Không Yêu Thì Biến

Tôi tỉnh lại trong một căn phòng tối om om.

Mùi thuốc khử trùng trên chăn khiến tôi rất khó chịu. Hai tay tôi đặt trên ngực, hình như có thứ gì cứng cứng đè lên đó khiến tôi hít thở khó khăn. Đầu óc còn hơi váng vất, tôi quay đầu nhìn, ngoài cửa sổ chỉ có một màu đen.

Dạo này cứ bị thương chảy máu suốt. Tôi nghĩ đã đến lúc mình nên đi thắp nén nhang rồi.

“Khụ khụ…”. Bốn bề tối đen yên tĩnh chợt vang lên tiếng ho của đàn ông, tôi thoáng kinh ngạc, nhìn về phía tiếng động, lại trông thấy một bóng người cuộn tấm chăn mỏng nằm ngủ co ro trên sofa trong phòng bệnh.

“Bố…”. Tôi đoán chừng thân phận của người đó, dè dặt cất tiếng gọi, may mà không có tiếng đáp trả. Nghĩ một lát, tôi lại kêu, “Tần Mạch”.

Người đó vô thức đáp lại một tiếng, rồi lại trở mình. Khi tôi cho rằng Tần Mạch sẽ ngủ tiếp thì hắn đột nhiên ngồi bật dậy.

Động tác nhanh nhẹn của Tần Mạch khiến tôi giật nảy mình, ngơ ra nhìn hắn. Chỉ thấy hắn vuốt mặt, thở dài thườn thượt như vô cùng bất đắc dĩ. Sau đó hắn đứng dậy bật đèn. Ánh đèn đột ngột khiến tôi hoa cả mắt, phải mất một lúc lâu mắt mới thích ứng được. Đến khi tôi đã nhìn rõ xung quanh, Tần Mạch đã đứng bên giường bệnh.

Hắn chìa tay ra: “Đưa đây”.

Tôi sững sờ: “Cái gì?”.

Sự nhẫn nại của hắn dường như đã hết sạch. Hắn giật chăn tôi ra, lần mò vào bên trong. Tôi hoảng hốt kêu lên một tiếng rồi lui lại theo phản xạ, kết quả là ngã thẳng từ trên giường xuống dưới đất.

Xương cụt đau thấu trời, hắn cũng không để tôi có thời gian hô hoán, vòng qua giường chộp lấy tôi.

Tôi tức tới nỗi định gào lên sàm sỡ. Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh mở ra “kẹt” một tiếng. Tôi và hắn cùng ngoái đầu lại nhìn.

Là y tá đi kiểm tra phòng bệnh ban đêm. Y tá trông thấy cảnh tượng trong phòng, cơ thể run lên như thẹn thùng như kích động: “Hai người… hai người là…”. Rồi sau đó cô ta xấu hổ cúi gằm xuống: “Thực ra, thực ra giường trong bệnh viện không thích hợp làm chuyện đó lắm đâu”.

Làm cái đầu cô ấy! Tôi chửi toáng lên trong lòng.

Tần Mạch cũng tức giận: “Ra ngoài!”.

Y tá bị quát tới nỗi hai mắt đỏ lên, nước mắt lã chã: “Tôi chỉ, tôi chỉ có lòng nhắc nhở thôi mà. Sức khỏe bạn gái anh không tốt…”.

Thừa lúc y tá đang nói chuyện với Tần Mạch, tôi hoảng loạn lần khắp người mình, cuối cùng cũng tìm được thứ Tần Mạch muốn tôi lấy ra – di động của hắn.

Đang bị tôi nhét giữa khe ngực, lại dùng hai tay nắm chặt…

Tôi nghĩ, có lẽ mình biết tiếng thở dài khi hắn mới thức dậy là thở dài về cái gì rồi.

Tôi ngẩng đầu lên quét mắt nhìn hắn, hắn vẫn đang đối phó với cô y tá. Tôi trở người nằm úp xuống, lôi di động ra, lướt vài cái đã đến đoạn ghi âm kia, tốc độ ngón tay nhanh nhẹn đôi chút, cười gian xảo, xóa triệt để. Tôi sung sướng như điên, ngửa đầu lên cười ba tiếng, ném di động của hắn lên trên giường, đắc ý nói: “Trả cho anh, trả lại cho anh đấy!”.

Tần Mạch thấy di động bị tôi quăng lên giường thì mặt lập tức tối sầm lại.

Tôi đảo mắt một vòng, chợt nghĩ ra một cách khiến Tần Mạch không thể đổi người thiết kế. Tôi ôm gáy yếu ớt ngã xuống nền đất: “Ai da! Đau quá!”.

Hắn làm như không trông thấy, cầm di động lên, lấy ga giường lau lau mấy cái liền, sau đó quay người định bỏ đi không chút lưu luyến. Tôi chỉ về phía hắn giả bộ nghẹn ngào nói: “Nếu anh đi thì nhất định anh sẽ hối hận!”.

Bóng người đã đi tới cửa khựng lại, hắn ngoảnh đầu nhìn tôi, trong mắt ngập vẻ giễu cợt “cô bị ngã nên điên rồi hả?”.

Cô y tá trong phòng không hiểu gì, tôi cười cười bảo cô ra ngoài đi.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người chúng tôi. Tôi ôm mông ngồi lên giường, nghiêm túc nhìn Tần Mạch, nói: “Anh Tần, những việc đã xảy ra trước đó tôi thật sự rất xin lỗi và vô cùng hối tiếc. Nhưng thực sự tôi không thể bỏ hợp đồng này được. Tôi tin rằng cùng là dân công sở, anh hẳn có thể hiểu được sự khó xử của tôi”.

“Không hiểu”. Hắn chỉ vào đồng hồ trên tường, nói: “Cô đã làm tốn rất nhiều thời gian của tôi rồi, tôi tin cùng là người có đầu óc, hẳn cô phải hiểu tôi không muốn gặp cô tới mức nào”.

Tôi cười đáp: “Đương nhiên tôi hiểu tâm trạng của anh. Nhưng đồng thời tôi cũng không muốn làm lớn chuyện anh đẩy tôi xuống cầu thang, còn cố ý giở trò bạo lực với tôi”.

Câu này vừa thốt ra, hắn đã sầm mặt xuống, nhìn tôi một lúc lâu rồi chợt mỉm cười, trong ánh mắt là lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo: “Cô Hà, cô còn chưa đủ tư cách đấu với tôi đâu”.

Lời này quả thực không sai. Nếu không phải giữ lấy bát cơm, thì có đánh chết tôi cũng không muốn đối đầu với hắn.

Tôi âm thầm thở dài, nhưng ngoài mặt phải diễn hết vở: “Anh Tần, đương nhiên tôi biết anh nói thật. Thế nhưng, tôi tin rằng điều một người làm kinh doanh không muốn thấy nhất chính là có người phá hoại danh tiếng của mình. Nếu tôi tung ra tin đồn không hay này, không chỉ rất bất lợi cho cá nhân anh, mà còn cho cả công ty anh nữa. Dù anh có thể một tay che trời, ém nhẹm tin này đi, nhưng tôi chắc chắn rằng công sức bỏ ra để dập tin đồn còn lớn hơn công tôi sửa sang nhà cửa giúp anh”.

“Tôi biết anh có rất nhiều ý kiến với tôi, không thích nhìn mặt tôi, nói thực lòng, gặp anh cũng làm tôi thấy rất xấu hổ. Nhưng vì công việc mà tôi phải như vậy. Tôi tin rằng anh Tần nhất định cũng biết không có bạn bè mãi mãi, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Sao anh không coi lần hợp tác này giữa chúng ta là một cuộc giao dịch thuần túy, giao dịch này không phải là căn hộ của anh, mà là để tôi không nói năng lung tung”.

Hắn vuốt lên chiếc khuy cài trên ống tay áo, tôi nhận ra hắn đang cân nhắc ý kiến của tôi.

Tôi mặt dày tiếp tục nhẫn nại nói: “Huống hồ giờ điều anh cần nhất chỉ là một căn hộ có thể nhanh chóng dọn vào ở. Trong giới thiết kế, ai cũng thấy rõ thành tích công việc của tôi. Anh sẽ không bị thiệt khi để tôi hoàn thành công việc này. Vì cảm tính cá nhân mà khơi ra nhiều chuyện phiền phức như vậy quả thực không hề giống quyết định sáng suốt mà một người lãnh đạo ưu tú sẽ đưa ra”.

Cái gì nên nói, cái gì cần nói đã nói hết rồi, tôi bèn ngừng lại.

Căn phòng rơi vào im lặng một lát, hắn đột ngột lên tiếng: “Tài ăn nói của cô Hà không tồi”.

Nghe hắn nói như thế, tôi biết chuyện này đã thành công tới tám, chín phần mười rồi, thế là cũng lau mồ hôi lạnh, khách sáo đáp: “Quá khen, chỉ là trước đây đã từng tham gia cuộc thi hùng biện của trường thôi”.

“Cô lấy lần ngã cầu thang này để đổi lại tất cả những thứ mình mong muốn, tuy thủ đoạn đê tiện, nhưng mục đích đã đạt được rồi”. Hắn nói: “Mai cô cứ làm tiếp đi. Tiền công cho cô tôi tuyệt đối không bớt nửa phần. Nhưng trong khoảng thời gian này cũng xin cô… không, từ lúc này trở đi, đừng để tôi gặp lại cô ở bất cứ nơi đâu nữa”.

Tôi lập tức gật đầu nịnh nọt: “Sếp Tần cứ yên tâm, sau này tôi mà nhìn thấy anh thì tuyệt đối sẽ tự chặt đầu bê đi”.

Còn chẳng để tôi nói xong, cửa phòng đã đóng “sầm” lại. Dù tiếng vang chứng tỏ tâm trạng người đóng cửa không hề vui vẻ, nhưng tôi vẫn kích động nhảy nhót mấy cái trên giường, ngoáy mông gào lên mấy tiếng “yes”.

Giữ được bát cơm rồi, cả thiên hạ này còn có chuyện gì tốt hơn thế nữa!

Tôi nhảy về giường, cầm chăn trùm kín người. Thở phào một hơi, mãn nguyện nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng…

Có phải hôm nay tôi còn có chuyện gì chưa làm không nhỉ?

Thôi vậy, kệ đi, dù sao cũng không phải việc gì to tát.

Hôm sau tôi mang cái đầu quấn băng đi thẳng từ bệnh viện tới công ty, đồng nghiệp gặp tôi ai cũng thảng thốt, hỏi thăm tôi sao thế này. Tôi chỉ cười hì hì nói số mình đen, bị cửa nhà vệ sinh nhà khách hàng kẹp phải.

Bọn họ chỉ tò mò tại sao khách hàng lắp cửa nhà vệ sinh sớm như thế, cũng chẳng hỏi thêm tôi chuyện gì khác.

Thu dọn đồ đạc ở công ty, viết vài phương án thiết kế, tôi quyết định vẫn phải đi thực địa xem thử mới xong. Xách túi đứng lên, vừa lúc nhìn thấy chị Triệu đang photo tài liệu, trong đầu tôi lại lóe lên ánh sáng.

Hình như, hôm qua tôi đã quên một người.

Hình như Trần Thượng Ngôn hẹn tôi đi xem phim…

Tôi cuống cuồng lôi di động ra xem, máy đã hết pin tắt nguồn từ lâu. Tôi ôm đầu cân nhắc một lát, lấy sạc di động trong ngăn kéo ra, sạc pin, mở máy, vừa nhìn tôi đã sững sờ, trước khi tắt nguồn đã có hai mươi cuộc gọi nhỡ, đều là từ một người.

Ôm chút thấp thỏm trong lòng, tôi bấm gọi lại.

Không có ai bắt máy, tôi gọi lại lần nữa, đổ chuông khá lâu, cuối cùng có tiếng khàn khàn nhận máy: “Alo?”.

“Ừm… em là Hà Tịch. À thì…”.

“Tịch Tịch?”. Giọng nói bên kia cao lên, vô cùng vui sướng: “Cuối cùng em đã chịu để ý tới anh rồi, em còn giận sao?”.

“Giận?”. Tôi mù mờ.

“Tịch Tịch, hôm qua không tới chỗ hẹn là anh sai, nhưng thực sự là có bệnh nhân cần làm phẫu thuật gấp. Tới khi anh làm phẫu thuật xong, gọi điện cho em thì không ai nhận máy cả, anh biết em…”. Trần Thượng Ngôn gấp gáp giải thích nguyên nhân đêm qua thất hẹn với tôi, tôi nghe mà khóe miệng giật giật liên hồi, hóa ra anh ta cũng không tới!

Tôi đành sờ đầu cười nói: “Ha ha, không sao, không sao, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi”.

Trần Thượng Ngôn cứ áy náy. Tôi trấn an mãi anh ta mới chịu thôi, cuối cùng hẹn tôi đi ăn cơm sau giờ làm việc tối nay. Có cơm miễn phí đương nhiên là tôi vui vẻ nhận lời.

Hẹn xong với anh ta, tôi bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị công việc.

Thiết kế căn hộ của Tần Mạch là nhiệm vụ khó khăn nhất của tôi từ khi đi làm tới nay. Yêu cầu tốc độ trang trí phải nhanh, thiết kế lại có quá nhiều hạn chế, quan trọng nhất là… không thể bàn bạc trực tiếp với khách hàng. Nhưng với mấy mục yêu cầu mà Lisa đã nói, tôi xác định tổng thể cách trang trí theo phong cách giản đơn của u Mỹ, sau đó liên lạc với Lisa, quyết định ngày mai đưa phương án thiết kế tổng quát cho cô ấy xem, hoặc có thể đưa cho Tần Mạch thông qua cô ấy.

Nhưng dù có đưa cho ai, chắc chắn đên nay tôi sẽ phải trải qua số phận bi kịch thức thâu đêm.

Liên hệ với đội ngũ thi công, cả ngày tôi đều ở trong “nhà” Tần Mạch ghi chép lại đủ thứ và tìm linh cảm.

Khi bận rộn, thời gian đều trôi qua rất nhanh. Sau khi bàn bạc với thợ cả của đội thi công, tôi phủi bụi trên người rồi đi hẹn hò.

Tôi đến chỗ hẹn, từ xa đã trông thấy Trần Thượng Ngôn đang đứng dưới gốc cây nói chuyện điện thoại, tôi không tiện làm phiền anh ta, lặng lẽ bước tới. Khi đã lại gần, nghe giọng anh ta có chút nóng giận: “Tôi đã nói rồi, tôi có bạn gái. Chuyện hôm qua chỉ có một lần đó thôi”.

Ấy… tôi lau mồ hôi lạnh đang túa ra trên đầu, liệu có phải mình đã nghe thấy thứ gì không hay ho không nhỉ.

“Đừng nói nữa, nếu cậu còn cố chấp như thế, tôi sẽ chuyển cậu đi đấy… Tịch Tịch!”. Anh ta quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy tôi, hốt hoảng ngắt điện thoại, cứ đứng đó như đứa trẻ làm việc sai trái.

Tôi thầm thở dài, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười bước lại chỗ anh ta: “Chờ bao lâu rồi?”.

“Không… không lâu lắm”. Anh ta gãi gãi đầu, gương mặt lại hơi ửng đỏ lên, thoáng sững lại khi nhìn thấy vòng băng trên đầu tôi: “Cái này là sao thế?”.

Tôi lại đưa lý do “cửa nhà vệ sinh” ra lần nữa, rồi kéo anh ta vào trong nhà hàng: “Bận cả ngày rồi, đói chết mất, đi ăn trước đã”.

Anh ta cứ để mặc cho tôi kéo đi, lòng bàn tay hơi nóng lên: “Tịch Tịch, lúc nãy… em đến được bao lâu rồi?”.

“Vừa tới thôi”.

Tôi rất bình tĩnh trả lời, vì trong mắt tôi, hiện giờ mình và Trần Thượng Ngôn chỉ “yêu đương”. Dù sau này có thật sự kết hôn thì cũng chỉ là kết hôn mà thôi. Dẫu sao tình yêu trong thời đại này cũng chỉ là một thứ xa xỉ phẩm. Tôi không đủ sức mua, đương nhiên cũng không được hưởng dịch vụ hậu mãi của ái tình – ghen tuông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui