Raw Ⅰ convert: Vespertine
Edit Ⅰ beta: Thịt Ba Chỉ
Cố Tử Hâm hơi lúng túng.
Đêm khuya lén lút lẻn vào nhà người ta, nghĩ sao cũng thấy chẳng ổn xíu nào.
Rõ ràng cũng là chung cư nhà mình, Cố Tử Hâm vẫn chột dạ muốn chết, thở cũng không dám thở mạnh, bởi vậy trông cô nàng ngoan hiền hơn hẳn vẻ đanh đá cá cày hàng ngày.
“Bố mẹ anh chắc vẫn chưa về đâu, cứ đi cửa chính vào thôi.” Minh Vu Diệp hiểu lo lắng của cô, siết chặt tay cô gái nhỏ.
Thang máy vững vàng lên cao, con số trên màn hình nhảy liên tục, “đinh” một tiếng, cửa chậm rãi mở ra.
——
Hai người đứng trước cửa nhà Minh Vu Diệp, cô nhìn anh thong thả móc chìa khoá lủng lẳng móc con lợn từ trong túi áo, cắm vào ổ, xoay theo chiều kim đồng hồ hai vòng rưỡi.
Nhà Minh Vu Diệp rộng chừng gấp đôi nhà cô, trang hoàng ấn tượng, ít có chi tiết thừa.
Cố Tử Hâm đứng bên rìa sàn gỗ phòng khách, nếu thay giày chắc chắn sẽ bị phát hiện, mà đi thẳng giày vào thì càng không khả thi.
Khó xử quá đi…..
Chàng trai bên cạnh lẳng lặng thay dép, lúc anh cúi đầu, tóc ngắn cọ vào cổ cô ngưa ngứa, khiến da thịt cô như thiêu đốt, Cố Tử Hâm vô thức so vai.
“Leo lên.” Anh không đứng thẳng dậy, nói nhỏ bên tai cô, hơi thở nóng ấm phả vào vành tai cô.
Cố Tử Hâm ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng anh.
Phòng anh sạch hơn phòng cô nhiều, đồ dùng giản dị đơn sơ, được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, tươm tất hơn tỉ lần so với cái ổ chó toàn rác của cô.
Cô lén liếc mắt nhìn quanh phòng anh, cuối cùng trông thấy thứ không nên thấy ở góc phòng.
Một cái hộp bọc giấy hồng, ở giữa bị dao rọc rỗng, Cố Tử Hâm không cần nhìn cũng biết trên đó viết gì.
Thật là….
Xấu hổ hết nấc.
Minh Vu Diệp mở ngăn kéo tủ dưới, bên trong là tủ trữ đồ có vách ngăn, mỗi ô vuông đều đặt một đôi giày bóng rổ xa xỉ. Anh cầm đôi ngoài cùng để ra giá giày bên ngoài, rồi bảo Cố Tử Hâm cởi giày để vào ô trống.
Thế…thế có vẻ không ổn lắm đâu! Bạn Cố phút chốc hơi ngượng ngùng. Tuy đôi giày của cô cũng chẳng phải hàng rẻ tiền, song có lẽ cũng chỉ là số lẻ so với giá những đôi giày của anh, nghĩ sao cũng có vẻ bồ nhí lấn át vợ cả nhỉ?
Cố Tử Hâm đực mặt nghĩ vẩn vơ, Minh Vu Diệp cũng chẳng đợi cô đáp lời, kéo ghế dựa ra, ấn cô ngồi xuống đệm mềm, rồi ngồi xổm cởi giày trên chân cô, để chúng ngay ngắn vào ngăn tủ.
Người ta rung động thì tim đập như nai chạy loạn, tới Cố Tử Hâm thì chẳng khác nào khua chiêng gõ trống khởi nghĩa. Rõ cũng không phải lần đầu đớp thính, song chẳng hiểu sao lần nào cô cũng chẳng thể khống chế nổi nhịp tim thình thịch của mình.
Trong phòng rất yên lặng, lặng tới mức tiếng tích tắc mỗi lúc kim giây nhích mình cũng vang rõ bên tai, lặng tới mức tiếng đóng cửa ngoài phòng khách cũng đủ khiến ai đó thót tim.
“Sao…” Nếu bất ngờ bị bố mẹ anh phát hiện….cô sợ, càng nghĩ càng thấy sợ. Tay Minh Vu Diệp vừa lúc che kín miệng cô nàng, khiến tiếng kêu hoảng sợ chực chờ trong họng nuốt ngược vào bụng.
Anh sải bước tắt đèn phòng, trong bóng tối ôm chặt bạn Cố còn đang sững sờ, kéo vào tủ quần áo.
Cửa mở.
Cố Tử Hâm nghe lộc cộc giầy cao gót bước trên sàn, leng keng chìa khoá đặt lên bàn, hơi thở của cô, hơi thở của anh, và còn….
Thình thịch thình thịch.
Giờ phút này, cô cũng chẳng rõ rốt cuộc trái tim đang dồn trống là bởi rung động khi được Minh Vu Diệp siết chặt trong bóng tối, hay là căng thẳng vì sợ bị mẹ anh phát hiện.