Không Yêu Nữa Nay Mệt Rồi

Raw Ⅰ convert: Vespertine

Edit Ⅰ beta: Thịt Ba Chỉ

Minh Vu Diệp trúc trắc thắt nút ruy băng đỏ. Chóp mũi sực nức mùi gỗ đàn, tia nắng lọt qua kẽ lá lốm đốm hắt lên gò má anh.

Mấy cô gái trẻ xung quanh không khỏi khẽ khàng rút điện thoại ra, lặng lẽ chụp lại khoảnh khắc hài hoà hết đỗi đẹp đẽ.

Năm cuối cấp không quá bận rộn nhưng cũng chẳng mấy nhàn hạ.


Vì chiều Chủ Nhật có tiết học thêm ở trường, khi Minh Vu Diệp đi bộ về gần nhà thì trời đã tối hẳn.

Đèn hai bên đường chiếu rọi, ánh sáng tụ lại sáng rỡ, mà tại nơi chói mắt nhất ấy, có bóng dáng nhỏ xinh đang đứng.

Đèn đường rọi sáng đỉnh đầu cô, Cố Tử Hâm kiễng chân nhét cái hộp màu hồng vào tủ lấy đồ nhà anh.

Chàng trai không bước tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn cô nàng đang lấm lét đằng xa, khoé môi bất giác cong cong.


Dưới ánh đèn mờ ảo, thấp thoáng dưới làn váy mỏng là đôi chân thẳng trắng trẻo, Minh Vu Diệp sợ khi anh đến gần, nhìn thấy bộ dạng căng thẳng và tủi thân của cô, anh sẽ nảy sinh dục vọng không nên có.

Đợi bạn Cố nhanh nhảu chạy khỏi tầm mắt anh, anh mới rảo bước tới, lấy thứ cô nàng vừa vất vả nhét vào tủ.

Anh cao hơn cô nhiều, dễ dàng chạm tay vào lớp gói quà.

Nhẹ nhàng cầm chiếc hộp màu đỏ tinh xảo trước mặt bằng một tay, Minh Vu Diệp khẽ ve vuốt nét chữ thanh mảnh, dưới ngón tay anh là con chữ non nớt vụng về của cô nàng.

“Quà của Tiên nữ.”

Anh nhớ tới cô gái lặng lẽ chạy trốn dưới ánh trăng cách đây không lâu, quả thật tựa như một nàng tiên cố tình “lạc vào” nhà anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận