Ở trong nước Trương Kiến Văn thay bạn mình giải quyết Phan Mạnh Hùng và Phan Ngọc Ánh.
Anh đã phối hợp với ba Phạm để bẩy cho Phan Mạnh Hùng đưa hết vốn đầu tư vào một công trình xấp bị giải tỏ, sau đó còn bị cảnh sát đều tra về tội hối lộ và trốn thuế, còn có buồn bán ma tuý xuyên quốc gia.
Thế nên tất cả tài sản đều bị thu hồi và bị phán tội tử hình, còn Phan Ngọc Ánh cũng bị kết án đánh cắp thông tin của công ty bán ra ngoài.
Cô ta lại là con gái của Phan Mạnh Hùng không ít lần thay cha vận chuyển ma tuý, nên cô ta bị kết án tù chung thân.
…****************…
Sau khi có tin tức Phạm Quốc Thiên Bảo liền gọi điện về nước nói lời cảm ơn với Trương Kiến Văn.
Tiếp theo những ngày sau đó Phạm Quốc Thiên Bảo lập tức chuyển qua nhà của Trương Ái Như ở, tiền thuê nhà thì anh trả không để cô trả nữa.
Mỗi ngày anh đều chăm sóc cô và quan tâm tỏa rõ tình cảm của mình dành cho cô, nhưng Trương Ái Như lần này thật sự là từ bỏ rồi.
Cô ở với anh nhưng một người anh trai, một người bạn chứ hoàn toàn không mở lòng ra với anh, có lẽ vì tổn thương quá nhiều nên Trương Ái Như không muốn thử thách nữa.
Hôm nay Phạm Quốc Thiên Bảo rũ tiểu Như đi ăn ở ngoài, anh dẫn tiểu Như đến một nhà hàng nổi tiếng để ăn tối, trong thời gian đợi phục vụ man thức ăn lên anh nắm tay cô nói:
- Tiểu Như Phan Ngọc Ánh đã được anh giải quyết rồi, hiện cô ta đang ở tù với mức án chung thân, vậy em đã hài lòng chưa?
Trương Ái Như hơi bất ngờ cô hỏi:
- Cô ấy không phải là tình bé nhỏ của anh à? Vì sao lại ở tù.
Lúc này Phạm Quốc Thiên Bảo mới kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Trương Ái Như, anh giải thích cho cô biết từ trước đến giờ cô đã hiểu lầm anh:
- Tiểu Như giờ em đã hiểu rồi chứ? Anh bị oan anh xin thề ngoài em ra anh không hề quan hệ với bất kỳ cô gái nào cả vậy nên em có thể tha thứ cho anh được không?
Trương Ái Như ngại ngùng khi anh không biết xấu hổ mà nói ra những lời đó ở đây, nhưng cô cũng đang thực sự không biết mình nên làm gì nữa.
Khoảng thời gian này anh ở bên cô chăm sóc cô, quan tâm cô tất cả cô đều hiểu nhưng bây giờ Trương Ái Như cũng đang rất rối không biết nên làm thế nào?
- Em xin lỗi, em còn chưa nghĩ ra nên làm gì với anh vậy nên có thể cho em thêm một chút thời gian không?
Anh gật đầu đồng ý Phạm Quốc Thiên Bảo cũng biết bóng đen trong lòng tiểu Như quá lớn, không thể một hai ngày là có thể biến mất nên anh sẽ kiên nhẫn đợi cô đồng ý với anh.
Sau khi ăn tối xong hai người còn đi dạo một chút mới về, Phạm Quốc Thiên Bảo anh sẽ làm tất cả những gì các đôi yêu nhau thường làm để tiểu Như được vui.
Về đến nhà tiểu Như còn chưa kịp bước chân vào trong anh đã tiếng đến ôm cô từ phía sau, anh nói:
- Thời gian em muốn bao lâu cũng được bởi vì anh còn cả đời để bù đắp lại tất cả cho em.
- Ừm, em cám ơn anh.
Nói rồi cô định bước đi nhưng Phạm Quốc Thiên Bảo không buông tay ra, anh cúi xuống hôn lên vành tai mẫn cảm của cô, tay anh đi ra phía trước từ từ cởi mở nút áo cô ra.
Trương Ái Như vội nắm lấy tay anh quay ra phía sau nói:
- Anh à! Chúng ta… ưm…
Lợi dụng cơ hội tiểu Như quay lại phía sau Phạm Quốc Thiên Bảo cúi xuống hôn lên môi cô, không để cho cô có cơ hội từ chối nữa.
Trong bóng tối anh cứ hôn và cởi đồ của cô ra, mỗi bước chân đi vào là có một món đồ rơi xuống, đến khi anh và cô đặt lưng xuống giường thì trên cơ thể cả hai không còn gì nữa.
Anh hôn tiểu Như nhẹ nhàng từng cái hôn trân trọng, khi môi anh ngậm lấy một bên đẩy đà của cô, tiểu Như thật sự không chịu nổi mà rên nhẹ một tiếng:
- Ừm…ơ… ưm…
Nghe thấy âm thanh ngọt ngào từ tiểu Như, anh càng ra sức hôn mút và không quen dùng tay kích thích nơi còn lại của tiểu Như.
Anh hôn lần từ từ xuống dưới từng nơi đi qua đều để lại ấn ký của mình, đến cuối cùng anh tách hai chân cô ra nhìn vào nơi ướt ác kia và nói:
- Vợ của anh vẫn đẹp như trước đây vậy.
Ngại ngùng định che tay lại thì anh đã cúi xuống và hôn lên nó, tiểu Như làm sao chịu được sự kích thích này cô ưỡn người hưởng thụ:
- Ưm… anh …đừng…đừng như thế nữa…
Phạm Quốc Thiên Bảo mỉm cười vẫn kích thích tiểu Như để cô đạt cao trào, cho đến khi cả hai cơ thể nhập làm một anh cúi xuống nói bên tai cô:
- Tiểu Như anh chỉ làm chuyện này với em mà thôi, duy nhất em… ưm… anh yêu em tiểu Như.
Anh vừa nói vừa ôm chặt cô phía dưới vẫn ra vào liên tục, Trương Ái Như chỉ có thể ở trong lòng anh mà rên rĩ chứ không còn bất kỳ phản kháng nào nữa.
- Ừm…Thiên Bảo…ưm… anh…ưm.
Khoái cảm nóng bỏng cứ thế bao trùm lấy căn phòng….Đêm xuống bên ngoài trời se lạnh nhưng lại có một nơi ngọt ngào, cháy bỏng không thể tả……