Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

An Nhiên bị sinh vật nhỏ mới ra đời này dày vò không hề nhẹ.

Cô không hiểu, tiểu oa nhi cứ như vậy lớn lên từng chút một, hơi sức bú làm sao lại lớn như vậy, rõ ràng thân thể còn nhũn như con chi chi ,
cái miệng nhỏ nhắn một khi đã ngậm ** cô sẽ rất khó buông ra.

Mẹ Tần cố ý dặn dò cô, chờ tiểu bảo bảo bú đến khi nào tự nhả vú ra
chính là no rồi. Mỗi lần An Nhiên cho cô bú sữa, cũng đều khẩn trương
nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của con bé . Cô bé rầm rầm uống đến
hăng hái, An Nhiên chỉ cảm thấy đau lòng.

Hậu sản( sau khi sinh), cô vẫn có chút sốt nhẹ, trẻ sơ sinh nít miệng
rất mạnh, làm cho nụ hoa của cô có chút rách, nhưng không dám dùng
thuốc, chỉ có thể để tự lành từ từ. Mỗi lần có cảm giác tốt hơn được một chút, tiểu bảo bảo ăn một hồi, lại càng lợi hại hơn lần trước.

Hơn nữa, bé gái này đối với thức ăn là cô lại cực kỳ cố chấp, có lúc An
Nhiên thật sự cảm thấy rất đau, vừa muốn cử động rút ra ngoài một chút,
hoặc là đổi bên cho cô ăn, nhưng chỉ cần hơi có động tác kéo ra phía
ngoài, con bé liền lập tức nhắm chặt hai mắt há miệng khóc lớn, mỗi khi
khóc lại ói hết cả một thân.

Qua một đoạn thời gian, tiểu bảo bảo cũng nẩy nở, trắng mập, thời điểm
không ngủ được liền mở to một đôi mắt ngập nước quay tròn nhìn xung
quanh, đặc biệt có thần. Mà An Nhiên, cho dù mỗi ngày được mẹ Tần bồi bổ đủ loại canh dinh dưỡng, nhưng vẫn gầy đi một vòng lớn.

Công việc của mẹ Tần cũng không quá vất vả, thời gian rảnh luôn tới đây
giúp đỡ An Nhiên chăm sóc cho đứa bé, để cho cô có thể nhẹ nhõm hơn.

Thời tiết càng ngày càng trở nên ấm áp, trong phòng bệnh lại càng ấm
hơn, Mẹ Tần liền bảo An Nhiên cho tiểu bảo bảo tắm. Cởi khăn bao quanh
tiểu bảo bảo ra, An Nhiên siết chặt cánh tay cùng bắp chân tròn vo của
con bé "Mập như vậy, không có sao chứ."

"Nào có ngại đứa trẻ mập." Mẹ Tần cười trêu chọc tiểu bảo bảo, "Vừa
trắng vừa mềm " bà nâng cái mông mập mạp của cô bé lên, vỗ nhè nhẹ lên
nó "Tắm, tắm á." Bà nhìn chằm chằm bảo bảo kỹ một chút "Bây giờ nhìn
diện mạo có vẻ giống cháu nhiều hơn. . . . . ."

An Nhiên không nhịn được, vài giọt nước mắt rơi xuống, rơi xuống thân
hình tròn trịa của tiểu bảo bảo. Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào lông mi hơi nhạt của bảo bảo, nhìn tới nhìn lui, cảm thấy nơi này giống anh
nhất. Hai cái lông mi rất cong khiến cho bảo bảo thoạt nhìn rất có khí
chất mạnh mẽ, An Nhiên cũng nghĩ ra được dáng vẻ của cô khi lớn hơn một
chút nữa.

Nhớ tới lần trước Tô Nam tới dây, thân thể cứng ngắc cẩn thận ôm con bé
một lát, cẩn thận từng li từng tí chọc con bé chơi, con bé lại không nể
mặt khóc lớn, càng khóc, về sau lại nôn khắp người anh một thân sữa,
cũng cho anh một thân ướt đẫm nước tiểu, làm cho Tô Nam không tránh khỏi nhếch nhác, lại chọc cho những người khác ở trong phòng ôm bụng cười
lăn lộn.

Lúc ấy trong lòng cô liền ê ẩm, tại sao, chính anh là cha đứa bé lại
không trở về liếc nhìn con bé một cái. Ban đêm bảo bảo khóc to, bên cạnh không có người, một mình cô dỗ dành con bé, có lúc cũng khiến cô khóc
theo.

Mẹ Tần rất nhanh dời đi đề tài, bà đem bảo bảo ôm đi lên "A, tắm tắm rồi."

Tô Nam và Tần Tiểu Mạn, cả hai đều từ trường học tới. Hai người đứng
trước cửa phòng bệnh sửng sốt một chút, nghe được trong phòng tắm có
tiếng vang, Tần Tiểu Mạn nhất quyết hô "Ở nơi đó."

Tần Tiểu Mạn đem cửa phòng tắm đẩy ra một đường nhỏ, lập tức bị Mẹ Tần
rống lên "Cẩn thận gió, đóng." Tần Tiểu Mạn làm mặt dày chen vào rất
nhanh rồi đóng cửa lại, đem Tô Nam nhốt ở bên ngoài.

Tô Nam nghe được giọng nói của Tần Tiểu Mạn "Con theo Tô Nam tới , cậu ta mua đồ chơi cho tiểu bảo bảo."

Tim của Tô Nam đập mạnh. Gặp phải thời điểm An Nhiên cho con bú, anh
luôn chủ động tránh đi . Mới vừa rồi qua khe cửa, vừa hay nhìn thấy An
Nhiên ở đối diện đang cho bảo bảo bú sữa, trên chân cô còn lót cái chăn, tiểu bảo bảo ăn, Mẹ Tần nhân cơ hội lau người cho cô.

Có lẽ là nghe được tiếng vang, thời điểm An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh,
bảo bảo cũng ngừng miệng quay mặt theo. Sau đó. . . . . . Tô Nam đứng ở
ngoài cửa, mặt bạo hồng, anh không phải cố ý muốn xem . Anh không phải
chưa từng xem qua những thứ này trên phim hành động, chỉ là. . . . . .
Anh thích An Nhiên vẫn dừng ở mức tương đối thuần khiết , cho dù là
trong đêm khuya mê loạn, cũng chỉ là một cái bóng mơ hồ, làm cho anh sau khi tỉnh lại thoáng qua chút phiền muộn mà nghĩ: là cô sao.

Cửa phòng tắm mở ra, Mẹ Tần nhìn Tô Nam đứng chon chân ở cửa, phất tay đuổi anh "Chớ chặn cửa."

Tô Nam ngơ ngác vừa di chuyển, có chút ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào
An Nhiên. Trong ngực cô đang ôm tiểu bảo bảo bị cuốn chặt chỉ lộ một nửa cái mặt trắng nho nhỏ, cổ áo rộng thùng thình của cô bị kéo xuống, lộ ra gần một nửa bầu ngực trắng nõn. Trong khoảng thời gian này, tóc An
Nhiên đã dài qua lỗ tai, cũng không còn trang điểm đậm, có lẽ là bởi vì
làm mẹ, khí chất trên người cũng đều nhu hòa đi rất nhiều, càng ngày
càng giống dáng vẻ như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.

Cô đi qua bên cạnh anh, mang đến một trận nồng đậm mùi sữa.

Tô Nam nhạy cảm phát hiện biến hóa trong thân thể mình, khắc chế ngừng thở, thầm mắng mình biến thái.

Tô Nam ở bệnh viện một lúc liền viện cớ vội vã rời đi. Trên đường tâm
trạng lo lắng của anh cũng lay động một lúc lâu, anh vì An Nhiên mà ra
mặt, hơn nữa chuyện anh chăm sóc cô cũng không có ảnh hưởng đến danh dự
của anh, ngược lại còn mang đến cho anh rất nhiều lợi ích. Chẳng hạn như hình tượng của anh chói lọi hơn, nhất là các bạn học nữ qua mọt số
người trung gian. Biết được quan hệ của anh và An Nhiên không phải là
tình yêu, cũng có nữ sinh lớn mật chủ động lấy lòng, cũng đều bị anh tận lực ôn hòa từ chối.

Chuyện An Nhiên mang thai mang đến cho anh đả kích rất lớn. Lướt qua
việc anh chưa có kinh nghiệm trong yêu đương không nói, dưới tình huống
này, An Nhiên vẫn nguyện ý vì người đàn ông kia sinh con, đủ để nói rõ
là cô coi trọng anh ta bao nhiêu.

Tô Nam phiền não đá một viên gạnh bên cạnh chân, chửi rủa chính mình: "Con mẹ nó mày chính là cá Los¬er!"

Một ngày nọ, Mẹ Tần rốt cuộc không chịu nổi mỗi ngày Tần Tiểu Mạn đều mở miệng ra đều gọi "Bảo bảo ", liền đề nghị với An Nhiên: "Phải đặt chon
ha đầu này cái tên đi thôi. Trước tiên đặt nhũ danh cũng được."

Đặt tên? Trong đầu An Nhiên suy nghĩ một đống lớn tên tiếng Anh, hoa
hồng, tường vi, đủ loại hoa tháng năm. Cô nhớ đến có một lần cô dã tâm
bừng bừng nói về chuyện sau này nhất định phải sinh con trai với Nam
Tịch Tuyệt, sinh con trai sẽ đặt tên là Hồ Giáp. Nam Tịch Tuyệt còn nắm
mặt cô hỏi tại sao lại muốn sinh con trai, cô hung hãn nắm quyền bày tỏ: "Sinh con trai để nó đi chà đạp con gái nhà người khác, suy nghĩ một
chút đã cảm thấy thoải mái!" Lúc đó cô bị Nam Tịch Tuyệt"Dọn dẹp" một
phen, cũng có chút ồn ào nho nhỏ.

"Tớ cũng không biết nên đặt tên gì." Do dự nửa ngày, An Nhiên đẩy đẩy
Tần Tiểu Mạn "Cậu đặt đi, không phải cả ngày cậu đều xem tiểu thuyết
sao, tên nhiều người như vậy cậu cũng đều nhớ."

Tần Tiểu Mạn vừa nghe đến liền phấn khích, hồ thiên địa hải nói một trận, Mẹ Tần nhéo cô một cái "Nghĩ một cái thực dụng đi."

Tần Tiểu Mạn nhăn nhó, lại không nhịn được gặm gương mặt trắng nõn mềm
mại của tiểu bảo bảo một cái "Liền gọi bảo bảo cũng rất tốt. Lâm Bảo
cũng được a, lần trước Cố Lãng đã nói, Lâm chính là mỹ ngọc. Da của tiểu bảo bảo so với bạch ngọc còn nhẵn nhụi hơn, thật tốt." Cô nhớ tới lần
trước Cố Lãng không biết từ chỗ nào lấy được một tảng đá, sau khi cắt ra bên trong có màu xanh lá, trơn bóng, Cố Lãng còn cố ý khoe khoang mình
có phần văn hóa, nói cái gì"Hoa hồng Belin, san hô mọc thành bụi" .

"Lâm Bảo? Cái tên đó giống như là sửng vật( thú cưng), gọi là Lâm Lâm
đi, con gái nha, dễ đọc dễ nhớ, về sau đi nhà trẻ tên cũng dễ viết" Mẹ
Tần gõ bàn.

An Nhiên vừa nghe là do Cố Lãng đề cập, trực giác cũng không muốn dùng.
Nếu Nam Tịch Tuyệt ở chỗ này, anh sẽ đặt tên là gì đây? Cô vẫn còn do
dự, Tần Tiểu Mạn đã đem tiểu bảo bảo ôm lên mở miệng gọi một tiếng "Lâm
Bảo", nhìn con gái cười toe toét mà không có răng, cô nghĩ, liền đặt là
Lâm Lâm thôi.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, An Nhiên lại càng ngày càng ngồi không
yên. Càng gần đến cuối năm, có nghĩa là cô cũng sắp được về nhà rồi. An
Nhiên sau khi xuất viện, vẫn ở tại căn hộ mà Tô Nam thuê. Nơi đó có mấy
sưởi ấ, muốn ăn uống cái gì cũng tương đối thuận tiện.

Mỗi ngày chỉ cần nghĩ tới sắp được về nhà, cô quả thực là đứng ngồi
không yên. Nếu không phải là con gái yếu ớt không được ôm ra ngoài, cô
chỉ hận ngay lập tức không thể bay đến thành phố S. Hiện tại cô chỉ một
lòng một dạ muốn gặp anh, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, được về nhà, cô
nghĩ cô có thể tha thứ cho anh vì đã "Biến mất"trong thời gian này. Cô
biết rất rõ Nam Tịch Tuyệt là người như thế nào, cũng biết tình cảm mà
anh đối với cô không bao giờ là giả, anh không đến, không trả lời, nhất
định là có chuyện gì đó ngăn cản. Hơn nữa gần đây khi cô liên lạc với
Nhập Hồng, phát hiện bà đi nước Pháp nghỉ phép. An Nhiên có cảm giác,
Nhập Hồng đi nghỉ phép, nghe càng giống như là đi chạy nạn.

Đầu tháng mười hai âm lịch, An Nhiên đã đặt xong vé máy bay, bắt đầu dọn dẹp hành lý. Có một vài thứ bị cô xếp xào sớm, đợi đến khi cần dùng mới phát hiện không có, liền một hồi luống cuống tay chân bới loạn. Nhà trọ luôn luôn sạch sẽ ngăn nắp lại bị cô càng dọn dẹp càng trở nên loạn.

Sau khi đại học A cho nghỉ đông, Tần Tiểu Mạn lại tự giác sang đây, mỗi
ngày đều yêu thích không buông tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Lâm. Cô càng ngày càng không muốn Mẹ Tần tới, thời tiết lạnh, cô thương bà
là một mặt, chủ yếu là mẹ Tần nhìn thấy cô sờ mặt của Lâm Lâm liền đánh
cô, nói là mặt của đứa trẻ không thể luôn sờ, như vậy sẽ bị chảy nước
miếng. Mẹ Tần còn nhân cơ hội này càu nhàu mấy câu, Tần Tiểu Mạn học tập không giỏi đều là do khi còn bé Cố Lãng nhìn thấy cô sẽ luôn bóp mặt
của cô, nước miếng chảy nhiều khiến đầu óc không được tốt. Cách nói này
của bà không thể nào kiểm chứng, nhưng An Nhiên cũng cảnh giác lên, khít khao canh chừng không cho phép cô xoa nắn khuôn mặt nhỏ bé của con gái
nữa. Hiện tại cô liền thừa dịp An Nhiên quay lưng lại len lén sờ vài
cái, sờ vài cái cũng sẽ không dài không méo a.

Sau khi Tô Nam biết An Nhiên phải đi, rất kiên trì mua vé máy bay đi
cùng cô, muốn đưa cô đi. Anh không cho An Nhiên cơ hội cự tuyệt: "Đưa
cậu đến bên cạnh anh ta, tớ mới an tâm. Hơn nữa. . . . . . Tớ cũng muốn
nhìn một chút, người đàn ông có thể làm cho cậu khăng khăng một mực như
vậy, là dáng vẻ như thế nào."

Phòng ngủ trong trường học không thể ở, Tô Nam đành thu dọn mấy đồ đơn
giản trở lại, Tần Tiểu Mạn bất đắc dĩ về nhà. Năm nay Cố Lãng không trở
về nhà ăn tết, một mình cô ở nhà cũng không có ý nghĩa.

Ngày An Nhiên đi, ba người nhà họ Tần cũng tới tiễn. An Nhiên hướng tới
bọn họ nói cám ơn, hơn nữa kích động ôm lấy mẹ Tần "Cám ơn dì."

Tần Tiểu Mạn đang lau nước mắt, lưu luyến, trắng trợn nhéo mặt Lâm Lâm
một cái. Cô bé bị bịt kín cơ hồ chỉ còn lại một đôi mắt, sau khi bị sờ
soạng, thịt trên quai hàm lồi ra chút ít, Tần Tiểu Mạn cũng biết cô bé
nhất định sẽ cười, nước mắt rơi càng nhiều hơn.

"An An, cậu nhất định phải trở lại gặp chúng tớ." Tần Tiểu Mạn lôi kéo
tay An Nhiên "Nhớ mang Lâm Lâm trở lại, người đàn ông của cậu liền
miễn."

Ba Tần tán thưởng vỗ vỗ bả vai của Tô Nam"Tiểu tử còn tốt chứ. Mua được vé về nhà chưa?"

"Đã định tốt, chú yên tâm."

Trên máy bay, thế nhưng An Nhiên lại bị say máy bay. Cô ở trong phòng
cho Lâm Lâm bú, mình liền không nhịn được nôn. Tô Nam bị tiếp viên hàng
không gọi vào, thấy dáng vẻ kia của cô, cũng không kịp kiêng dè, giúp cô lau người, lấy quần áo mới cho cô.

Tô Nam một tay ôm Lâm Lâm, một tay ôm lấy An Nhiên, để cho cô tựa vào
trong lồng ngực mình nghỉ ngơi. Bên cạnh cũng có một bà mẹ đang cho con
bú, cười cười: "Vị tiên sinh này thật là săn sóc."

Tô Nam hàm hồ nói quanh co hai tiếng.

Lâm Lâm mới vừa rồi ăn chưa no, vào lúc này lại rầm rì bắt đầu muốn
khóc. An Nhiên thật sự khó chịu vô cùng, Tô Nam đỏ mặt, dưới sự chỉ dẫn
của người mẹ kia, để cho An Nhiên dựa vào anh, cởi áo của cô ra, đem Lâm Lâm đưa đến trong ngực cô bú sữa mẹ.

Người mẹ kia vỗ con của mình, cười: "Là vừa làm ba đi, thói quen thì tốt rồi. Phụ nữ sinh con xong, cái gì cũng không nên ngại nữa."

Đợi đến khi máy bay hạ cánh, còn chưa ra khỏi sân bay, Tô Nam liền cởi
áo lông trên người mình xuống cuốn quanh người hai mẹ con An Nhiên rồi
ôm vào trong ngực, che chở họ lên xe taxi. Trên xe, An Nhiên vỗ nhẹ Lâm
Lâm đã ngủ, cảm kích kéo tay Tô Nam "Cám ơn cậu, thật sự."

Tô Nam chỉ hơn cô có mấy tháng, nếu tính theo tuổi, cũng chỉ là một
người mới trưởng thành, lại có thể vì cô mà làm được loại trình độ này,
khiến cô làm sao không cảm động được cơ chứ?

Tô Nam và cô ở trong căn hộ của Bùi Anh, trong lúc theo cô đến mộ một
chuyến. Sáng sớm hôm đó, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, cho đến khi bọn
họ từ mộ trở về, trên mặt đất tuyết đã tích một lớp rất dầy.

Trở lại trong căn hộ, An Nhiên cầm hai tấm hình cho con gái nhận thức"Đây là bà nội, đây là ba."

Trở lại trong căn hộ, An Nhiên cầm hai tấm hình cho con gái nhận thức"Đây là bà nội, đây là ba."

Đây là lần đầu tiên Tô Nam nhìn thấy dáng vẻ của Nam Tịch Tuyệt, không
thể không nói, là chấn động vô cùng. Gia thế của Tô Nam không tồi, anh
đối với mình vẫn tương đối tự tin, nhưng vừa so sánh với Nam Tịch Tuyệt, anh cảm giác mình chỉ có thể dùng một chữ để hình dung đó là: non nớt.

Lúc tối, Tô Nam phát hiện cảm xúc của An Nhiên xuống thấp. Anh khuyên cô đi ngủ mấy lần, cô đều không có phản ứng. Cũng không ngại mệt mỏi, vẫn
ôm Lâm Lâm ngồi ở trên ghế sa lon.

Lúc rạng sáng hai giờ, Tô Nam thấy mình cũng sắp chống đỡ không nổi rồi, mí mắt trên dưới giống như là sắp đánh nhau vậy. Anh lần nữa khuyên An
Nhiên đi nghỉ ngơi, không ngờ cô lại lập tức khóc lên "Hôm nay là ngày
giỗ của bác, anh ấy còn chưa tới. . . . . . Còn chưa tới. . . . . ."

Ngày giỗ của Bùi Anh cũng đều đi qua rồi, Nam Tịch Tuyệt vẫn không có xuất hiện, anh, có còn đến đón cô trở về hay không?

Nam Tịch Tuyệt không xuất hiện, Tô Nam vẫn luôn ở cùng với An Nhiên
không chịu đi, cho đến khi qua mùa xuân, là thời điểm tựu trường.

Tô Nam không thể không trở lại trường, cẩn thận từng li từng tí đề nghị
An Nhiên trước tiên hãy cùng anh về thành phố A, dù sao ở thành phố A,
cũng có rất nhiều người có thể giúp chăm sóc cô.

Ngoài dự liệu của anh, An Nhiên rất nhanh đồng ý. Cô bắt đầu đem đồ vật
lần nữa thu dọn tốt, trước khi đi, cô gọi điện thoại cho Nhập Hồng ở
nước Pháp xa xôi, lần nữa xác nhận bà không có việc gì, sau lại hỏi: "Ba khỏe không, ông ấy an toàn chứ?"

Nhập Hồng trầm mặc hồi lâu, mới kiên định nói cho cô biết: "Nhiên Nhiên yên tâm, ba con vô cùng an toàn."

An Nhiên hỏi tới Nam Tịch Tuyệt. Nhập Hồng chỉ nói bà cũng đã rất lâu không gặp qua anh, không có tin tức của anh.

"Được, con biết rõ rồi. Mẹ hẹn gặp lại."

An Nhiên không nguyện ý nhất là nghĩ về một đoạn thời gian kia: tâm như tro tàn.

Cô lấy hết tất cả mọi thứ của Nam Tịch Tuyệt, tất cả đều đặt ở cùng một
chỗ, lấy bao bọc lại, vùi lấp ở một góc khuất nhất trong tủ quần áo.

Sau khi trở lại thành phố A, có đoạn thời gian khi cô thấy Lâm Lâm tâm
tình liền mất khống chế. Cô bắt đầu hiểu cảm thụ của Nhập Hồng, con gái
là thịt trong người cô, nhưng cũng là một nỗi đau lớn nhất. Tần Tiểu Mạn sau khi phát hiện Lâm Lâm bị đói, không thể làm gì khác hơn là nghĩ
biện pháp cho con bé dùng sữa bột.

Có lúc cô tự giam mình trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng Tần Tiểu Mạn ôm
Lâm Lâm đi tới đi lui ở ngoài cửa lo lắng dụ dỗ, còn có tiếng phiền não
khi Lâm Lâm không chịu uống sữa bột, cô cũng sẽ xông ra bồng con gái trở lại.

Lâm Lâm rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần ở trong lòng mẹ, có thế được ăn
sữa mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn ra nụ cười. Có khi con bé cười cũng
sẽ kích thích đến An Nhiên, nụ cười đẹp đẽ ngây thơ như vậy, lại làm An
Nhiên cảm thấy không đáng giá, cô vẫn còn trẻ, lại nuôi con của anh,
nhưng anh rốt cuộc đang ở nơi nào?

Thật ra thì ở trong nước cô có tìm kiếm tin tức của Nam Tịch Tuyệt ,
Lăng Hiên hôm nay đã phát triển thành một tập đoàn rồi. Nam thị sau khi
An thị thâu tóm, thực lực hùng hậu hơn, cái này cũng làm tăng cường hậu
thuẫn cho anh. Tên tuổi của Cố Lãng và Lục Nhược cũng càng thường xuyên
xuất hiện cùng anh. Thỉnh thoảng cũng có ảnh của anh bị bạn gái kéo
trong bữa tiệc. . . . . .

Cô sợ mình lại luân lạc giống như tình cảnh của mẹ Khâu Thiếu Trạch. Có
đêm, cô thật sự nằm mơ thấy khâu Thiểu Trạch, rất rõ ràng, hắn đang
cười nhạo sự bất lực của cô, mềm yếu, hết sức châm chọc.

Sau khi tỉnh lại phát hiện Lâm Lâm bởi vì đi tiểu mà khóc lớn, An Nhiên
hoảng hốt thay tã giấy cho con bé, thay đệm giường, dụ dỗ cô bé ngủ. Sau khi làm xong tất cả, cô liền vọt vào trong phòng tắm, nhìn gương mặt
tiều tụy trong gương, người phụ nữ với gương mặt uể oải, hung hăng tát
mình hai cái.

Tối thiểu, cô không thiếu tiền tiêu. Cô có một chỗ ở có thể che gió che
mưa, con gái của cô có sữa bột để uống..., có quần áo mềm mại sạch sẽ để mặc, có thuốc chữa bệnh đảm bảo. . . . . .

Cô làm một việc cuối cùng có liên quan Nam Tịch Tuyệt, chính là dặn dò
Tần Tiểu Mạn, không được phép đem hành tung của cô tiết lộ cho Cố Lãng.

Cô ở lại thành phố A hai năm. Cô bắt đầu tìm việc làm, bởi vì không có
bằng cấp, nên sơ yếu lý lịch của cô căn bản cũng không có ai thèm nhìn.
Cô nhờ Mẹ Tần trông nom giúp Lâm Lâm ba ngày, canh giữ trước chi nhánh
của một ngân hàng là một công ty phiên dịch tại thành phố S, thậm chí là quấn quít chặt lấy, lấy được cơ hội phỏng vấn . Phỏng vấn thì cô lưu
loát một tràng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Latinh khiến người phỏng vấn khiếp sợ.

Ngoại trừ văn học cổ điển của Trung Quốc là cô chưa quen thuộc, thì
ngoại ngữ của An Nhiên giỏi kinh người. Thời điểm Lâm Lâm vẫn chưa đi
nhà trẻ, cô liền nhận công việc phiên dịch tài liệu ở nhà. Dần dần, cũng kiếm được tiền lương đủ nuôi sống mình.

Loại cảm giác tự lực cánh sinh này rất tốt, cô từ từ tìm về được lòng
cầu tiến, lòng tự tin. Cô toàn tâm toàn ý đi yêu Lâm Lâm, cố gắng dành
cho con bé tất cả những điều tốt nhất.

Tô Nam được cử đến thủ đô học nghiên cứu, Tần Tiểu Mạn sau khi tốt
nghiệpthì trực tiếp đi làm. Lương Chi Vi được trực tiếp cử đi học nghiên cứu sinh, cũng tính toán sẽ đặt chân tại thành phố S. Ngô Mạch một năm
cuối cùng lại tạm thời thay đổi chủ ý, xin xuất ngoại, sau khi cùng bạn
trai chia tay liền đi Anh du học.

Thời điểm bữa cơm chia tay, Tần Tiểu Mạn cũng gọi An Nhiên đi. Bốn năm
đại học qua đi, bọn họ cũng không còn là bộ dáng như lúc trước, mới vào
xã hội, tự lực cánh sinh cũng không dễ, càng thêm nhiều người bày tỏ
đồng tình với An Nhiên, thậm chí là kính phục.

Suy tính đến vấn đề giáo dục của Lâm Lâm, về sau An Nhiên đồng ý với an
bài của công ty, đến tổng bộ ở thành phố S. Hơn nữa, đợi đến khi địa vị
xã hội của cô cao hơn, một ngày nào đó cô có thể trở về Mĩ, có thể đi
xem ba cô.

Thành phố S là một thành phố lớn trong nước, việc kinh doanh quốc tế lại càng nhiều hơn. An Nhiên rất thuận lợi thi được bằng chứng nhận phiên
dịch, ngồi ở trong "Cái rương" phiên dịch, ngày qua ngày đều bình ổn
trôi qua.

Thời gian công tác của cô có thể co dãn tương đối lớn, hơn nữa cô kiên
quyết không nhận công việc phải đi khỏi thành phố S, không làm chủ nhật
cùng ngày nghỉ. Cô còn tìm được một quán bar tương đối nghiêm chỉnh ở
thành phố S, thứ sáu mỗi tuần đều đi hát, không chỉ vì kiếm tiền, mà còn thêm một loại phương thức thổ lộ tình cảm.

Làm cho cô không ngờ chính là, sau khi tốt nghiệp Tô Nam không có ở lại
thủ đô, ngược lại chạy tới thành phố S. Anh thuê một phòng ở ngay bên
cạnh khu nhà tập thể của An Nhiên. Từ sau khi Tô Nam đến, An Nhiên mới
phát giác được là mình có thể thở phào một cái.

Làm mẹ của một đứa bé mà chưa cưới, cô thừa nhận áp lực mọi mặt rất lớn. Hơn nữa, Lâm Lâm cho đến bây giờ cũng chưa có hộ khẩu, ban đầu vào nhà
trẻ, cô phải đưa cho nhà trẻ một số tiền lớn, xách theo quà tặng cho
hiệu trưởng những ba lần, cuối cùng Lâm Lâm mới được chấp nhận vào học.
Cho dù như vậy, nhưng nhà trẻ vẫn thỉnh thoảng lấy chuyện Lâm Lâm không
có hộ khẩu ra nói, tìm đủ loại cớ muốn phí tài trợ.

Tiền lương của cô cao, nhưng cũng không chịu nổi. Thẻ mang từ Mĩ về,
tiền bên trong tiêu cũng không sai biệt lắm. Đây là An Diệc Bác cho cô,
thật ra thì, An Nhiên cũng có cảm giác, tấm thẻ này sớm muộn cũng không
thể dùng, tiền bên trong có mấy phần là hợp pháp chứ?

Mấy năm này trôi qua, ngược lại cuộc sống của cô càng thêm căng thẳng .

Tô Nam lại bắt đầu theo đuổi cô. Cả người anh tỏa ra hơi thở thành thục
chững chạc, so trước kia thì có lực hút hơn rất nhiều. Anh sẽ ở trong
quán rượu chờ cô, mãi cho đến khi cô tan việc. Thời điểm cô nhận nhiệm
vụ khẩn cấp, anh thậm chí sẽ đem Lâm Lâm đến phòng nghiên cứu của anh. . . . . .

An Nhiên có lúc cảm thấy, mặc dù cô không yêu Tô Nam, nhưng ở cùng một chỗ với anh, cô thật sự rất vui vẻ.

Hơn nữa, Lâm Lâm há miệng sẽ nói tiếng "Ba" kia là đối với anh.

Lúc Tô Nam cầu hôn, An Nhiên vẫn còn do dự. Anh biết rõ nhược điểm của
cô "Lâm Lâm lớn lên dù sao cũng phải có một gia đình. Tối thiểu, cũng
phải cho con bé được gắn tên trong hộ khẩu. Bằng không, về sau sẽ không
có cách cho con bé đi học. . . . . . . Thật ra thì dùng Lâm Lâm để ép
em, là có chút hèn hạ." Anh đẩy đẩy kính mắt, từ trong túi móc ra một
cái hộp nhung Shields, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lóe
sáng, anh quỳ một chân xuống "Mấy năm nay, anh cũng đã nghĩ tới, có đúng là không có em thì không được hay không? Anh đã suy nghĩ thông suốt
rồi, mặc kệ em tiếp nhận anh là vì lý do gì, anh đều chấp nhận. Anh yêu
em, An An, gả cho anh đi."

Lúc ấy bọn họ đang ở trong một quán ăn dành cho trẻ em, đang tổ chức
party sinh nhật tròn ba tuổi cho Lâm Lâm. Lâm Lâm ăn một miệng đầy bơ,
không hiểu nhìn Tô Nam đang quỳ một chân dưới đất.

An Nhiên sờ sờ tóc Lâm Lâm, cuối cùng quyết định, chậm rãi rút chiếc
nhẫn hình mặt trăng của Khâu Thiếu Trạch ra, đưa tay cho Tô Nam. . . . . .

Nệm trầm xuống, Nam Tịch Tuyệt đã ngồi vào bên giường"Đang suy nghĩ gì vậy?"

An Nhiên nhìn anh, vẻ mặt bi thương. Chuyện đã qua lâu như vậy, nhớ lại, cũng chỉ có ngắn ngủn mấy phút, cũng chỉ có ở trong hoàn cảnh ấy, mới
biết cái loại tư vị từ từ chịu đựng là như thế nào.

"Tiểu Nhiên. . . . . ." Nam Tịch Tuyệt giơ tay lên muốn vuốt mái tóc của cô, cô lại trước một bước nằm xuống "Em mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai
nói."

Cô trợn mắt nhìn vách tường, thân thể buộc thật chặt. Sau một lát, đèn bàn bị tắt, anh vén chăn lên nằm bên cạnh cô.

Anh dính sát phía sau cô, ôm cô vào trong lòng "Tiểu Nhiên. . . . . . Anh xin lỗi em."

An Nhiên mở mắt thật to , không dám chớp mắt. Cô không thể lại vì anh mà chảy nước mắt. . . . . .

Cô mặc bàn tay anh chậm rãi vuốt ve thân thể cô, anh tìm kiếm chung
quanh một chút, nặn một cái, giống như là đang kiểm tra, năm năm này, cô có bị thương chỗ nào hay không.

Anh trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi An Nhiên cho là anh đã ngủ rồi, anh
lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Tại sao chưa từng làm cùng cậu ta?"

An Nhiên chợt quay người lại "Anh rất hả hê phải không? Cho là tôi vì
anh mà thủ thân như ngọc? Tôi cho anh biết, Nam Tịch Tuyệt, anh ấy không có đi vào không có nghĩa là chúng tôi không có phương thức giải quyết
khác, thân thể này nhìn anh ấy cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, hôn cũng đã
hôn qua, số lần anh ấy phóng trên người tôi tạm thời không thể so với
anh. Anh có biết thời điểm tôi cho anh ấy vuốt ve anh ấy có bao nhiêu
hưởng thụ không? . . . . . . Ừ nha. . . . . . !"

Nam Tịch Tuyệt không cho cô nói thêm gì nữa, hung hăng chặn miệng cô
lại. An Nhiên đá anh, đánh anh, anh cố gắng đè ép không cho phép cô làm
loạn, hai người giống như điên ở trong chăn giằng cô.

Móng tay của cô xẹt qua khóe mắt anh, nhất thời có máu chảy ra. An Nhiên cũng cảm thấy móng tay của mình ấm nóng, cô dừng lại động tác. Nam Tịch Tuyệt thoáng dời hạ vị, tìm được nơi ấm áp ướt át kia, thân thể trầm
xuống, liền tiến vào thân thể cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui