Raw Ⅰ convert: Vespertine
Edit Ⅰ beta: Thịt Ba Chỉ
Phòng không nhỏ, đèn chỉ bật một nửa, chớp sáng chớp tối chiếu lên mặt hai người, lờ mờ khó nhìn. TV đang phát mấy bài tuyên truyền phòng chống ma tuý, liếc mắt cũng nhận ra phòng này rõ ràng đã được bao trọn.
Cố Tử Hâm nằm trong lòng anh dè dặt lên tiếng: “Tự tiện vào phòng riêng của người khác thế này không tốt lắm đâu…”
Minh Vu Diệp thả cô lên sô pha, khớp ngón tay co lại, mặt bỗng đỏ ửng, “Phòng này anh bao.”
…..
Một người, bao phòng bốn người, chỉ để ngồi nghe mấy bài tuyên truyền phòng chống ma tuý?
Boss Minh hào phóng quá.
Xin hỏi, tiền của anh chỉ để cuốn theo chiều gió thôi sao?
Chàng trai vươn tay, nửa cánh tay vắt ngang qua người Cố Tử Hâm, tắt TV đi. Giai điệu lúng túng nháy mắt im bặt, phòng bao lại cách âm, căn phòng phút chốc yên ắng.
“Một mình anh tới đây làm gì….” Cố Tử Hâm khó hiểu.
“….Em theo chân bọn họ tới đây làm gì.” Minh Vu Diệp hỏi lại.
“Bọn họ bảo em tới mà.”
“Bọn họ bảo em tới là em tới à?”
“Em tới là anh tới à?” Cô nói nhanh, mắt thẫn thờ, nhìn đăm đăm Minh Vu Diệp.
Thiếu niên đột nhiên bị lật tẩy, tai đỏ bừng, nửa ngày cũng không thốt nổi nửa lời, đành phải lảng sang chuyện khác: “Vậy đoá đào thì sao?”
“???”
“Đoá đào, anh cũng share.” Minh Vu Diệp rầu rĩ nói, gạt tôn nghiêm và xấu hổ sang một bên, “Em không được có người khác.”
Cố Tử Hâm thoáng cái nhớ ra tiếng “tinh” lúc sáng, hoá ra anh chính là đầu sỏ khiến cô phải bai bai điện thoại nguyên ngày nay.
Rõ chẳng phải chuyện gì tốt, nhưng cô lại hơi buồn cười, hơn nữa cũng chẳng thèm kìm nén, bị anh nhìn thấy rõ ràng.
“Nhưng mà anh có.” Cô nàng hắng giọng, cố nín cười, song đôi mắt to tròn vẫn cong cong.
“?”
“Em vừa quay lưng, anh đã nói chuyện với người khác rồi.” Mỗi từ mỗi chữ của bạn Cố đều đẫm ý “Em rất hâm mộ, rất đố kị, lòng cũng rất chua.”
“Đó là bạn cùng lớp anh.” Minh Vu Diệp cam chịu giải thích, “Một chị đại xã hội, chỉ ham đú đởn với anh em, không thích đến trường. Bọn anh thay phiên nhau xin phép nghỉ học giúp cô ấy, hôm nay tới lượt anh.”
Bướm, rõ ràng cô thấy mắt của đàn chị kia bắn tim nhay nháy, còn cố dựa sát vào! Cố Tử Hâm đảo mắt, nghĩ sao cũng thấy có ẩn tình.
“Ồ, vậy sao lúc trước anh bảo với người khác là anh không biết em?”
Tiếp tục thẩm vấn.
Phải biết rằng mấy cô gái nhỏ ngày nay giỏi nhất là đòi nợ cũ.
“À…” Chàng trai tỉ mỉ nghĩ hồi lâu, mắt ngập ý cười, nói, “Chủ nhiệm lớp em đi ngay đằng trước anh.”
……
Boss Minh đúng là thằng nhóc lanh lợi. Cố Tử Hâm không làm căng nữa, thầm giơ ngón cái với anh, nếu có thể còn muốn thưởng anh một xu.
Giáo viên chủ nhiệm lớp cô bảo thủ có tiếng, suốt ngày chỉ đăm đăm lo “khác phái không được ngồi cùng bàn, tán gẫu là có điềm riêng”, khiến mấy mối tình thầm kín trong lớp chết yểu hàng loạt. May sao —— người cô thích không học cùng lớp cô.
“Được rồi, về nhà thôi.” Minh Vu Diệp bật cười, yêu chiều vuốt tóc cô nàng, “Sắp muộn rồi đấy.”
……Cố Tử Hâm đột nhiên nhớ tới vấn đề nghiêm trọng nào đó, sững người như bị sét đánh, sau đó ỉu xìu cúi đầu.
“Em không mang chìa khoá, nhà em đi vắng hết rồi.” Cô nàng chán nản phàn nàn, giọng thê lương hết đỗi.
Không thì, ngủ luôn ở KTV?
“Không được ngủ ở đây, không an toàn.” Chàng trai vừa thấy mắt cô bừng sáng, tức khắc nhìn thấu suy nghĩ vớ vẩn của cô nàng, giọng điệu cứng rắn.
“Anh bao mấy giờ?” Bạn Cố vẫn chưa chịu thua, bóng gió hỏi Minh Vu Diệp.
“Ba giờ.”
“???” Giờ còn chưa đầy một tiếng mà? Cố Tử Hâm liếc đồng hồ ghi chép ở góc màn hình, vẻ mặt khó hiểu hoang mang.
“Đi nào.” Minh Vu Diệp biết tỏng tâm tư cô, kéo cô đứng dậy, bóng anh bao trùm cơ thể nhỏ xinh.
“Đi đâu?’
“Nhà anh.”
“Ơ? Bố mẹ anh cho anh mang bạn gái về nhà qua đêm à?” Cố Tử Hâm ngờ vực hỏi. Vấn đề đầu tiên nhảy ra trong đầu cô lại không phải là, liệu cô có nên đến nhà của một chàng trai trong đêm hay không, ngẫm lại đúng là tội lỗi quá.
“Không cho.”
“?” Vậy thì về cái rắm. Cố Tử Hâm cảm thấy bị lừa dối.
“Thế nên phải lén lẻn vào.”