc quần áo tử tế, anh đi ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn vẫn còn ở nước, anh cầm khăn tắm lau lung tung.

"Em lau giúp ngươi...." Hai người cũng rất lúng túng, Vãn Vãn vội vàng tìm đường sống.

"Ừ." Anh giao khăn tắm cho cô.

Giang Diệc Hãn ngồi ở trên ghế sa lon, Vãn Vãn cẩn thận giúp anh lau tóc.

"Tút tút tút" TV đang bật kênh trò chơi, trên màn hình là từng khối vuông Russia khác nhau rơi xuống dưới (trò Tetris – xếp hình ý).

Giang Diệc Hãn chuyển kênh, xem tin tức.

"Sao người anh lại lạnh như vậy? Anh tắm nước lạnh?" Sờ thấy tóc anh cùng cổ anh có cảm giác man mát, Vãn Vãn hỏi.

"Ừ, tắm được một nửa thì đột nhiên không có nước nóng nữa."

Vãn Vãn nghi ngờ, sao có thể, bình nước nóng có dung lượng là 80 lít, trong phòng chỉ có bọn họ, làm sao nước nong có thể không đủ?

"Hình như bình nước nóng bị hỏng, lúc lạnh lúc nóng, em tắm chưa? Nếu chưa, thì để anh leo lên sửa chữa." Anh ân cần.

"Em tắm rồi, để ngày mai sửa đi, buổi tối ánh sáng trong phòng tắm không đủ, trèo quá cao sẽ dễ gặp chuyện không may."

"Ừ."

"Tút tút tút" , TV tự động chuyển kênh, lại biến thành kênh trò chơi, khối vuông Russia vẫn còn rơi xuống dưới.

Vãn Vãn hơi sửng sốt, tim đập thình thịch, Giang Diệc Hãn cũng thế.

Không khí, có chút quỷ dị.

Bọn họ đột nhiên nghĩ đến, ban ầu, bọn họ ngồi ở trên ghế sa lon xem một bộ phim trên kênh phim truyền hình, sau đó, anh đi tắm, cô trở về phòng lên mạng, không ai xem TV cả.

"Hình như điều khiển TV bị hỏng." Hồi lâu, Giang Diệc Hãn sau khi trầm mặc liền mở miệng.

"Vâng, vâng...." Vãn Vãn gật đầu, níu lấy ống tay áo của anh, "Chúng ta về phòng thôi."

"Được, mười một giờ, nên đi ngủ rồi." Anh quả quyết đứng dậy, lập tức mang cô trở về phòng.

Đóng cửa phòng, Vãn Vãn vội vã lên giường, anh nằm thẳng tắp trên sàn, mát mở to, anh ngẩn ngơ một hồi.

Cho đến khi cánh tay bị một người nhẹ nhàng nắm chặt, anh mới giật mình, phát hiện cả người mình cư nhiên ra mồ hôi lạnh.

Thì ra là Vãn Vãn không biết bò xuống giường từ khi nào, quỳ xổm ở bên cạnh anh.

"Sao vậy?" Anh xoa xoa khuân mặt nhỏ nhắn đơn thuần của cô.

Có phải bị dọa sợ hay không? Lá gan của anh tương đối lớn, cũng không quá tin vào chuyện ma quỷ, nhưng mà, cô là cô gái nhỏ, anh chỉ sợ cô sẽ bị dọa đến hỏng.

"Lễ tình nhân vui vẻ." Nhưng mà, ai ngờ, cô lại nói ra câu này.

Đây lễ tình nhân đầu tiên bọn họ trôi qua cùng nhau, mặc dù, đêm thất tịch ở thành phố Ôn không phổ biến như lễ tình nhân của phương Tây.

"Lễ tình nhân vui vẻ." Anh thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười, "Nha đầu, thật xin lỗi, mấy ngày nay bận rộn quá, không thể ở cùng em, mấy hôm rồi không nấu cơm cho em." Bạn trai là anh thật sự thất trách rồi.

Hôm nay là đêm thất tịch, anh cố ý tan việc sơm mọt chút, làm cho cô một bàn đồ ăn.

Cô lắc đầu một cái, ý nói không sao, cô có thể hiểu được.

"Ngủ ngon." Mặc dù nói ngủ ngon, nhưng mà, Vãn Vãn vẫn còn quỳ xổm bên cạnh anh, không nhúc nhích nhìn hắn, ánh mắt kia, có chút sợ, có chút lo lắng.

Hắn cười, "Lại gần đây."

Vãn Vãn lập tức vô cùng nghe lời tiến lên trước.

Anh vươn tay, kéo cổ cô xuống, vững vằng giữ chặt cô, giữa răng môi mặc sức trằn trọc, hưởng dụng mỗi tấc ngọt ngào trên đôi môi cô.

Vãn Vãn vẫn giống như trước, bị anh hôn đến nằm xụi lơ ở trong ngực anh.

"Nha đầu, ngủ ngon." Vừa hôn xong, buông cô ra, anh vẫn giống như trước, nói chúc ngủ ngon với cô.

Nhưng mà, tối nay rất kỳ lạ, cô cũng không vội vã ngượng ngùng rời đi, mà là, vẫn dùng đôi mắt to của cô tiếp tục nhìn hắn.

“Sao vậy?" Anh kỳ quái.

Vãn Vãn đột nhiên nhào vào trong ngực hắn, ôm lấy anh thật chặt.

Mấy ngày nay, những thứ viết rên bao kia làm cho cô rất lo lắng, hôm nay, cô đi qua chỗ mẹ Diệu, thay anh tính một chút, mẹ Diệu nói vận mệnh của anh cực kỳ kém, bởi vì chuyện gì cũng quản, cả người lúc nào cũng bị uy hiếp, vật bẩn nơi Dị Thế muốn quấn lấy anh đòi anh giải oan, thế lực ác độc ở giới hiện thực sẽ không bỏ qua cho anh.

Sắp tới tết Trung Nguyên, chuyện vừa xảy ra trong phòng có chút quỷ dị, mẹ Diệu nói rằm tháng bảy hàng năm năng lượng của những vật bẩn kia rất lớm, lá gan cô lại nhỏ, nghe những thứ này, sao có thể không vì an nguy của anh mà sợ?

Cô nói gì?

Cô ở trong lòng anh mơ hồ nói không rõ, thật vất vả anh mới nghe rõ, cô đang nói: "Anh không thể có chuyện, em muốn bảo vệ anh."

Anh không biết nên khóc hay cười, trái tim cảm động đến rối tinh rối mù.

Anh ôm cô lên: "Nha đầu, đừng ngủ trên đất, dễ bị cảm."

Anh đem cô ôm trở về giường lần nữa, thay cô đắp chăn, đang muốn rời khỏi giường, nào biết, vạt áo bị gữ lấy.

"Em...chũng ta ngủ cùng nhau đi, đừng, đừng ngủ trên đất ...." Mặt Vãn Vãn hồng đến sắp chảy máy rồi, nhưng vẫn là đem ý muốn của mình biểu đạt rõ ràng.

Giang Diệc Hãn hơi sửng sốt, cố ý nhíu mày cười, "Em biết chúng ta ngủ cùng nhau, là có ý gì không?" Anh là đàn ông bình thường, không thể nào tự tìm khổ mà đắp chăn bông nói chuyện trong sáng.

Cô biết, mới vừa rồi cô thấy anh đã sớm chuẩn bị ** xong xuôi.

"Em hiểu. em thật sự rất yêu, rất giao bản thân cho anh...." Vãn Vãn hít một hơi, thổ lộ.

Nghe được lời thổ lộ của cô, con mắt của anh chuyển thâm.

Loại cảm giác quay cuồng trong lòng kia là cái gì? Bản thân đang bị một người ngu ngốc yêu, anh không phải động vật máu lạnh, sao có thể không cảm động cho được.

Yên lặng một lát.

Anh cong ngón trỏ lên, gõ mạnh vào trán cô, "Quả nhiên là ngu ngốc!" Được rồi, nói đùa xong rồi, anh nên trở về ngủ thôi.

Nhưng mà, sau khi ăn đau , vầng trán trắng nõn của cô, lập tức nổi lên vệt đỏ, cô lại níu lấy tay của anh không thả, cố chấp không muốn buông ra.

Cô muốn giữ anh lại, cho dù một căn phòng, một cái giường, cô cũng không yên tâm, cô muốn giữ anh lại bên cạnh mình, ôm chặt lấy anh, mới có thể không sợ những vật bẩn kia sẽ quấn lấy anh.

Cuối cùng anh cũng hiểu rõ, cô đang vô cùng nghiêm túc.

Một hồi yên lặng, anh cuối cùng cũng mở miệng, "Nghe nói lần đầu tiên của phụ nữa rất đau, em đã chuẩn bị tâm lý chưa?"

"Em chuẩn bị tốt lắm, em không sợ đau." Vãn Vãn dùng sức gật đầu, không tiếp tục để anh nói thêm gì nữa, ôm lấy anh, chủ động hôn sâu.

Cô muốn dùng hành động thực tế nói cho anh biết, cả người của cô cũng đã vì anh mà chuẩn bị ổn thỏa xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui