Raw Ⅰ convert: Vespertine
Edit Ⅰ beta: Thịt Ba Chỉ
Cố Tử Hâm dè dặt bám sát sau Minh Vu Diệp, song anh đi nhanh quá, thành ra trông cô cứ như là đang….
Vụng trộm theo dõi người ta.
Giờ này, phòng học của lớp 11 và 12 đều trống, hầu hết các lớp đã khoá cửa sau lại, thế nên trường cũng sớm tắt đèn.
Cô cúi đầu, nhác thấy đôi chân dài phía trước đi hướng nào, thì răm rắp đi theo hướng đấy. Ở góc hành lang tối om, Cố Tử Hâm vừa ngẩng đầu, liền trông thấy biển báo an toàn màu xanh*, cô giật mình, sợ tới mức suýt ngã ngồi trên cầu thang.
Cô chỉ mong sao Minh Vu Diệp không trông thấy cảnh mất mặt này, song không may, anh đứng đó, cười như không cười nhìn cô, khiến cô xấu hổ lúng túng hết nấc.
“Còn đi nổi không?” Giọng anh ấm áp tựa gió, mơn man vành tai cô, dấy lên trong cô vô vàn gợn sóng.
“Còn….?” Cô được anh vững vàng kéo dậy, nghe không hiểu lời anh vừa nói.
Minh Vu Diệp phớt lờ vẻ thắc mắc của cô, đi tiếp. Cố Tử Hâm thấy anh phủi phủi cái tay vừa kéo cô dậy.
……….
Cô đáng ghét đến thế cơ à? Cố Tử Hâm suy sụp. Tất cả là tại cái biển báo khẩn cấp chết tiệt kia!!!
Đèn đường bên ngoài toà nhà giảng dạy tù mù, trong trường chỉ còn mỗi dãy tự học đối diện là sáng trưng.
“Sao đàn anh không đến phòng tự học ạ?” Đã thế còn chạy tới nơi quái quỷ này, rồi vừa lúc gặp cô.
Chắn chắn không phải tới xem cô ngủ rồi.
“Không muốn tới phòng tự học còn cần lý do sao.” Tuy Minh Vu Diệp tự thấy thành tích của mình rất tốt, song anh không phải một học trò ngoan.
“Ồ. Đây là lần đầu tiên ạ?”
“Không phải.”
Biết nói sao giờ. Cố Tử Hâm gãi gãi đầu, trong ấn tượng của cô, anh không chỉ học giỏi, mà còn ngoan, là học trò cưng của thầy cô. Nào ngờ anh lại trốn tự học…..
“Đàn anh….” Cô định vờ vịt hỏi nhà anh ở đâu, rồi sau đó sẽ ra vẻ ngạc nhiên thốt lên, “Oà, trùng hợp thế, em cũng sống ở đấy đó.”
“Đừng gọi tôi là đàn anh.” Minh Vu Diệp quay đầu lại, ngắt lời cô, ánh đèn đường rọi sáng ngũ quan góc cạnh của anh, “Em biết tên tôi mà.”
Ơ? Cố Tử Hâm ngơ ngác.
Rõ ràng người này mới sáng nay còn bảo không biết mình mà??
“Vậy anh có biết tên em không?” Không được xấu hổ, phải mạnh mẽ lên!
“Tiên nữ?” Chàng trai cười nhạo không nể nang, nhưng vì anh quá đẹp trai, khiến Cố Tử Hâm choáng váng.
Cô nhớ rồi.
Cái meme cô gửi cho Minh Vu Diệp hai tháng trước, dưới đầu gấu trúc là năm chữ** to oành.
Gọi tôi là tiên nữ.