Không Yêu Không Vui

Hạ Kiều chưa từng trông mong rằng Tưởng Mộ Thừa có thể đáp lại tình cảm của mình. Việc anh chủ động gọi điện thoại tới khiến cô thụ sủng nhược kinh, à không, là cảm động đến rơi nước mắt.

Đợi một lúc lâu mà Tưởng Mộ Thừa ở bên kia chưa lên tiếng. Hạ Kiều biết chắc chắn ông cụ đại nhân này đang bất mãn cách chào hỏi của cô, gọi anh là bạn trai cũ.

Giờ anh tương đương với ‘kim chủ’ của cô rồi, không thể chấp nhặt được, cô bèn nói trước: “Anh tư, hôm nay ngọn gió nào chuyển hướng thổi làm anh gọi cho em vậy? À, nhất định là do Nhiên Nhiên phải không? Sao anh lại có số của em thế? Lúc đó em không có cho Nhiên Nhiên số mà, là anh thuộc số rồi phải không?”

Sau khi nói xong Hạ Kiều cười khanh khách không ngừng, cô biết mình đã đạt đến cảnh giới của bản thân khi lấy chính mình ra đùa giỡn.

Tưởng Mộ Thừa rút cuộc cũng mở miệng, giọng không đổi, lãnh đạm xa cách, mang theo một chút không kiên nhẫn: “Nói xong chưa?”

“Đương nhiên là chưa, nói ba ngày ba đêm cũng không hết đâu.” Hạ Kiều dựa lên tay vịn cầu thang, “Anh nói đi, gọi em có việc gì, dù sao cũng không phải trò chuyện yêu đương.”

Tưởng Mộ Thừa hỏi trực tiếp: “Ai nói cho em Nhiên Nhiên nằm viện?”

Anh nói thẳng luôn, không chút độ ấm, cũng may Hạ Kiều đã quen với điều này.

Hạ Kiều hút một hơi thuốc, chậm rãi thả khói, cười nói: “Sao anh không hỏi là tại sao em lại đến gặp Nhiên Nhiên?”

Tưởng Mộ Thừa lạnh lùng nói: “Hạ Kiều!”

Biết anh không kiên nhẫn, nhưng Hạ Kiều giờ không còn sợ anh như trước kia, cô giờ rất thích đối nghịch với Tưởng Mộ Thừa, miệng lưỡi cứng đầu: “Không nói đấy, anh đoán đi.”

Tưởng Mộ Thừa không rảnh để ý đến cô nàng, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Viên Dĩnh?”

“Đã biết mà còn hỏi.”

Tưởng Mộ Thừa trầm mặc một lát, sau đó cảnh cáo: “Về sau em không được gặp Nhiên Nhiên.”

Hạ Kiều cảm thấy bị tổn thương: “Tưởng Mộ Thừa, anh quá đáng vừa thôi. Anh không biết em vừa ly hôn, tâm trạng rất yếu đuối à?”

Tưởng Mộ Thừa không có một chút quan tâm, cũng chẳng cố kỵ tâm trạng của Hạ Kiều: “Là do em tự làm tự chịu, lúc trước anh đã nói rồi, là em không nghe lời.”

Hạ Kiều thầm nghĩ, tại sao em phải nghe lời anh? Em muốn gả cho anh, anh không phải không nghe lời em sao?

Chỉ là lúc trước nếu cô nghe anh khuyên nhủ, không gả cho tên tiện nam kia thì biết đâu giờ đã không như thế này.

Cô lại hung hăng hút một hơi thuốc, mịe nó, từ khi nào cô thành cái loại người như giờ vậy?

Trong nháy mắt, giọng cô lại trở lại như xưa, ngọt xớt: “Anh tư, như thế này nhé, anh giúp em dạy dỗ tên tiện nam kia một trận?”

Tưởng Mộ Thừa không chút lưu tình: “Không phải nghĩa vụ của anh.”

Hạ Kiều nghe xong không để ý, cợt nhả: “Anh tư, anh phải trả công, em đã thành thật nói là do Viên Dĩnh rồi, anh không có gì để cảm ơn à?”

Cô cũng không biết tại sao đột nhiên Viên Dĩnh lại đến công ty luật tìm cô. Tuy rằng Viên Dĩnh nói rằng đến để xin tư vấn về mấy điều khoản trong luật, nhưng bằng giác quan thứ sáu, cô đã phát hiện ra ý đồ không tốt của Viên Dĩnh.

Tán gẫu một lúc, Viên Dĩnh làm như vô ý nhắc đến Tưởng Mộ Thừa, còn nói Nhiên Nhiên đang ở viện.

Cô đến thăm Nhiên Nhiên, nói chuyện phiếm với cô bé, còn cố ý nói mình đã ly hôn để Nhiên Nhiên chú ý, sau đó sẽ nói với anh. Cô nghĩ với người suy nghĩ thấu đáo như Tưởng Mộ Thừa nhất định sẽ chủ động tìm mình. Quả thật chiều qua cô mới đi thăm Nhiên Nhiên mà chớp mắt giờ anh đã gọi đến. Hạ Kiều không biết mệt lặp lại chuyện vừa rồi: “Anh xem cảm ơn em ra sao đi.”

Tưởng Mộ Thừa tiết kiệm nước bọt: “Anh còn có việc.”

Hạ Kiều bết anh đang định cúp máy, không muốn nói chuyện tào ao, bèn sốt ruột hỏi: “Chờ một chút, Viên Dĩnh định làm gì vậy?”

“Không biết.”

Hạ Kiều ném tàn thuốc vào thùng rác, cô cũng không nghĩ anh sẽ nói cho cô biết, cô nhắc nhở: “Dù sao anh nên đề phòng cô ta cho tốt, người phụ nữ này không đơn giản đâu. Giờ công ty chế dược của nhà cô ta và công ty của anh đang có xung đột lợi ích, anh phải cẩn thận không kẻ tiểu nhân đâm từ sau lưng đó.”

Tưởng Mộ Thừa xoa xoa ấn đường: “Ừ.” Vì thế nên anh lại hỏi cô một câu: “Sau này em có dự định gì không?”

Chuyện chuyển phắt 180 độ làm Hạ Kiều nhất thời chưa phản ứng lại kịp, một lúc sau cô mới hiểu ra, hoá ra Tưởng Mộ Thừa cũng biết quan tâm người khác à?

Cô hiện tại rất tò mò, trước mặt Tô Vận anh là người như thế nào?

Vẫn lạnh như băng giống như lúc này?



Về về sau có dự định gì không?

Hạ Kiều nhìn thuốc cháy trên tay, trầm mặc vài giây rồi trả lời Tưởng Mộ Thừa: “Đương nhiên là kiếm tiền. Hiện tại em phát hiện có tiền sẽ tìm được đàn ông tốt, ngày ngày vui vẻ, thậm chí có thể tìm mấy người đàn ông liền để hầu hạ, không cần lo lắng bị phản bội.”  

Sau đó cô bị sặc thuốc ho khan vài tiếng.

Tưởng Mộ Thừa: “Như thế nào lại học ai hút thuốc?”

Hạ Kiều cười: “Nghe nói phụ nữ hút thuốc rất có mị lực. Aizz, anh tư, nghe nói anh tìm được chị dâu xinh đẹp, khi nào giới thiệu cho em với.”

Tưởng Mộ Thừa từ chối rất kiên quyết: “Không cần thiết.”

Hạ Kiều cũng không giận, vẫn là cười: “Anh tư, người như anh thế mà cũng biết yêu à? Yên tâm em sẽ không doạ chị dâu chạy mất dép. Đúng rồi, cô ấy là bác sĩ?”  

Ấn đường Tưởng Mộ Thừa nhăn lại: “Viên Dĩnh nói?”

Hạ Kiều: “Đúng vậy, cô ta còn nói rất nhiều, đại khái là cảm thấy em đã ly hôn, cổ vũ em trở về tìm anh đấy. Cho nên em nói cô ta không đơn giản chút nào, anh nên đề phòng.”

“Biết rồi.” Tưởng Mộ Thừa lại lần nữa nhắc nhở cô: “Nhớ rõ về sau đừng xuất hiện ở trước mặt Nhiên Nhiên. Nếu con bé không vui anh thì công ty luật của em không cần mở cửa nữa đâu.” 

Tiên sư bố nhà anh!

Hạ Kiều giậm chân: “Tưởng Mộ Thừa, anh là kẻ qua cầu rút ván, đồ vô lương tâm!”

Tưởng Mộ Thừa nhàn nhạt nói: “Em nhớ kỹ lời anh nói là được.”

Hạ Kiều bị chọc tức không nói nên lời.

Tưởng Mộ Thừa cúp điện thoại xong liền suy nghĩ lại toàn bộ sự việc xảy ra gần đây, anh cảm giác có chỗ không đúng, nhưng lại không nói ra được là chỗ nào.

Cũng có thể là chân tướng sự việc đang tới gần, anh không tin được.

Anh nhắn tin cho trợ lý Khương: 【 cậu giao việc chuyển nhượng cổ phần cho thư ký, thứ hai đi cùng tôi đến thành phố C, nhớ đặt vé máy bay buổi sáng. 】

Tưởng Mộ Thừa về biệt thự thấy không thấy Tô Vận trong phòng khách, quản gia nói bác sĩ Tô đang ở sân tennis.

Nghe vậy, Tưởng Mộ Thừa không khỏi nhíu mày. Trời tối nhanh, cô một mình ra sân tennis làm gì? Anh chưa kịp thay quần áo đã đến thẳng sân tennis ở đằng sau.

Buổi chiều hôm mơ màng, đèn đường ngoài kia đã sáng lên, điểm ánh sáng vào bầu trời nhá nhem tối, quang cảnh vô cùng bình yên, ấm áp.

Ở khu vực nghỉ ngơi trong sân tennis, Tô Vận đang ngồi trước bàn nhìn thẫn thờ ra sân bóng, Tưởng Mộ Thừa bước đến cô cũng không phát hiện ra.

Tưởng Mộ Thừa đi qua, lấy một cái ghế ngồi xuống cạnh cô. Tô Vận nghiêng đầu cười với anh: “Anh về lúc nào thế?”

“Vừa về.” Tưởng Mộ Thừa một tay để trên bàn, một tay ôm lấy cô hỏi cô tại sao không ở trong nhà?

Tô Vận nắm lấy tay anh ở trên bàn, áp mặt vào lòng bàn tay ấm áp ấy, “Em đang nhớ lại cảnh anh chơi bóng hôm đó.”

“Về sau anh dạy em chơi.”

Tô Vận gật đầu, sau đó nhìn anh nhẹ nhàng, không nói gì, cứ như vậy cười cười. Anh ngồi ngược sáng, khuôn mặt như hoà vào không gian phía sau mộng ảo, nhưng cô lại thấy vô cùng rõ ràng, tựa như muốn lưu giữ hình ảnh này vào đầu mãi mãi.

Tưởng Mộ Thừa bắt lấy cơ hội cúi người lại gần, nhẹ nhàng mút môi cô vào, hôn sâu. Tô Vận kìm không được tiếng ‘ưm’ nho nhỏ, Tưởng Mộ Thừa liền có phản ứng, anh ôm cô chặt vào, cho cô ngồi trên đùi, Tô Vận thuận tiện ôm lấy cổ anh.

“Hơi hơi.”

Tưởng Mộ Thừa đang muốn cô, nghe cô nói người vẫn còn đau, anh đành phải kìm nén không tiến vào cơ thể cô ngay lập tức. Tô Vận vẫn ở trong ngực anh không nhúc nhích, cô nghe hơi thở, cảm nhận được sự nóng bỏng ấy.

Tưởng Mộ Thừa lại hỏi cô muốn đi đâu tối nay.

Tô Vận: “Không cần đi đâu cả, ở trong sân đi dạo là được. Em không nghĩ ra tối đi đâu, chỉ cần ở cùng anh là được.”

Tô Vận cảm thấy từ sau khi ở cạnh Tưởng Mộ Thừa, cô trở nên càng ngày càng dính người, nghĩ đến những lúc được ở cùng anh, hai người chẳng cần làm gì, chỉ cần ôm nhau như vậy là đủ.

Ở trong ngực anh, cô cảm thấy mình đã có tất cả.

Lúc này di động Tô Vận trên bàn phát ra âm thanh, Tưởng Mộ Thừa nhắc cô, Tô Vận không nhúc nhích lười biếng nói: “Là thông báo đẩy của Weibo thôi.”

Cô cọ mặt vào ngực Tưởng Mộ Thừa, lắng nghe trái tim anh đập vô cùng hữu lực, chưa bao giờ có cảm giác thoả mãn như thế.

Tưởng Mộ Thừa cúi đầu nhìn cô, nói sâu xa: “Thích dùng Weibo như vậy?”

“Trước kia em đâu có.”

“Vậy thích từ lúc nào?”

“…”

“Sao không nói gì?”

Tô Vận: “… Nói cái gì?”

Tưởng Mộ Thừa bóp mông cô một phát, “Còn giả vờ!”

Tô Vận bất mãn đấm anh hai cái, chết không thừa nhận: “Ai giả vờ chứ!”

Tưởng Mộ Thừa đem hai đôi tay không thành thật của cô bắt chéo ở sau lưng, hỏi: “Sao em nghĩ dùng Weibo sẽ khiến anh chú ý?”

“…” Oan uổng cô quá, Tô Vận nhanh chóng giải thích, biểu cảm vô tội: “Em dùng Weibo chẳng phải để thu hút chú ý của ai cả, đó là ngoài ý muốn, trước kia không phải em đã giải thích với anh một lần sao?”

Tưởng Mộ Thừa lặng im một lát, anh cũng bắt đầu nghi hoặc, chẳng lẽ chuyện không phải như anh nghĩ? Anh hiểu lầm cô?

Anh hỏi trực tiếp: “Nếu không phải em cố ý, sau khi bình luận xong còn thuê thuỷ quân* can thiệp, ở trên mạng ồn ào huyên náo làm cái gì?”

“Cái gì?” Tô Vận không khỏi cao giọng, từ trong ngực anh ngồi dậy, “Thuê thuỷ quân? Tại sao em thừa tiền thuê thuỷ quân chứ?”

*thuỷ quân: kiểu bình luận thuê để lên top

“Không phải là em làm?”

Tô Vận cảm thấy mình bị oan chết đi mất, “Em ăn no rửng mỡ mà thuê thuỷ quân à, dùng cách này khiến anh chú ý? Em vốn không biết anh là ai, tại sao lại …”

Tô Vận cảm thấy giờ rất khó nói ra.

Xem ra Tưởng Mộ Thừa thật sự cho rằng cô muốn tiếp cận anh nhiều lần.

Cô giải thích: “Lúc ấy em cũng tò mò, em không cẩn thận viết bình luận như vậy, không ngờ lại khiến nhiều người chú ý, cuối cùng lúc đó em luôn trong tình trạng nơm nớp sợ bị đuổi việc!”

Tưởng Mộ Thừa lại lần nữa xác nhận: “Thật sự trước đó em không biết anh? Không phải giả vờ?”

Tô Vận: “… Em giả vờ làm gì chứ? Trước khi em vào cái nhóm ‘hoa hoa công tử’ gì đó thì em vẫn nghĩ anh họ Tưởng, chứ không hề biết anh là Tưởng Mộ Thừa, em thề.”

Tưởng Mộ Thừa vẫn luôn cho rằng cô chủ mưu đã lâu, đầu tiên là bình luận trên Weibo, sau đó ở cửa hàng tự phục vụ hỏi anh mượn bật lửa, ngay trước mặt hắn lại cùng bạn thân nói ra những lời đó, mục đích chính là muốn gây chú ý.

Sau này hôm trời mưa, anh gặp cô, cô ngồi trên xe hỏi anh họ gì, lúc ấy anh rất muốn vạch trần cô, nhưng lại nghĩ nếu cô nguyện ý diễn, anh sẽ vui vẻ phối hợp. Sau khi giải vây cho cô ở bữa tiệc sinh nhật, lúc đưa cô về ký túc xá, cô vẫn giả bộ không quen biết anh, còn hỏi tên anh là gì. Lúc ấy anh nghĩ rằng người phụ nữ này rút cuộc muốn diễn đến khi nào, anh lại lần nữa phối hợp với cô.

Mãi đến khi gặp nhau ở trung tâm khám thai, anh đã rất lâu không gặp cô. Khi gặp nhau, anh mới thấy mình nhớ cô đến mức nào, anh không muốn cùng cô chơi trò đuổi bắt nữa, liền vạch trần cô.

Tô Vận nghe xong cảm thấy buồn cười không thể tả, cô nói, hoá ra Tưởng Mộ Thừa không chịu nói tên thật là vì cố ý muốn diễn cùng cô.

Tô Vận ôm cổ Tưởng Mộ Thừa, hỏi anh: “Anh muốn nghe`

Chờ đến lúc hai cô trở về, video và ảnh chụp của Tưởng Mộ Thừa cũng bị anh gỡ hết xuống từ trên mạng. Mấy người xung quanh cũng không có ai lưu ảnh anh về máy. Vậy nên đào trên trời dưới đất cũng không tìm ra được ảnh của Tưởng Mộ Thừa.

Nhưng dù anh có cao siêu đến đâu thì chắc chắn ảnh và video nhất định sẽ có ở đâu đó. Nhất định khi video và ảnh được tung lên, dù xoá đi không còn dấu vết đi nữa thì vẫn sẽ có vài người đã kịp tải xuống. 

Cô từng nói với Điền Điềm, nếu không xin được ảnh ọt gì từ Tưởng Tiểu Mễ thì sẽ lên mấy diễn đàn ẩn danh để tìm. Nhưng không đợi đến lúc đó, cô từ Lâm Việt biết được anh tư không phải là Tưởng Mộ Thừa, nên cô cũng không tò mò ảnh của Tưởng Mộ Thừa nữa.

Sau đó Điền Điềm mang thai có nôn nghén nặng, cô ấy phải về nhà mẹ đẻ, việc này cứ thế trôi vào quên lãng.

Cuối cùng Tô Vận thành khẩn nhìn anh: “Tất cả là như vậy. Anh nghĩ xem em là bác sĩ, đâu có nhàn rỗi như thế mà đi thuê thuỷ quân các thứ.”

Tưởng Mộ Thừa như suy nghĩ gì mà gật đầu. Nhưng không thể có chuyện bình luận sau mấy phút đã thu được cả nghìn tương tác, các loại bình luận trả lời chửi rủa. Không chỉ vậy còn xuyên tạc ra những chuyện ái muội.

Nếu không phải là có ai cố ý, không thể trong chớp mắt lại tạo nên hot search trên Weibo được. Một bình luận nói đó là lời của phụ nữ đã ‘quan hệ tình cảm’ với anh, liền sau đó hàng loạt những bình luận ủng hộ theo.

Trong một đêm, thanh danh anh xuống dốc không phanh, lần đầu tiên anh phát hiện ra có một ngày mình mất sạch danh dự trên Internet.

Mặc dù có nhiều mối quan hệ nhưng tất cả đều như muối bỏ biển. Theo phản ứng dây chuyền, cổ phiếu tập đoàn Trung Xuyên cũng chịu những ảnh hưởng không nhỏ.

Mà thời gian ấy anh không ở trong nước, đang ở Thuỵ Sĩ họp với tổng công ty RT bàn về việc thành lập trung tâm nghiên cứu dược phẩm. Bởi vì cổ phiếu biến động trên diện rộng, thiếu chút nữa thoả thuận không thành, may mắn mọi sự sau đó đều ổn thoả.

Sau khi tra được người khởi xướng, anh không nghĩ tới đó lại là cô, cháu ngoại của Tô Thế Khải. Nếu không sao anh có thể buông tha cho cô dễ dàng như thế.

Anh sàng lọc những IP trong bình luận, đến từ khắp nơi trên cả nước, không có cái nào trùng cái nào. Cũng không có IP ảo tham gia, trong đầu thả lỏng cảnh giác, không truy vấn thêm. Anh tưởng đó chỉ là một thủ đoạn PR bản thân của một người phụ nữ nào đó.

Giờ nghĩ đến, anh đoán nhất định toàn bộ chuyện này được dựng lên bởi một nhóm hacker trình độ cao nào đó nên anh mới không phát hiện ra dấu vết.

Nghĩ đến đây, Tưởng Mộ Thừa ngơ ngẩn nhìn cô. Chẳng nhẽ bình luận của cô đúng lúc làm món hời cho kẻ khác lợi dụng? Mục đích là để ngăn cản sự thành lập của trung tâm nghiên cứu dược phẩm. Nếu thật là thế, sự tình xem ra phức tạp hơn anh tưởng.

Tô Vận vẫy vẫy tay trước mặt anh, hỏi: “Sao vậy?”

Tưởng Mộ Thừa hoàn hồn, “Có thể là có người đùa dai, anh sẽ bảo trợ lý Khương đi tra một chút.”

“Cũng tốt, em cần được trả lại sự trong sạch.” Tô Vận dùng sức xoa bóp cằm anh, “Aizzz, khi đó anh đã xác định là em có tâm địa lừa đảo, như thế nào còn thích em?”

Ánh mắt thâm thuý của Tưởng Mộ Thừa lẳng lặng nhìn cô, chính anh cũng muốn biết điều đó. Anh cúi đầu hôn hôn đôi mắt Tô Vận, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thứ hai anh phải đi công tác.”

Tô Vận mất mát ‘ a ’ một tiếng, hỏi: “Anh đi đâu?”

Tưởng Mộ Thừa không muốn nói thật với cô, bởi vì lúc trước anh đã đáp ứng không tra cứu truyện của cậu cô, càng sẽ không xử lý những kẻ đứng sau vụ án đó, nhưng anh muốn nuốt lời.

Vì thế anh đánh lừa: “Đi Thượng Hải, khoảng hai ba ngày gì đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui