Không Yêu Không Vui


Bị Tưởng Mộ Thừa gây shock không chỉ có Tô Vận, mà còn có viện trưởng Chu rất hiếm khi ăn ở canteen bệnh viện.
Viện trưởng Chu nhìn thấy trang phục của Tưởng Mộ Thừa mà ông nuốt cơm cũng thấy đau ngực.
Ông một tay xoa xoa tim mình, một tay xoa xoa mắt, sợ mình đã lớn tuổi mắt mờ.

Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn như thế, chính là thằng oắt con ông nhìn từ nhỏ đến giờ, sao có thể nhầm được.
Ông húp vội vài miếng canh, rồi gào về phía kia: “Tiểu tư, hôm nay định đến đây náo loạn cái gì?”
Tầm mắt tất cả mọi người đều đổ dồn lên người viện trưởng Chu, suy nghĩ đầu tiên trong đầu họ là người này có quen viện trưởng Chu, sau đó lại nhìn Tưởng Mộ Thừa, cảm thấy cực kì quen mắt, đã từng gặp qua ở đâu rồi nhưng không nhớ rõ, chủ yếu là do trang phục anh đã che kín mít, chỉ còn chừa lại hai mắt, không nhìn rõ mặt mũi.
Các bác sĩ nam cảm thấy Tưởng Mộ Thừa thích nổi bật, đối với hành động của anh khịt mũi coi thường.

Còn các bác sĩ, y tá nữa thì thấy đây là người đàn ông đẹp trai, mặc cái gì cũng phong độ ngời ngời như diễn viên điện ảnh.

Nhưng viện trưởng còn đang đứng ở đó, các cô không dám biểu hiện quá khích.

Trong lòng họ không ngừng oán hận vì sao hôm nay viện trưởng lại đến đây ăn chứ.
Tưởng Mộ Thừa bị viện trưởng Chu gọi, trong lòng anh run bắn lên.

Bình ổn được tâm trạng lại, anh nheo mắt, trong lòng thầm mắng thế nào mà mình lại quên không cởi áo quân phục, lại mặc đi vào canteen.

Đầu óc anh tám phần là úng nước rồi, anh đâu có muốn bị nổi bật như vậy.
Nhưng chuyện đã rồi, anh chỉ có thể cố gắng giảm bớt sự xấu hổ.

Anh không đi về phía Tô Vận nữa mà quay về hướng của viện trưởng Chu, vừa đi anh vừa thong thả cởi áo khoác quân phục, vừa cởi ra một nữa đã thấy ngực lạnh căm căm.
Viện trưởng Chu bất lực lắp bắp: “Tiểu tư, làm cái trò gì vậy! Cậu giờ….

giờ ngày càng không ra thể thống gì.

Quả nhiên…..”
Ông không biết nên diễn đạt như thế nào với cái hành động không coi ai ra gì này của Tưởng Mộ Thừa.

Mấy hôm trước, khi cả nhà ông đang ăn tối, thằng con ông đang vừa ăn vừa xem điện thoại bỗng nhiên cười phụt hết cơm ra mâm.

Sau đó, ông mới biết được trong cái nhóm chat kinh thành hoa hoa công tử gì đó có phát nhiều bức ảnh Tưởng Mộ Thừa lái xe điện trước mũi xe buýt, để người ta rít còi ầm ĩ.
Giờ thì hay rồi, dám mặc áo khoác quân trang vào đây, nghĩ mình là con ông giời chắc!
Ông chỉ chỉ Tưởng Mộ Thừa: “Nếu bố và anh hai cậu nhìn thấy bộ dạng thiếu đòn này của cậu thì nhất định sẽ tái phát bệnh tim đó!”
Tưởng Mộ Thừa cởi áo khoác quân đội ra, ngồi xuống, cười nhìn ông: “Chú Chu, chú nói vậy là không đúng, làm gì có ai mặc áo khoác quân đội lại bị gọi là thiếu đòn! Chú đừng quên lúc trước chú ở trong quân đội, mùa đông cũng phải dựa vào nó để giữ ấm.”
Viện trưởng Chu á khẩu không nói gì được, ông muốn mắng thằng oắt này nhưng ngại nhiều người ngồi đây nên ông chỉ có thể nhín nhịn.
“Oắt con nhà người ngày càng không biết lễ phép, tôi chưa nói xong một câu đã cậu cãi xong rồi.”
Tưởng Mộ Thừa cười: “Ngày nào cháu cũng nói chuyện như vậy với anh hai nên được tôi luyện thành tài rồi.

Ai bảo giọng điệu của chú giống anh cháu quá, đây là phản xạ có điều kiện nha!” Anh tạm dừng một chút rồi nói tiếp, giọng điệu chế nhạo: “Hay để cháu kiếm cho chú vài cái cốc, đợi lát nữa chú không biết nói gì thì có thể học anh cháu, gạt quăng vỡ hết cốc.”
“….” Viện trưởng Chu cố gắng hết sức bình tĩnh, không ngừng bảo bản thân không được so đo với người ít tuổi hơn.

Cuối cùng ông hỏi: “Mặc như vậy rút cuộc muốn làm gì?”
Tưởng Mộ Thừa không chút để ý trả lời: “Hôm nay trời lạnh mà.”
Viện trưởng Chu: “…..” Ông lại bị tức nghẹn.
Điều chỉnh tốt hơi thở, viện trưởng Chu bất đắc dĩ nói: “Cậu không có quần áo thì tôi sẽ tài trợ cho vài bộ, về sau ăn mặc bình thường cho tôi nhờ.

Cậu xem cậu bây giờ là cái thứ đức hạnh gì hả?” Thật muốn đá cho thằng oắt này vài cái.
Tưởng Mộ Thừa cười: “Quần áo thì chỉ là quần áo, cháu không nhận quần áo chú tặng đâu, nhưng bây giờ, cậu có một thứ mà cháu rất khát khao.”
Nói rồi anh với tay chộp lấy thẻ ăn của viện trưởng Chu để ở góc bàn, lắc lắc trong tay: “Chú Chu, cho cháu cái này nhé, cảm ơn chú nhiều.”
Viện trưởng Chu: “……”
Mãi một lúc sau, ông mới có hơi để nạt theo bóng dáng của Tưởng Mộ Thừa: “Tưởng Mộ Thừa, cậu lấy thẻ cơm của tôi để làm gì?”, tức chết ông rồi.
Tưởng Mộ Thừa quay đầu lại: “Về sau mỗi ngày cháu phải ăn cơm cùng vợ cháu, không có thẻ thì sao mà ăn được.” Sau đó anh đi về phía Tô Vận.
Canteen lập tức nổ tung.
Hoá ra đó chính là Tưởng Mộ Thừa.
Nhìn anh đi đến ngồi xuống đối diện với Tô Vận, cõi lòng hoa si của các bác sĩ y tá vỡ tan nát.
Viện trưởng Chu gọi cho Tưởng Mộ Bình, hạ giọng: “Này, ông quản tiểu tư kiểu gì vậy hả? Giờ cậu ta đến cả địa bàn của tôi nháo loạn, chiều nay mấy cô nàng kia làm gì còn đầu óc mà đi làm?”
Tưởng Mộ Bình thế nhưng có chút vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp hoạ: “Không phải ông suốt ngày chê cười tôi không có bản lĩnh quản nó sao? Tốt, đây là cơ hội cho ông thể hiện đấy.”
Viện trưởng Chu: “….

Lão nhị, tôi không đùa đâu, giờ cậu ta một chút hình tượng cũng không có.

Thể diện nhà họ Tưởng các ông sớm bị cậu ta quăng xuống đất lăn vài vòng rồi.”
Tưởng Mộ Bình giống như được giác ngộ từ lâu, nói: “Thể diện gì thì đã bị nó đạp nát từ lâu rồi, còn chờ đến bây giờ à? Được rồi, tôi không rảnh cùng ông nói chuyện nữa, bên này đang có việc.”
Viện trưởng Chu ngạc nhiên, hỏi lần nữa: “Ông thật sự mặc kệ?”
Tưởng Mộ Bình thở dài: “Không phải mặc kệ, mà là không quản nổi.

Về sau xem chừng ông còn nhìn mặt nó nhiều hơn tôi đó, vậy nên suy nghĩ cho sức khoẻ của mình một chút, ít đến canteen ăn thôi.”
Viện trưởng Chu: “…..”
Tưởng Mộ Bình trước khi cúp máy còn có lòng tốt nhắc nhở: “Lần sau nếu ông ngứa mắt nó, muốn mắng nó vài câu thì tôi khuyên, trước đó ông nhớ làm vài viên thuốc trợ tim tác dụng nhanh trước bữa ăn.

Bằng không dù ông có ở ngay trong viện cũng không kịp chạy đến phòng cấp cứu đâu.”
Viện trưởng Chu bị sặc đến mức liên tục ho khan, thở hổn hển: “Lão nhị, ông không nói được câu nào hay hơn à? À đúng rồi, ông đồng ý cho cậu ta và cô bé kia rồi?” Ông vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tô Vận.
“Bằng không thì sao? Mấy hôm trước nó trực tiếp làm trò vả thẳng mặt tôi trước mặt nhà họ Bàng, tôi sao quên được? Cái tính ngang ngạnh của nó tôi quản không được, nên là vô tâm đi, nó thích sao thì làm thế.”
Viện trưởng Chu chế nhạo: “Đây là ông quản người thành thói quen, giờ không còn ai cho ông quản nữa mà ông không bứt rứt hả?”
Tưởng Mộ Bình: “Làm ông thất vọng rồi, lập tức sẽ có đối tượng tiếp theo.”
Viện trưởng Chu: “Ai xui xẻo vậy?”
Tưởng Mộ Bình: “Tưởng Bách Xuyên.”
Viện trưởng Chu hoàn toàn câm nín.

Không quản nổi em trai mình mà còn đòi đi quản cháu trai.

Ông thầm nghĩ, Tưởng Bách Xuyên còn khó bảo hơn Tưởng Mộ Thừa nhiều, ông đây chống mắt lên chờ lão nhị một lần nữa bị vả vào mặt.
*
Tô Vận ngồi bên kia, cô lén nhìn viện trưởng Chu, sau đó nhỏ giọng nói với Tưởng Mộ Thừa: “Viện trưởng Chu gọi cho ai mà lâu thế anh?” Điều quan trọng là biểu cảm của ông ấy quá mức phong phú.
Tưởng Mộ Thừa không nhìn: “Không phải là với Tưởng Mộ Bình thì còn ai vào đây?”
Tô Vận bị câu này của anh làm sặc, chảy cả nước mắt.
“Thật không có tiền đồ.” Tưởng Mộ Thừa đưa bát canh cho cô: “Em uống vài ngụm đi.”
Tô Vận uống vài ngụm, tò mò hỏi: “Viện trưởng Chu với anh hai anh quan hệ tốt lắm à?”
“Ừ, dùng thành ngữ mà nói chính là tương thân tương ái.”
“….”
Tưởng Mộ Thừa hạ giọng: “Công việc của em lúc trước cũng là nhờ ông ấy, chuyển từ khoa cấp cứu về khoa tim cũng là nhờ ông ấy.”
Thì ra là vậy.
Khó trách thi thoảng cô gặp ông ở viện, ông còn nhìn cô đầy thâm ý.

Mà cô thì luôn nghĩ là do ông quen bộ trưởng Lưu, hoá ra là như vầy.
Tô Vận lo lắng hỏi: “Viện trưởng Chu sẽ không mách anh hai anh chứ?”
“Còn phải hỏi, nhất định là bẩm báo đầy đủ với anh hai, nói anh đến địa bàn của ông ấy làm loạn.

Mà anh hai anh nhất định sẽ đáp là không quản được, ông có bản lĩnh thì quản đi!”
Tô Vận nín họng nhìn Tưởng Mộ Thừa: “Anh là giun trong bụng họ à?”
“Cũng có thể nói là vậy.”
“Sao bọn họ tâm sự lâu thế?” Không phải tìm cách chia rẽ cô và Tưởng Mộ Thừa chứ?
Tưởng Mộ Thừa suy nghĩ một lát: “Chắc đang nói về cháu trai anh?”
“Anh còn có cháu trai?”
Tưởng Mộ Thừa gật đầu: “Ừ, là con anh cả, nhỏ hơn anh hai tuổi thôi.”
“Có chuyện gì ư?”
“Không phải, chỉ là bướng giống anh thôi.”
Tô Vận gật đầu: “Ồ, vậy có phải cũng giỏi như anh không?”
Tưởng Mộ Thừa khách quan nói: “Ừm, nó giỏi lắm, nhưng ít nói hơn anh nhiều.

Tính tình cũng ngang bướng, mạnh mẽ, không ai quản nổi.

Anh còn nể mẹ anh, nhiều lúc sẽ thoả hiệp với bà nhưng nó thì không, ai nó cũng không chịu nghe lời.

Chỉ là nó hay dung túng Nhiên Nhiên.”
“…” Đúng là trò giỏi hơn thầy.
“Nó sắp về nước rồi.”
Tô Vận thuận miệng hỏi thêm: “Chỉ nhỏ hơn anh có hai tuổi chứng tỏ cũng không phải nhỏ tuổi gì, cậu ấy lập gia đình chưa?” Cô chỉ muốn biết người đàn ông tài giỏi như vậy sẽ cưới một cô gái như thế nào?
“Chưa, phụ nữ bên cạnh nó không ít nhưng hình như không ai lọt được vào mắt nó.”
Tô Vận nghĩ đến khả năng duy nhất: “Cậu ấy có người trong lòng rồi?”
Tưởng Mộ Thừa gắp đồ ăn cho cô, ý bảo cô ăn nhanh lên, sau đó không nhanh không chậm mà nói: “Lòng nó lạnh như băng, có ai bên trong thì khéo người ta đã sớm bị đông chết rồi.”
“…..”
Đột nhiên Tưởng Mộ Thừa bật cười.
Tô Vận ngước mắt: “Anh cừoi cái gì?”
“Anh đã bảo Nhiên Nhiên lừa nó về, Giáng sinh tới là về rồi.”
Tô Vận: “Anh lừa làm gì?”
Tưởng Mộ Thừa nói giảm đi: “Anh và nó giống nhau, người duy nhất có lực uy hiếp là Nhiên Nhiên.

Nhiên Nhiên nói dối là anh cả ngày ở cùng em, không có thời gian cho con bé nên khóc rối tinh rối mù với thằng cháu anh, đương nhiên là nó không đành lòng nên quyết định chuyển về làm ở Bắc Kinh là chủ yếu.”
Điều Tô Vận quan tâm là: “Anh sao phải cần lừa cậu ấy về?”
Tưởng Mộ Thừa không giấu diếm: “Anh hai anh vừa nghe nói nó sắp về liền ít quan tâm anh đi, mà cũng thấy là anh không còn thuốc chữa nữa nên không quản nhiều, về sau sẽ tập trung sức lực đi quản Tưởng Bách Xuyên.

Hẳn là mấy ngày nay ông ấy đang bận bịu tìm mối giới thiệu cho Tưởng Bách Xuyên rồi.
Người chú này phúc hậu thật đấy.
Nhưng Tô Vận vui vẻ phát hiện, Tưởng Mộ Bình không phản đối cô nữa sao?
Sau đó cô lấy một nửa bát cơm của Tưởng Mộ Thừa vào bát mình.

Tưởng Mộ Thừa: “Em ăn nhiều thế?”
“Đúng vậy, là do tâm trạng tốt đó.” Cô vừa ăn vừa cười, quyết định sau này sẽ đối xử thật tốt với Tưởng Bách Xuyên, mời cậu ấy đi ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tưởng Mộ Thừa ôm áo khoác cùng cô đi ra khỏi canteen.

Tô Vận nhìn áo của anh, không nhịn được: “Tưởng Mộ Thừa, anh lạnh thế cơ à?”
Tưởng Mộ Thừa: “Mặc nó đi xe mới không lạnh.”
Tô Vận nhìn anh chằm chằm: “Tưởng Mộ Thừa, anh lại đi xe điện à?”
“Ừ, đi nhanh mà, lại còn rẻ nữa.” Anh rất nghiêm túc: “Anh mua một chiếc rồi, mỗi ngày sẽ đi đến đây ăn cơm.”
Tô Vận: “…..”
*
Buổi tối trên đường trở về từ sân bay, mặt Tô Vận vẫn luôn hướng ra ngoài cửa xe, cô nhìn màn đêm lung linh của thành phố, ngón tay không tự giác vuốt ve mặt miếng ngọc cô đeo trên cổ.

Đó là lễ vật mà Đào Doãn Phàm đưa cô.

Bà không nói thêm gì, chỉ nói với cô đó là ngọc bình an, còn đeo lên cho cô.
Khi ngón tay bà chạm vào da cô, Tô Vận như cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay người mẹ.

Cô thế mà không có tiền đồ khóc ngay lúc ấy.
Đào Doãn Phàm ôm cô, còn bảo năm sau rảnh thì đi Thuỵ Sĩ chơi.
Tiễn Đào Doãn Phàm qua cửa anh ninh, cô ghé vào ngực Tưởng Mộ Thừa khóc oà lên.
Cô rất nhớ, rất nhớ mẹ mình.

Cảm giác ấy giờ được Đào Doãn Phàm trao cho cô một lần nữa.
Đột nhiên Tưởng Mộ Thừa gọi cô: “Bảo bối.”
Tô Vận dùng ngón tay lau nước mắt, ngẩng cổ nhìn anh: “Dạ?”
Tưởng Mộ Thừa: “Không có gì.

Anh thấy chỉ có trẻ sơ sinh mấy tháng thích khóc thôi.”
Tô Vận trừng mắt lừ anh, thể hiện sự chán ghét.
Tưởng Mộ Thừa bảo cô: “Thứ sáu này mình đi thành phố C đi.”
Tô Vận ngạc nhiên, sau đó thì gật đầu đồng ý, bởi cuối tuần này là ngày giỗ của ba mẹ cô.
*
Sáng thứ năm, Tô Vận không thấy Phó Minh Diễm, chỉ nghe đồng nghiệp nói anh xin nghỉ hai hôm.
Cô nghĩ chắc là chuyện nhà anh nên không hỏi nhiều.
Trước khi tan tầm, Tô Vận tranh thủ đến thăm Hạ Kiều.

Phó Minh Diễm xin nghỉ rồi, không biết có ai chăm sóc cô ấy không.
Khi cô gõ cửa bước vào, cô liền thấy một người đàn ông diện mạo không tồi, ngũ quan sắc bén đang ngồi cạnh giường bệnh.

Hạ Kiều quay đầu ra chỗ khác, không thèm nhìn anh ta.
Tô Vận có chút tiến thoái lưỡng nan.
Hạ Kiều không nhìn Tô Vận nhưng biết là cô đang đứng đó, nói: “Bác sĩ Tô, tiễn khách giúp tôi.”
Sắc mặt người đàn ông hơi trĩu xuống, nhưng anh ta vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Anh ta cũng không quan tâm Tô Vận đang đứng trong phòng, cũng chẳng quan tâm mặt mũi mình: “Hạ Kiều, em cho anh thêm một cơ hội được không? Cũng là cho chính mình một cơ hội.”
Giọng người đàn ông có chút bi thương, anh ta gian nan nói: “Em quên đi người trong lòng em, còn anh đền bù cho sai lầm của mình, về sau chúng ta cùng nhau sống tốt được không?”
Hạ Kiều nheo mắt, anh ta thay lòng đổi dạ là vì cô mãi không quên Tưởng Mộ Thừa ư? Đúng là năm ấy khi mới kết hôn, trong lòng cô vẫn nhớ thương Tưởng Mộ Thừa.

Nhưng sống chung lâu như vậy, phải lo bao chuyện cơm áo gạo tiền hàng ngày, cô không còn thời gian mà tưởng niệm trong lòng một người đàn ông mình chạm không tới.
Nếu không phải vì ly hôn, có lẽ cô sẽ không động tâm với Tưởng Mộ Thừa một lần nữa.

Con người khi yếu ớt thường hay nhớ nhung người đã từng đối xử tốt với mình.

Đặc biệt là Tưởng Mộ Thừa, anh đã giúp cô thoát khỏi cuộc sống khổ sở, nên cô càng dễ động lòng sinh ỷ lại.
Chỉ là cô không muốn cùng người chồng trước này dông dài ôn lại chuyện xưa.

Ly hôn là ly hôn, anh ta thật sự cho rằng ly hôn rồi sẽ phục hôn rồi coi như không có chuyện gì xảy ra sao?
Cô không biết, cũng không muốn nếm lại mùi vị bị phản bội một lần nữa.
Tô Vận đứng đó xấu hổ, liền lấy cớ rời đi.
Hạ Kiều nói: “Bác sĩ Tô, đừng đi vội, tôi có lời muốn nói.”
Người đàn ông không còn biện pháp nào, trước khi rời đi, anh ta nói: “Hạ Kiều, anh về trước, tối anh sẽ nấu cháo mang qua đây.”
“Tôi không muốn nhìn thấy anh, ghê cả người.”
“Em cũng ghê quen rồi còn gì.” Sau đó anh ta gật đầu với Tô Vận rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tô Vận chỉ cảm thấy lời nói cuối cùng của anh ta nghe rất vô sỉ, nhưng có thể thấy người đàn ông này thật sự yêu Hạ Kiều.

Nếu không sao ngày xưa, anh ta biết trong lòng Hạ Kiều có người khác mà vẫn quyết định kết hôn?
Chỉ là tình yêu không được đáp lại, sự kiên nhẫn trở nên phai nhạt, lòng người luôn dễ rung rinh, rốt cuộc là ai sai chứ?
Cô không hỏi Hạ Kiều liệu cô ấy có muốn tha thứ cho người đàn ông lầm đường này không, có lẽ chính Hạ Kiều cũng không biết điều đó.
Có lẽ chỉ có thời gian mới cho bọn họ một đáp án tốt nhất.
Cô hỏi Hạ Kiều: “Cô muốn nói gì với tôi?”
Hạ Kiều: “Cô khờ thật đấy, tôi nói thế mà tưởng thật à?”
Tô Vận: “….”
Cô không ở lại phòng bệnh lâu, nhìn thấy Hạ Kiều phục hồi tốt, cô hạnh phúc rời đi.
Thời điểm cửa phòng bệnh đóng lại, cô nghe thấy Hạ Kiều nói: “Tô Vận, cảm ơn cô!”
Cô cũng không hỏi Hạ Kiều cảm ơn mình chuyện gì, có thể là cảm ơn cô đã đến thăm, có thể là cảm ơn cô tối đó đã đứng giải phẫu, hoặc cảm ơn cô ban nãy đã không hỏi về người đàn ông kia.
Nhưng cô nghe được lời cảm ơn này của Hạ Kiều là từ đáy lòng.
*
Tối thứ sáu, Tô Vận và Tưởng Mộ Thừa đến thành phố C.
Cậu và mợ đã được Tưởng Mộ Thừa đưa ra nước ngoài trị liệu.

Giờ thành phố này không còn gì đặc biệt để cô lưu luyến, nhớ mong.
Khi trở về nhà cũ, Tưởng Mộ Thừa đặt vali hành lý ở một góc trong phòng khách.

Anh ngồi xuống ghế sôpha mở TV giả vờ xem, thật ra trong bụng là một bầu tâm trạng, mắt xem gì cũng không biết.
Căn phòng này vẫn luôn được Tưởng Mộ Thừa thuê giúp việc quét dọn, không có một hạt bụi.
Tô Vận trực tiếp đi vào bếp đun nước, khi cô ra ngoài thấy Tưởng Mộ Thừa không vui vẻ chút nào: “Anh tư, anh mệt à? Anh tắm rửa rồi ngủ trước đi.”
Cô nhìn vali hành lý, nói thêm: “Tiện thể, anh nhấc vali vào phòng ngủ đi.”
Tưởng Mộ Thừa cứ như không nghe thấy, anh không chớp mắt nhìn chằm chằm TV.
Tô Vận ngồi xuống bên cạnh anh, cằm cô gác lên bờ vai rộng, “Aizz, anh sao thế? Nói một câu em nghe nào.”
Tưởng Mộ Thừa lúc này mới quay đầu, anh nhìn cô suy tư: “Hay chúng ta đến ở khách sạn đi?”
Tô Vận chỉ có thể nghĩ là do: “Có phải anh không quen ở nhà cũ không?”
“Không phải.”
Vậy thì sao chứ?
Tưởng Mộ Thừa không giải thích thêm, anh không biết diễn đạt sự để tâm trong lòng mình như thế nào.

Hm, chính là ghen tuông.
Tô Vận ôm cánh tay anh: “Anh nói em nghe với, trong lòng anh nghĩ gì vậy?”
Tưởng Mộ Thừa do dự nửa ngày, cuối cùng nah nói: “Tô Vận, căn hộ này không phải lần đầu tiên anh tới.”
Tô Vận gật đầu: “Em biết, mợ đã nói với em rồi.”
Lần đó sau khi chia tay anh ở Thượng Hải, cô trở về thăm nhà một lần, mợ nhìn ra cô không vui vẻ liền hỏi thăm.

Lúc ấy cô rất khổ sở, luôn nhớ đến anh, không kìm được khóc trước mặt mợ.

Mợ đại khái đoán ra được cái gì, liền kể lại cho cô nghe, còn nói anh đã tới nhà cũ, và thấy được ảnh chụp ngày xưa trong phòng cô.
Nghĩ đến đó, Tô Vận như vỡ ra, rốt cuộc cô hiểu tại sao Tưởng Mộ Thừa khăng khăng phải cõng cô trên vai anh.

Cái người đàn ông này, hoá ra là ghen.
Tô Vận ghé vào ngực Tưởng Mộ Thừa, ôm lấy eo anh: “Ảnh chụp ấy đã cất đi rồi.

Mợ nói rằng ở đây khí hậu không tốt, ảnh dễ bị mốc nên mợ cất hết đi rồi, em còn chưa được cầm.

Anh tư, xin lỗi anh, để anh chẳng may thấy những bức ảnh đó.”
Tưởng Mộ Thừa dùng sức ôm cô, anh không nói gì.
Nếu hôm nay cô không nói những câu này, thì có lẽ anh cứ cảm thấy hụt hẫng mãi như vậy.

Anh luôn cảm thấy cô đã đem hết tất cả những điều tốt đẹp của tình yêu dành cho Phó Minh Diễm, anh luôn cảm thấy thiếu thốn gì đó.

Anh luôn ích kỉ, muốn tất cả kỉ niệm lãng mạn ấy chỉ thuộc về anh và Tô Vận, trong trí nhớ của cô không còn chỗ cho người đàn ông khác.
Nhưng điều như vậy, nhiều tuổi từng này rồi sao anh còn dám nói trực tiếp ra.
Tô Vận ngửa đầu, chủ động hôn môi anh, cô thấp giọng nỉ non: “Anh tư, anh không muốn yêu em trên giường của em à?”
Một câu hỏi không được tính là quá lộ liễu này có thể dễ dàng khơi lên sự hưng phấn của Tưởng Mộ Thừa, anh liền bế cô lên, đi một mạch đến phòng ngủ.
Anh đặt cô lên giường rồi trực tiếp phủ người mình lên, anh thì thầm vào tai cô: “Xem xem anh xử lý em thế nào.”
Tô Vận vòng chân quanh eo anh, mắt cô ánh lên sự quyến rũ: “Ừm, em chờ đấy.”
Tưởng Mộ Thừa cúi đầu lấp kín cái miệng câu người kia, tay anh không nhàn rỗi mà tiến vào dưới lớp áo.

Làn da mịn màng của cô có thể thức tỉnh khát vọng trong người anh.
Tưởng Mộ Thừa tựa như vừa cởi vừa xé rách quần áo cô ra.

Anh chưa làm một chút dạo đầu nào mà cơ thể cô đã sớm có phản ứng.

Anh thổi khí vào tai cô, giọng gợi tình: “Đã ướt như vậy rồi.”
Móng tay Tô Vận cào sau lưng anh như để trả thù.
Tưởng Mộ Thừa đột nhiên ôm người cô trở mình.
“Á, anh làm gì thế!”
“Em.”
“…..”
Mãi cô mới hiểu ra.
Anh làm gì.
Làm em.
Bố khỉ! Đáy lòng Tô Vận thầm mắng anh.
Khoảng thời gian sau đó, nếu không phải Tô Vận hô to thì chính là khóc nức nở.

Tư thế như vậy, anh sung sức kéo dài thời gian ở trong cô, khoái cảm trong cô nâng cô lên mây cao, khiến cô vừa sung sướng lại vừa khổ sở, lúc kêu muốn, lúc lại cầu xin anh tha.
Tưởng Mộ Thừa hơi dừng lại, anh hôn môi cô, rồi hôn lên sống lưng trơn bóng, nhẵn nhụi: “Tô Vận, nghĩ một đằng nói một nẻo là không tốt.”
Tô Vận bị anh giữ chặt hai tay sau lưng, cả người cô bị ép lên giường, không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể dùng miệng mình phản kích: “Tưởng Mộ Thừa, anh là đồ tiểu nhân!” Đồ vô sỉ.
Tưởng Mộ Thừa cắn yêu một cái lên lưng cô: “Được, một lát nữa cho em biết thế nào là vô sỉ.”
Tô Vận: “….” Người này đọc được suy nghĩ trong đầu cô ư?
Nửa tiếng sau, Tô Vận được Tưởng Mộ Thừa ôm vào trong ngực.

Một tay cô đánh anh thùm thụp, một tay xoa xoa miệng sưng đỏ của mình.
*
Nghỉ ngơi một lúc, Tô Vận nhìn đống ga giường lộn xộn, tối nay không thể dùng được nữa rồi.

Cô đi đến bên tủ âm tương lấy ga giường mới ra thay, sau đó chợt nhớ ra một chuyện.
“Tưởng Mộ Thừa, ban nãy anh không dùng.”
Tưởng Mộ Thừa vừa tắm xong, anh vừa bước vào phòng ngủ, mặt thản nhiên: “Không dùng thì sao?”
“Thì sao cái gì chứ?” Tuy cô trong kỳ an toàn nhưng không thể chắc chắn 100%.
Tưởng Mộ Thừa đi tới, ôm cô vào ngực: “Em không muốn sao?” Em không muốn có con sao?
Không pải vậy, cô muốn sinh con cho anh, nhưng giờ thì chưa được.
Tưởng Mộ Thừa xoa mặt cô: “Nếu em không muốn, thì mình cứ sống cuộc sống hai người đã.

Bao giờ em muốn thì chúng mình sẽ sinh được không?”
Tô Vận cười: “Thật chứ?” Sợ Tưởng Mộ Thừa hiểu lầm, cô nhanh giải thích: “Mình sống cuộc sống hai người thêm một năm nữa được không?”
Tưởng Mộ Thừa thở dài, không biết ngoài kia bao nhiêu phụ nữ nguyện ý sinh con cho anh, vậy mà cô thì sao, vừa nghe đến con cái đã mặt mày ủ ê, cứ làm như anh cưỡng bách cô vậy.
“Tô Vận, có con rồi anh vẫn sẽ yêu em như vậy!”
Tô Vận thầm nghĩ, lừa cô à?
Tưởng Mộ Thừa lắc lắc đầu cô: “Em nói xem bao giờ em mới lớn đây? Về sau chúng ta có con, em mãi mãi là đứa trẻ hai tuổi năm tháng của anh.”
Tô Vận vui vẻ ôm cổ anh nhảy nhót.
Tưởng Mộ Thừa dở khóc dở cười nhìn cô: “Chủ nhiệm của các em sao dám đem dao giải phẫu cho một bác sĩ trẻ con không lớn như em cơ chứ?”
Tô Vận nói: “Chỉ ở bên anh em mới là trẻ con không lớn thôi.” Mặt cô đầy sự nghiêm túc, không một chút vui đùa.
Tưởng Mộ Thừa vỗ về mặt cô, đây chính là lời nói khiến anh vui vẻ nhất tối nay.
Bở vì cô chỉ làm nũng với anh, tính xấu của cô cũng chỉ bày cho anh chịu.
Một tiếng sau, bọn họ thay quần áo ra ngoài ăn tối.
Thành phố nhỏ buổi tối không thể nào so được với Bắc Kinh náo nhiệt.

Sau 9 giờ tối, trên đường rất vắng vẻ, đa số cửa hàng đều đã đóng.
Tô Vận hỏi Tưởng Mộ Thừa muốn ăn gì.

Tưởng Mộ Thừa nhìn cả con phố toàn quán ăn vặt, bỗng thấy một quán đề biển ‘canh hầm lão Triệu’, anh hỏi Tô Vận: “Cửa hàng đó bán gì? Chỉ có canh thôi sao?”
“Không phải, nó không khác quán lẩu là mấy.

Nước dùng là nước ninh xương, lót xương dưới đáy nồi, không cay, vị thanh đạm, ăn với mấy món ăn kèm, anh muốn ăn à?”
Tưởng Mộ Thừa nói được, trời lạnh rất thích hợp ăn kiểu này.
Chỉ họ không nghĩ tới ở một quán ăn bé như thế này lại gặp người vốn nên ở Bắc Kinh.
Khi bọn họ chạm mắt nhau, cả ba người đều sửng sốt.
Tưởng Mộ Thừa theo bản năng duỗi tay ôm Tô Vận vào ngực, nói: “Đi đến chào hỏi thôi.”
Tô Vận có chút bối rối, cô bị Tưởng Mộ Thừa đẩy về phía trước.
Phó Minh Diễm đứng lên, anh nhìn hai người đang đứng thân mật trước mặt.

Cô đưa Tưởng Mộ Thừa đến nhà hàng quen thuộc của anh và cô.

Trong lòng Phó Minh Diễm tràn ngập chua xót, nhưng anh chỉ có thể nuốt toàn bộ xuống.
Ở cái thành phố nhỏ này, ngẫu nhiên gặp nhau ở trong quán ăn, ngoài sự xấu hổ ra thì không còn gì khác.

Phó Minh Diễm nhìn cô cười cười: “Khéo như vậy.”
Thật ra chẳng khéo chút nào.
Tô Vận liếc nhìn nồi lẩu của anh, bên cạnh là mấy đĩa rau, thịt và đồ xiên sẵn, nhiều như vậy nhưng đều không phải món yêu thích của Phó Minh Diễm, mà là của cô.
Hơn năm năm, anh vẫn chưa sửa thói quen của mình.

Mặc kệ là có cô hay không, anh vẫn gọi những món mà cô thích ăn.
Giọng Tô Vận khàn khàn: “Anh vừa mới ăn à?”
Phó Minh Diễm cười nói: “Anh vừa mới phẫu thuật xong ở bệnh viện huyện gần đây, anh không uống được rượu nên không đi ăn cùng đồng nghiệp.”
Lời giải thích như vậy khiến Tô Vận xấu hổ.
Tưởng Mộ Thừa hỏi Tô Vận: “Ăn cùng không?”
Không đợi Tô Vận nói, Phó Minh Diễm từ chối: “Hai người ăn bàn riêng đi.

Tôi ăn đây thành đồ thừa rồi, với cả tôi cũng sắp quay lại bệnh viện để xem xét tình trạng bệnh nhân hậu phẫu, không cùng hai người ăn được.”
Sau đó Tưởng Mộ Thừa và Tô Vận ngồi xuống một chỗ khác.

Quán ăn diện tích không lớn, chỉ khoảng 70 mét vuông, lại chỉ có một tầng, ngẩng đầu một phát là thấy đối phương.
Phó Minh Diễm ngồi xuống, anh nhìn một bàn đồ ăn, rốt cuộc ăn không được, anh ngồi thêm mười phút mới đứng dậy tính tiền rồi rời đi.

Trước khi đi anh gật đầu với hai người rồi vội vàng bước ra ngoài.
Phó Minh Diễm đi rồi, người phục vụ bắt đầu thu dọn bàn anh ngồi.

Tô Vận nghe hai người phục vụ nói với nhau: “Người này kì lạ thật đấy.

Gọi ra rõ lắm món mà ăn chưa được mấy miếng đã đi rồi.”
“Chắc là có việc gấp.”
*
Tưởng Mộ Thừa rót nước ấm cho Tô Vận: “Em uống đi.”
Tô Vận hoàn hồn: “Em không biết….

không biết anh ấy cũng ở đây.”
Tưởng Mộ Thừa nói: “Đó là cấp trên của em, không phải bẩm báo lịch trình với em.

Nhưng cậu ta đến đây kiếm thêm thu nhập như vậy, em giữ kín giúp là được.”
Khoé miệng Tô Vận giật giật, cô mỉm cười, hoá ra ai cũng có thể là một diễn viên tốt.
Bữa cơm này Tô Vận ăn không biết mùi vị gì, sự vui vẻ trước đó của Tưởng Mộ Thừa cũng biến đi đâu mất.

Khi ra khỏi quán ăn, Tưởng Mộ Thừa nắm tay cô, chậm rãi đi về nhà: “Tô Vận.”
“Vâng?”
“Đi gặp cậu ta đi.” Phó Minh Diễm nhất định là ở gần đây, bởi vì nhà Tô Vận ở quanh đây.

Trước đây mợ cô có nói mỗi lần Phó Minh Diễm với Tô Vận về nhà, cậu ta đều ở khách sạn.
Tô Vận kinh ngạc nhìn anh.
Tưởng Mộ Thừa dừng lại, anh ôm cô: “Khúc mắc giữa hai người thì phải do hai người tự mở, người khác không giúp được.”
Tô Vận lắc đầu: “Không, cứ để như vậy đi.”
“Tô Vận, anh không tức giận đâu.

Anh không để ý em với cậu ta cả ngày đi làm nhìn mặt nhau, nên cũng không để ý chút thời gian vặt vãnh này em ở chung với cậu ta.

Nói cách khác, nếu tâm tư của em không ở trên người anh, thì dù là chân trời góc biển, em đều sẽ đi tìm kiếm cậu ta, anh không ngăn cản được.”
Tô Vận rầu rĩ: “Vậy sao anh còn để bụng bức ảnh chụp?”
“Không giống nhau.” Trước kia cô yêu Phó Minh Diễm.

Nhìn bức ảnh hạnh phúc của hai người ngày ấy, anh không kìm được ghen tuông.
“Anh tư, chuyện quá khứ em không có cách này gạt sạch đi, bởi vì nó quá đặc biệt, tựa như khắc vào đầu em vậy.

Chỉ cần em vẫn còn trí nhớ thì sẽ không bao giờ quên được sự tồn tại của người ấy.

Nhưng em thật sự muốn buông những tình cảm ấy xuống.

Thời gian trôi qua mỗi ngày, ban đầu em không quen làm việc chung với anh ấy, nhưng rồi dần dần, em nghĩ em cũng có thể coi anh ấy chỉ là đồng nghiệp.”
Những năm tháng không cam lòng đó rồi cũng sẽ tan vào dòng thời gian.
Tưởng Mộ Thừa an ủi cô: “Anh biết.” sau đó anh lại giục: “Giờ không còn sớm nữa, em đi sớm về sớm, anh đợi em ở dưới đường.”
Tô Vận vừa đến cửa khách sạn liền nhìn thấy Phó Minh Diễm đang hút thuốc cạnh bồn hoa.

Anh nghe thấy tiếng bước chân liền ngước mắt.

Thấy cô, anh không mấy ngạc nhiên, anh dụi tắt điếu thuốc rồi đi tới.
Tô Vận đứng tại chỗ: “Lạnh thế này sao anh không ở trong phòng?”
“Vì anh biết em sẽ đến.”
Cô cắn môi dưới, nhìn anh chằm chằm: “Mỗi năm, có phải anh đều đặt hoa trước mộ bố mẹ em không? Mỗi năm anh đều sẽ đến gặp họ, rồi bay ra nước ngoài, không có ngoại lệ đúng không?”
Phó Minh Diễm cười, không trả lời.
Tô Vận nói: “Em nên sớm nghĩ đến đó là anh.”
“Tô Tô, anh không có ý gì khác.” Chính là cảm thấy anh không đủ khả năng chăm sóc con gái của họ, trong lòng đầy áy náy nên mỗi năm, chỉ có thể đến nơi đó trò chuyện với người đã khuất.
“Em biết.” Nếu anh có ý khác, anh sẽ không ở lại ngắn ngày như thế.
Phó Minh Diễm giục cô: “Về đi, mỗi ngày chúng ta đều nhìn thấy nhau, không cần phải đứng đây uống gió Đông Bắc.”
Tô Vận gật đầu: “Anh cũng sớm trở lại, Hạ Kiều không có ai chăm sóc.”
“Ừ.” Anh cười nói, nhưng giọng đều đã run rẩy, trong lòng quặn đau.

Cuối cùng, bọn họ cũng chính thức từ biệt nhau.
Trầm mặc một lúc lâu, Tô Vận mới vẫy tay chào anh, xoay người rời đi.
Cô chưa đi được vài bước đã bị kéo vào một cái ôm chặt.
Giọng Phó Minh Diễm khàn khàn, đầy sự chua xót, bất lực: “Tô Tô, đừng nói gì cả được không, cho anh ôm một lát, chỉ một lát thôi.”
Tô Vận cảm thấy những giọt nước nóng bỏng chậm rãi chảy dọc sau cổ cô.
Sau đó Phó Minh Diễm buông cô ra, xoa xoa đầu cô.
Tô Vận không quay đầu lại nữa.

Cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngày càng cách xa, đưa tay lên lau nước mắt, cô cất bước rời đi.
*
Hôm sau, Tô Vận và Tưởng Mộ Thừa dậy sớm đi thăm mộ.

Nghĩa trang yên tĩnh đến lặng tờ, chỉ có tiếng gió Bắc xẹt qua tai ào ào.
Tưởng Mộ Thừa đặt bó hoa tươi xuống trước mộ.

Đây không phải lần đầu anh đến đây, lúc trước khi đến thành phố C, anh đã từng tới viếng.
Tô Vận nói vài lời với bố mẹ mình, cô nói rằng cô chưa bao giờ hạnh phúc như bây giờ, về sau sẽ không có ai bắt nạt cô nữa, mà cô lại có thể đi bắt nạt người khác.
Bọn họ bước ra khỏi nghĩa trang, đi từ trên núi xuống, Tô Vận hỏi anh: “Anh xác định đi bộ trở về sao? Đi mất hai tiếng đó, anh ăn chưa tiêu à?”
“Về nhà cũng không có việc gì, đi bộ một chút.” Tưởng Mộ Thừa nắm tay cô, chậm rãi đi trên đường vắng vẻ, không một bóng người.
Cảnh sắc mùa đông tiêu điều, trên đường có lớp lá khô rụng, bước chân giẫm lên nghe xào xạc, khiến người ta cảm thấy bình yên.
Cô và Tưởng Mộ Thừa vừa đi vừa tán gẫu, đều là cô kể về chuyện khi cô còn nhỏ.

Đa số đều là Tô Vận nói, Tưởng Mộ Thừa nghe, thi thoảng anh sẽ đả kích cô một vài lần, ví dụ như điểm môn giáo dục công dân của cô luôn không đạt tiêu chuẩn, nhưng điểm lịch sử lại ngược lại.
Tưởng Mộ Thừa lại hỏi: “Thế còn môn văn?”
Tô Vận không lên tiếng, cô đổi chủ đều, chỉ cánh đồng xanh mướt: “Đó là ruộng lúa đó, anh có biết không?”
Tưởng Mộ Thừa kéo cô về chủ đề cũ: “Tô Vận, môn ngữ văn có phải em còn kém hơn cả Nhiên Nhiên không? Nhiên Nhiên lần nào thi cũng chỉ được ba mươi, bốn mươi điểm.”
Tô Vận vẫn không chịu trả lời: “Tưởng Mộ Thừa, em mệt lắm, anh cõng em đi.”
“Nói anh biết có phải lúc đi học môn ngữ văn em rất kém không.

Trả lời đi rồi anh cõng.”
“Tưởng Mộ Thừa, em không chơi với anh nữa.” Cô nói xong đạp vào chân anh hai cái, tức giận phì phì đi lên đằng trước.
Tưởng Mộ Thừa cừoi haha, anh đuổi theo cô, khom lưng cõng cô lên, vẫn tiếp tục lải nhải: “Ngữ văn 30 hay 40 điểm? Tô Vận, không phải em chỉ được 20 điểm chứ?”
“Tưởng Mộ Thừa!!”
*
Tưởng Mộ Thừa cõng Tô Vận đến quảng trường thành phố, anh thở hồng hộc, thương lượng với cô: “Em xuống đi.”
“Không xuống.” Ai bảo anh dám chê cười điểm văn của cô.
Tưởng Mộ Thừa đành phải tiếp tục cõng cô về phía trước.
Lại lẫn nữa đi qua quán canh hầm hôm qua, Tô Vận không tự giác nhớ đến Phó MinH Diễm, nhớ đến lời anh nói vào tai cô tối qua: “Tô Tô, bố anh đã củ động đi tự thú rồi, ông ấy muốn qua anh gửi lời xin lỗi em.”
“Tưởng Mộ Thừa?”
“Ừ?”
“Phó Viễn Trung….

Ông ấy chủ động đi tự thú những hành vi đó.

Có phải sẽ phải lãnh án tử hình không?”
“Anh đã nói chuyện với anh hai, toà án là phân xử công minh, ông ta chủ động đi tự thú, thái độ hợp tác, cung cấp không ít chứng cớ vi phạm của nhà họ Viên nên sẽ được giảm án.”
Tô Vận chôn mặt vào cổ anh: “Anh tư, cảm ơn anh.”
Tưởng Mộ Thừa hỏi lại: “Em thay ai cảm ơn anh thế?”
“Thay lương tâm của em.” Cô sợ về sau cô sẽ sống với sự bất an, cô chỉ mong những kẻ đó bị pháp luật trừng trị thích đáng, công bằng.

Báo thù với cô hiện giờ không còn ý nghĩa nữa.
Người sống phải hướng đến tương lai.
*
Phó Viễn Trung bị cách chức, thu hồi tài sản.

Ông ta bị giữ lại điều tra đến trước Tết Âm lịch hai ngày mới được thả ra.
Tin tức đầu tiên trong buổi sáng khiến người ta kinh ngạc chính là hai người đứng đầu Viên thị, Viên Quốc Lương và Viên Quốc Đống bị tình nghi làm chủ đường dây buôn ma tuý, các chất gây nghiện bất hợp phá, hối lộ.
Tin tức vừa đưa ra, trên mạng liền nổ tung.
Lúc người ta phát tin, Tô Vận còn không biết, cô đang ở khoa phụ sản chơi với bé con sơ sinh.
Tô Vận dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ khuôn mặt phúng phính của đứa nhỏ, hỏi Điền Điềm: “Phỏng vấn một chút, cảm giác làm mẹ thế nào?”
Trong mắt Điền Điềm đều là tình thương bao la của mẹ, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Con nhà tôi rất ngoan, ban đêm không khóc nháo, chỉ cần dỗ một chút là ngủ.

Không giống như những đứa bé khác, tôi đứng lên đi toilet mà dọc đường nghe chúng khóc thét tê tim liệt phổi á…”
Tô Vận: “….” Một câu là con nhà tôi, hai câu là con nhà tôi, cô đang hỏi cảm xúc khi làm mẹ cơ mà…
Lúc này di động trong túi cô rung rung.

Bởi vì Điền Điềm cấm cô cầm di động trước mặt trẻ nhỏ, nói là có phóng xạ không tốt, vì thế cô dùng khẩu hình miệng nói với cô ấy: “Di động tao có người gọi, chắc là có việc rồi, tao về đây, có chuyện gì gọi Triệu Tinh nhé.”
“Ừ đi nhanh đi, lát nữa Gạo Kê đến thăm tao.”
Tô Vận ra khỏi phòng bệnh rồi mới móc di dộng ra, hoá ra là tin nhắn của Tưởng Mộ Thừa.
Cô mở ra, nhìn tin tức mà tay khẽ run.

Tuy rằng cô đã sớm biết việc này nhưng khi nhìn bản tin, thấy người đàn ông tóc hoa râm đó, trong lòng cô vẫn có chút khổ sở, vì Phó Minh Diễm, vì mẹ Phó Minh Diễm và vì Hạ Kiều.
Đã từng oán hận như thế, nhưng giờ tất cả đều đã tiêu tan.
Cô không biết tin tức bùng nổ thế này, Phó Minh Diễm sẽ đối mặt thế nào.
Cô chạy về văn phòng, khi đi qua bàn trực y tá bị tiểu Đường kéo lại, dặn cô: “Bác sĩ Tô, tí nữa trước mặt chủ nhiệm Phó chị đừng biểu hiện gì khác thường nhé.

Anh ấy chắc đau khổ lắm, chúng ta đừng gây sức ép cho anh ấy.”
“Được.” Tô Vận nhẹ nhàng thở ra, hoá ra mọi người thông cảm cho anh ấy như vậy.

Cũng đúng, anh ấy trước giờ đều tự lập, không dựa dẫm người nhà, y đức lẫn trình độ đều rõ như ban ngày, đối xử với cấp dưới rất tốt.
Lúc này Phó Minh Diễm vừa bước ra khỏi phòng, sắc mặt anh như thường, nhìn cô: “Vừa vào ban?”
Tô Vận: “….” Đừng nghiêm túc quá như vậy chứ?
“Cùng anh đi đến phòng bệnh VIP.”
Tô Vận ngẩn ra, sau đó hoàn hồn: “Vâng ạ.”
Cô đi theo sát sau anh, đi đến thang máy.

Dọc đường đi, cô cũng không hỏi gì.
Sau đó, lúc bước vào thang máy, cô không nhìn được hỏi: “Anh có ổn không?”
Vẻ mặt Phó Minh Diễmn như nói, có gì mà không ổn?
Hai giây sau, anh giải thích: “Điều này với ba anh mới là sự giải thoát, cũng giải thoát cho cả nhà anh.

Đặc biệt là mẹ anh, bà ấy không phải sống nơm nớp lo sợ mỗi ngày, có gì không ổn chứ?”
“Vậy thì tốt rồi.” Cô sợ anh nghĩ quẩn trong lòng.
Phó Minh Diễm nói thêm: “Mấy hôm trước anh có đi thăm bố anh, ông ấy nói hai tháng vừa rồi rốt cuộc ông ấy cũng có thể ngủ ngon sau ba mươi năm.

Em cũng có thể tưởng tượng được trước kia ông ấy có bao nhiêu giày vò, tuy rằng sống trong sung túc nhưng ấm hay lạnh trong lòng thì chỉ ông ấy biết.”
“Vậy mẹ anh? Bà có khoẻ không?”
Phó Minh Diễm có hơi trầm mặc: “Ổn hơn so với dự đoán của anh.

Nhưng bà ấy cũng bị bệnh tim, có khi còn phải nhờ em….”
“Không có gì, không phiền đâu.”
Phó Minh Diễm thở phào nhẹ nhõm: “Trước kia vẫn luôn giấu bà ấy.

Sáng nay mẹ anh xem tin tức mới biết được, nhất thời không tiếp thu nổi nên hôn mê, mới được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, tình huống cũng ổn định rồi.

Hạ Kiều vẫn ở trong viện, nếu em rảnh thì đến thăm chị ấy.”
“Vâng ạ.”
Cằm Phó Minh Diễm khẽ nhếch: “Đi thôi, chủ nhiệm Di còn đang ở phòng bệnh VIP chờ chúng ta đó, nhanh không ông ấy lại sốt ruột.”
Tô Vận thuận miệng hỏi lãnh đạo lớn nào mà phô trương vậy, bắt hai chủ nhiệm phải trình diện.

Phó Minh Diễm ý vị sâu xa nhìn cô, không trả lời.
Tô Vận chợt nhận ra mình là bác sĩ không nên tò mò, chỉ nên yên lặng làm việc.
Thang máy dừng lại tại tầng lầu cô cực kì quen thuộc.

Nơi này chỉ có Tưởng Mộ Bình nằm mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui