"Không sớm không muộn, ngươi đến dạy ta cách lung lạc lòng vua, rồi còn ra lệnh cho Thục phi phải cấm túc trong cung, không được phép chống đối với ta, để ta an tâm dưỡng thai.
Ngươi rốt cuộc đã dùng loại mưu kế gì, hồ ly tinh?"
“Tống Dung! Ngươi rốt cuộc đã làm gì?”
Nàng lớn tiếng mắng chửi, nhưng một đám tiểu thái giám đã vây kín nàng, không để cho nàng tiến thêm bước nào.
Dù nàng có giãy giụa, vùng vẫy ra sao, mọi thứ đều vô ích.
“Ta là thân mẫu của Thái Tử! Các ngươi dám làm càn!”
Cuối cùng, nàng gào lên một tiếng thật lớn.
Ta đứng từ xa ngoài cung, nhìn bát rượu độc từ từ rót vào miệng nàng, mới xoay người lại.
“Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp chỉ biết thiên đạo công chính, mọi sự đều là gieo nhân nào gặt quả ấy thôi.
Ngươi đã hại không biết bao nhiêu người, giờ tất cả đều đang đợi ngươi ở bên kia.”
Hoàng Hậu sau khi sinh xong thì phát bệnh, không qua khỏi.
Tin dữ lan ra, Hoàng Thượng ngừng triều một ngày, còn đến nhà Thượng Thư lệnh để an ủi tâm trạng của các đại thần.
Ta đứng trong Nhụy Họa Hiên mà chỉ cảm thấy buồn cười.
“Tỷ tỷ, Hoàng Hậu vốn dĩ khoẻ mạnh, sao lại như thế này?” Vương Hi Trừng vừa đến Nhụy Họa Hiên, miệng còn đầy điểm tâm, hỏi thăm.
“Có lẽ bệnh cũ tái phát thôi.” ta thuận miệng đáp.
“Tỷ tỷ, chén thuốc kia, hôm nay tỷ đã uống chưa?” Nàng vừa nói, vừa cho hết đĩa điểm tâm vào miệng.
“Không uống nữa, từ nay về sau cũng không cần.”
Vương Hi Trừng nghe xong thì ngơ ngác gật đầu: “Vâng, nghe tỷ tỷ.”
Thái Tử còn nhỏ, thế nên cần có người chăm sóc.
Ta và Thục phi đều ngang nhau về phẩm vị, nên ai cũng là người xứng đáng để nuôi dưỡng Thái Tử.
Nhưng từ ngày Hoàng Hậu mất, Thục phi đóng cửa không tiếp khách.
Dù ta có đến thăm hỏi, nàng chỉ lấy cớ là thân thể yếu kém, Hoàng Thượng cũng đã vài lần sai người đến khám bệnh, nhưng đều vô vọng.
Thái Tử cuối cùng vẫn được giao cho ta chăm sóc.
Kiếp này, ta đã thoát được bát rượu độc đó, giờ đã vững vàng ở ngôi vị cao nhất chốn hậu cung.
Ta sai người sửa sang lại cả hậu cung, cho người đốt hết những vật có vấn đề mà Hoàng Hậu cất giấu trong bao năm.
Thật khâm phục sự kiên trì của nàng ta.
Sau khi Hoàng Thượng biết chuyện, đã lâu không còn bước chân đến Thanh Khôn Cung.
À, phải rồi, giờ ta đã chuyển đến sống tại Thanh Khôn Cung.
Nhụy Họa Hiên trước kia quá nhỏ, không phù hợp cho ta và Thái Tử ở cùng.
Lần sau, khi Hoàng Thượng đến, chỉ hỏi ta một câu: “Nàng đã biết từ bao giờ?”
Ta khẽ lắc đầu: “Hoàng Thượng đang nói chuyện gì?”
Hắn siết chặt cổ tay ta, ánh mắt đầy giận dữ: “Nếu không phải vậy, vì sao nàng giúp Thục phi với Hoàng Hậu, mà lại không hề sinh cho trẫm một đứa con nào?”
“Hoàng Thượng…” Ta quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, hồi lâu mới nghẹn ngào nói, “Vào cung chưa lâu, thần thiếp đã nhận ra kinh nguyệt của mình không đều, lén nhờ một đại phu khám qua, ông ấy nói thiếp thể chất yếu nhược, không nên sinh con.”
“Chính vì thế, thần thiếp mới lo liệu chu toàn mọi việc cho Hoàng Thượng, nhưng luôn tự trách mình không thể có con, thật sự không biết làm sao để không phụ lòng người…”
“Nếu Hoàng Thượng muốn, xin hãy phế truất thần thiếp!”
Nói xong, ta khóc nức nở, không ngừng.
...
“Tuyên viện sử.”
Hoàng Thượng dù sắc mặt vẫn lạnh lùng, nhưng đã vơi bớt phần nào cơn giận.
Ta vốn không muốn thế này, nhưng Hoàng Thượng tính tình đa nghi, lại thông tuệ, nếu không làm vậy, e rằng sẽ phải trả giá bằng m.á.u ngay tại chỗ.
Viện sử bắt mạch xong, lắc đầu: “Thân thể Đức phi tổn hao quá nhiều, khó có thể mang thai.
Nếu điều dưỡng tốt, có thể sau vài năm sẽ có chuyển biến, nhưng cũng chỉ là khả năng mong manh.”
“Đức phi, sao nàng không nói sớm cho trẫm biết?”
Lúc này, Hoàng Thượng mới dịu dàng nắm tay ta, trách móc.
“Hoàng Thượng ngày đêm lo quốc sự, thần thiếp không dám để ngài thêm lo lắng.”
Không lâu sau, ta được tấn phong làm Hoàng Quý Phi.
Dù chưa lên ngôi Hoàng Hậu, nhưng trong hậu cung, mọi việc đều do ta quyết định.
Chấp chưởng hậu cung, niềm vui không ngớt.
Mấy vị phi tần nối tiếp nhau mang thai, chỉ có Vương Hi Trừng luôn ở bên ta.
Ta bảo nàng đừng lo nghĩ nhiều, nàng chỉ cười nói: “Có tỷ che chở là đủ rồi, Hoàng Thượng vốn không đáng tin.”
Ta chỉ cười trước sự vô tư của nàng.
Có người nói, ta là điềm may cho quốc vận.
Thái Hậu giờ thấy ta cũng vui mừng khôn xiết, khen rằng ta còn có vận mệnh của một quốc mẫu hơn cả tiên hoàng hậu.
Ta chỉ cười đáp: “Mọi sự đều nhờ phúc đức của Hoàng Thượng.”
---
Mười năm sau.
Hoàng Thượng lâm bệnh nặng, không qua khỏi.
Trước khi qua đời, ngài nắm tay ta mà nói: “Nhờ có nàng, ta mới yên lòng ra đi.”
Đến chết, hắn vẫn không biết rằng ta đã tính toán hắn suốt mười mấy năm.
Hắn luôn nghĩ ta yêu hắn đến tận xương, là một nữ nhân hiền đức và đoan chính.
Thái Tử lên ngôi, trở thành Hoàng đế Đoan Khải.
Ta được phong làm Thái Hoàng Thái Hậu, vì tân hoàng còn nhỏ, ta phải buông rèm nhiếp chính.
Bây giờ, không còn ai có thể lay chuyển quyền lực của ta nữa.
Ta đã từng nói rồi, điều ta cầu không phải là một chút sủng ái nhỏ bé, mà chính là tự nắm giữ vận mệnh của mình.
Giờ đây, ta đã hoàn toàn đạt được điều đó..