Raw Ⅰ convert: Vespertine
Edit Ⅰ beta: Thịt Ba Chỉ
Đông người xếp hàng hơn bình thường, Cố Tử Hâm bỗng nhớ ra hôm nay là thứ Năm.
Hai người đứng trong hàng chờ kem, phút chốc, cô chẳng nghĩ nổi đề tài bắt chuyện với anh, vừa ngước mắt nhìn anh, Cố Tử Hâm lại nhớ tới vẻ động tình ban nãy của chàng trai.
Vì thế, cô nàng đỏ mặt ngoảnh đầu đi.
“Anh bảo này.” Giọng Minh Vu Diệp vang trên đầu cô, “Sao lại gạt anh?”
“Hở….?” Đột nhiên anh hỏi thẳng cô thế, Cố Tử Hâm ngơ ngác, giây lát không nhớ nổi mình từng lừa anh bao giờ.
“Đừng giả ngu.” Chàng trai thình lình cúi đầu xuống, mùi xả vải thơm ngát xông vào khoang mũi cô, “Tiết Văn mà lại bảo với anh là học Lý?”
“Ơ ơ ơ….Sao anh biết?!” Vì muốn kiếm cớ bắt chuyện với anh đó, mà ngại lắm, cô không dám nhận đâu….
“Thế đã là gì, anh còn biết buổi chiều em học Thể Dục nữa cơ.” Thấy Cố Tử Hâm bước một chân xuống lề đường, anh vội siết cánh tay cô.
Mảnh mai tới mức anh có thể nắm gọn trong bàn tay.
——
Nhờ pha reo chuông liên hoàn suýt giết người của đồng hồ báo thức, lần đầu tiên trong đời, đúng sáu giờ sáng, Cố Tử Hâm tỉnh giấc.
Trước khi ra cửa còn tỉ mỉ ngắm tóc mái của mình——Pơ phệch, rất ngoan ngoãn cong một độ sương sương, lúc này bạn Cố mới hài lòng ra khỏi nhà.
Minh Vu Diệp đợi cô chỗ góc quẹo, mắt không chớp nhìn Cố Tử Hâm đang rảo bước tới gần.
“Chào buổi sáng.” Cô nàng chẳng có xíu cơ hội trộm nhìn anh, vì chàng trai cứ đăm đăm nhìn cô mãi.
Cố Tử Hâm nén không nổi, cong cong khoé miệng.
Sau này….sẽ cùng nhau đi học.
Vừa nghĩ vậy, cả thế giới bỗng ngọt như kẹo, cô vội rảo bước, sóng vai đi cùng anh.
Lớp 12 học ở dãy nhà bên phải cổng trường, cách dãy nhà của lớp 10 và 11 một sân vận động.
“Cầm lấy.” Minh Vu Diệp đột nhiên chìa tay ra, đưa cái bánh Dorayaki* cho Cố Tử Hâm.
“Dậy sớm thế, chắc em chưa ăn sáng nhỉ?”
Rõ ràng anh không cười, âm cuối cũng hơi cao giọng.
“Cám ơn…” Cô nàng dè dặt cầm túi bánh, xoay người cười hớn hở.
“À….” Ngoảnh đầu định tạm biệt anh, lại phát hiện có cô gái đứng cạnh Minh Vu Diệp.
Cô ấy rất xinh, dù chỉ mặc đồng phục giản dị cũng toát lên vẻ đẹp dịu dàng nữ tính.
Cố Tử Hâm không nghe rõ họ nói gì với nhau, song Minh Vu Diệp nom rất vui vẻ.
Đẹp trai lắm. Nhưng lòng cô lại khó chịu quá đỗi.
“Được.” Cô thấy miệng anh mấp máy như thế, rồi cô gái bên cạnh huých nhẹ vào vai anh.
Chỉ đơn giản hai chữ, lại như đá tảng đè nặng trong tim.
Cố Tử Hâm chạy thẳng vào dãy nhà khối 10, bỏ lại hai chữ “Tạm biệt” chưa kịp thành lời.